"Quản Thượng".
"Đè chết."
"Xin lỗi."
Cùng với tiếng nhạc đinh đinh thùng thùng, Hứa Thanh dạy Khương Hòa hiểu được quy tắc của trò chơi đấu địa chủ. Thấy cô ấy có một chút cảm giác mới mẻ, tự mình bắt đầu. Liền không ở bên để bức bách cô ấy nữa, duỗi eo biếng nhác đi về phòng nghỉ ngơi.
Khuyết điểm của buổi sáng dạy sớm chính là buổi chiều dễ dàng mệt mỏi. Phải bổ xung một giấc ngủ trưa mới được. Nhưng nếu ngủ trưa thì buổi tối lại khó đi vào giấc ngủ, ngủ muộn thì sẽ dậy muộn. Đây chính là bị rơi vào tuần hoàn của ngủ muộn, dậy muộn.
Thật may là ngày hôm đó vẫn chưa tìm được việc làm.
Nhưng có điều, cho dù phỏng vấn thành công quay về nhặt được Khương Hòa, Hứa Thanh cũng vẫn phải từ bỏ công việc đó. Ở nhà nghiên cứu cổ nhân này.
Thẳng tới khi mặt trời lặn tây sơn, ánh mặt trời màu vỏ quýt từ cửa sổ chiếu vào. Hứa Thanh mới xoa xoa mắt đi ra khỏi phòng ngủ. Nhìn xem Khương Hòa đang làm gì.
Đấu địa chủ đã tắt, trên màn hình đang chiếu tiết mục của cô Quỳnh Dao: "Anh hãy nghe tôi giải thích!" "Tôi không nghe!" Sau đó hai người ôm nhau khóc huhu.
Khương Hòa tay ôm Đông Qua không một chút biểu tình, nhìn hai người trên màn hình khóc đến đau lòng.
"Đây không phải thứ tốt lành gì, ít xem một chút." Hứa Thanh đau trứng, anh ta lưu lại bộ kịch này là vì muốn tìm tư liệu sống xen kẽ video.
Cái khác không nói, nhưng biểu tình thì dùng rất tốt.
Giúp Khương Hòa tắt vở kịch này đi, Hứa Thanh nhìn lịch sử phát video, đã đến Minh triều rồi. Tiến độ thật là nhanh, không giấu được hiếu kỳ hỏi: "Cô xem nhà Đường bị diệt vong.. Ừm.. Đổi sang triều đại khác, có cảm giác như thế nào?"
Khương Hòa im lặng lắc đầu, không nói chuyện.
"Đi, ra ngoài ăn cơm, lần này đi về phía đông. Tốt nhất là nên đổi cái váy, có thể giúp thay đổi hình tượng."
Hứa Thanh nhìn khương Hòa như vậy thì không hỏi nhiều nữa, chỉ chỉ vào tóc của cô ấy nói: "Tóc cũng không cần buộc, thả ra là được. Mấy ngày trước, buổi đêm cô ra ngoài đều buộc tóc đúng không?"
"Phải"
Khương Hòa gật đầu, làm theo lời Hứa Thanh đi về phòng thay quần áo.
Một lát sau.
Khương Hòa một thân váy màu xanh lam nhạt mở cửa đi ra. Nguyên bản hiên ngang mạnh mẽ được cởi bỏ, lẳng lặng đứng ở đó, có chút hương vị yêu kiều ướt át.
"Ách.."
Hứa Thanh sững sờ tại chỗ, gãi gãi đầu lại ngoắc ngoắc tay: "Bỏ đi, đổi lại bộ quần áo trước đó đi, như thế này thì rất dễ làm người khác chú ý."
Khí chất của cổ nhân, con mẹ nó, thật sự là huyền học a.
"..."
Khương Hòa nắm tay, một lần nữa quay trở lại phòng thay đồ.
Nhìn cửa phòng Khương Hòa đóng lại, Hứa Thanh dựa vào cửa tay sờ điện thoại, mở taobao ra xem.
Hình như có thể mua được rất nhiều quần áo giả để chơi chơi phiên bản người thật, kỳ tích, ấm áp..
* * *
"Lại đem bạn gái đi dạo?" chú Triệu vẫn đang hút thuốc. Trên tay còn cầm một cây gậy và một lá bùa vàng. Không biết trong một ngày ngắn ngủi mà chú ấy lấy ở đâu ra.
"Bạn, bạn."
Hứa Thanh thuận miệng trả lời, nhìn cây gậy trên tay chú Triệu, có điểm chột dạ: "Chú Triệu, chú đây là.. Gỗ đào?"
"Không phải, gỗ đào vẫn chưa có hàng, trước tiên kiên nhẫn chịu đựng một chút."
"Ồ, Phiền hà rồi."
"Hắc hắc.. Xem tôi có giống bức tranh tết Tần Quỳnh kia không?" chú Triệu cầm cây gậy khoa tay múa chân, còn rất đắc ý.
Bảo vệ đơn thuần thì tính là gì, chú ấy bây giờ còn gánh vác trách nhiệm của Tần Quỳnh nữa.
"Giống, thật sự rất giống. Trời sắp tối rồi, chú chú ý một chút". Hứa Thanh tỏ vẻ khẳng định.
