Sự vụ bắt nguồn từ đèn trang trí cây thông chập điện, bắt lửa lan sang mô hình than đá rồi phừng phực lửa đó chỉ sau vỏn vẹn vài giây. Tiếp đó khói tỏa mù mịt, kích hoạt báo động, người người nhốn nháo, trai thì bỏ chạy, gái đứng xì xầm, bà bầu đi dập lửa… Các lầu khác thấy báo động cũng đã ba chân bốn cẳng tháo chạy xuống tầng trệt, nguyên con đường bỗng xôn xao inh ỏi bởi xe cộ và người ngợm cứ xiên quàng vào nhau trong hỗn loạn lẫn tò mò.
Mà ngộ là, trong cùng một tuần, một vụ diễn tập, một vụ cháy thật, bản thân đều dửng dưng đến bình thản. Lần nào khi chuông báo động reo chát chúa, vẫn bàng quan như thể mình thuộc về một nơi nào khác, xa lắm với đám đông hỗn loạn ngoài kia. Lần trước, khi diễn tập, mọi người đã tuần tự chạy ra thang bộ thoát hiểm, còn mình cứ chần chừ tự mặc cả: “Nếu đã là số mệnh, chật có trốn khỏi được ư?”.
Tự nhiên nhớ đến bộ phim The Leap Year, anh chàng Declan đã hỏi Anna rằng: “Nếu chuông báo cháy vang lên, chỉ còn ba mươi giây để thoát thân, em sẽ mang theo thứ gì bên mình?”. Lúc đó, Anna đang là một cô gái thành thị chẳng thiếu thốn gì, lại có vị hôn phu đang chờ cô trở về trong một căn hộ đầy đủ tiện nghi, thế nên câu hỏi ấy trở thành… lãng xẹt trong tâm trí. Nhưng rồi, khi hai người trải qua một chuyến đi dài quanh những vùng quê Dublin đẹp như tranh vẽ, lắng nghe nhau, thấu hiểu nhau, cưu mang những nỗi niềm của nhau… thì cuối phim, lúc trở về Boston, bên vị hôn phu tiệc tùng xa hoa giữa nhà cao cửa rộng, Anna đã bấm chuông báo cháy, để tự thử xem mình thật sự cần điều gì nhất nếu chẳng may, số mệnh run rủi không dành cho cô nhiều thời gian nữa. Trong khi khách khứa tán loạn rời đi, anh chàng hôn phu gom vội laptop, điện thoại, tư trang theo mình, thì cô cứ đứng lặng người nghe tiếng chuông, xong rồi vùng chạy về nơi người đã hỏi cô cắc cớ “Nếu chỉ còn ba mươi giây, em sẽ chọn mang theo gì…”
Anna không mang theo gì cả, vì cô biết, điều cô cần nhất và tha thiết gắn bó nhất – chính là Declan, là những khoảnh khắc dù-ngắn-ngủi-nhưng-đủ-đầy-yêu-thương mà hai người từng có với nhau. Mà những thứ ấy, cần gì phải mang theo, bởi nó luôn nằm sẵn nơi ngực trái của cô, yên lành và toàn vẹn!
Bắt đầu đi lan man qua Tây qua Âu rồi, thôi trở về Sài Gòn, vô lại văn phòng và đối diện đám cháy tiếp vậy. Khi ngồi nhởn nhơ nhìn đồng nghiệp xung quanh hối hả chen chúc, bản thân vẫn thả hồn mình lững thững một cách điềm nhiên, chẳng hề hà đứng dậy chạy theo cho có tụ. Vấn đề không phải lì lượm, dũng khi hay gan dạ chi cả, chỉ là vẫn đang lan man tự hỏi: “Còn ba mươi giây, mình nên mang theo những gì?”. Mà dĩ nhiên, Sài Gòn không phải Hollywood, anh và em càng không thể giống Declan với Anna. Thế nên cứ hỏi hoài mà vẫn không tìm ra câu trả lời trọn vẹn giống trong phim ảnh diễm tình, thành thử cứ ngẩn ngơ ngồi rầu rĩ một mình giữa dòng người hỗn loạn.
Bất giác, sờ lên ngực trái, nhớ một nụ cười nheo mắt, nhớ những phút thừa thãi lặng im, nhớ từ phía phiến diện của kỷ niệm… Ừ thì, những điều ấy, lúc nào chẳng còn lại đâu đây, nhưng có bao giờ thuộc quyền sở hữu của mình để có thể quyết định mang theo khi cần phải bám víu vào một thứ hữu hình nào đó lúc rời đi.
Ngay cả khi còn ba mươi giây để níu giữ một thứ gì, vẫn cố chấp với hoài về phía-không-có-thật. Hỏi sao cứ bần thần ngơ ngác đứng yên hoài, khi thiên hạ đã tất tả bỏ xa…