"Không sao, tôi đây còn có "lời nguyền đại bi"."
Chú Triệu nhìn sắc trời, không giấu được chút chột dạ, lôi ra điện thoại lớn của chú ấy bấm hai cái. Thanh âm Phạn phạn từ trong bắt đầu truyền ra.
"..."
Hứa Thanh biểu tình phức tạp liếc nhìn Khương Hòa.
Thật là nghiệp chướng a.
Tùy tiện nói hai câu sau đó kết thúc cuộc nói chuyện. Hai người ra khỏi cổng lớn. Nhìn thấy bên cạnh không có người nào, Khương Hòa mới mở miệng nói nhỏ: "Bạn gái là cái gì?".
"Vì sao phải thêm chữ gái?"
"Bởi vì cô là con gái." Hứa Thanh trả lời cho có lệ.
"Vậy tại sao anh lại nói là không phải?"
"Ách.."
Hứa Thanh bị mắc nghẹn, không biết phải giải thích cho cô ấy chuyện tình yêu như thế nào.
Đường Triều có tình yêu không?
"Những thứ không nên hỏi thì đừng loạn hỏi, sau này cô sẽ biết."
"Ồ"
Hai người lặng lẽ đi trên đường, chậm rì rì đi dạo. Bất kể đã ra ngoài bao nhiêu lần, Khương Hòa đối với những cửa hàng muôn hình vạn trạng bên đường và các đồ trang sức đều cảm thấy mới lạ.
Ở đây không cấm đi lại vào ban đêm, không có người bán rong đây đường, không có bùn đất gập ghềnh lồi lõm. Người đi qua lại mặt mày đều mang nụ cười, hoặc là vội vàng đi qua. Còn có một nhà 3 người nắm tay nhau đi qua hai người. Cũng có người cúi đầu nghịch điện thoại cười ngốc nghếch. Bầu không khí bên ngoài có rất nhiều loại nói không rõ được.
Khương Hòa không biết phải hình dung như thế nào, cô ấy chưa từng nhìn thấy một nơi nào yên bình như vậy. Cho dù là thời đại hưng thịnh cũng không có.
Nơi nơi đều là an bình, đưa mắt nhìn tất cả, đều giống như một giấc mộng.
"Uống trà sữa không?" Hứa Thanh dừng chân trước một của hàng trà sữa, Khương Hòa cũng dừng lại theo cước bộ của anh ta.
"Trà?"
"Đến đây."
Hứa Thanh lười giải thích, dù sao thì thử một chút sẽ biết.
"Một cốc trà sữa trân châu, một cốc nước chanh, ít đá ít đường."
Quét mã thanh toán tiền, hai người đứng ở cửa yên lặng chờ đợi, Khương Hòa yên lặng chờ đợi, nhìn người ở bên trong cửa hàng bận rộn, không biết là đang nghĩ gì.
Đợi trà sữa được làm xong, Hứa Thanh đem ống hút cắm vào cốc trân châu sau đó đưa cho Khương Hòa: "Cô uống cái này đi, cốc này của tôi chua."
"Ừm.."
Đợi đi xa một chút Khương Hòa mới mở miệng hỏi: "Vừa rồi những người đó.. Có phải là dựa vào việc này để kiếm tiền?"
"Đúng vậy, đó là công việc."
"Ta cũng có thể học làm công việc này phải không?" Khương Hòa hỏi.
"Không thể, bởi vì cô không có chứng minh thư."
"..."
Khương Hòa im lặng.
"Vấn đề thân phận từ từ rồi lại tính, không thể một lần là xong, yên tâm đi. Nhất định sẽ tìm được cách giải quyết."
Hứa Thanh an ủi vài câu, nhìn cô ấy cầm cốc trà sữa nhưng chỉ uống vài ngụm, không giấu được kì quái hỏi: "Uống không ngon?"
Khương Hòa lại uống một ngụm lớn, khẽ nhíu mày nuốt xuống, "Phải.. Có chút kì quái, đồ ở bên trong cũng khó nhai."
"Ha, anh hùng cũng thấy như vậy!".
Hứa Thanh cười "Tôi cũng cảm thấy như vậy, tạo sao lại có người thích loại đồ uống như vậy nhỉ, mà còn là con gái rất thích uống.."
"..."
Khương Hòa nhìn cốc nước chanh trên tay Hứa Thanh, lại ngẩng lên nhìn anh ta.
Người này sợ là không phải có vấn đề.
"Ách.. Cái này của tôi vị chua, có thể cô uống càng cảm thấy không quen" Hứa Thanh giải thích nói.
Thấy cô ấy rõ ràng không tin, anh ta nhún nhún vai, đem ống hút của mình rút ra sau đó đưa về phía trước.
"Không tin cô thử xem. Đem cái ống hút của cô cắm vào.. Có chút kì quái, dù sao cô tự mình hút thì sẽ biết."
Khương Hòa bán tín bán nghi, cầm ống hút, vẫy vẫy hai cái sau đó đem ống hút bỏ vào cốc của anh ta. Hút một ngụm, cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt, ánh mắt không tự chủ trợn to lên, cẩn thận nếm thử, sau đó nói với Hứa Thanh.
"Uống rất ngon"
"..."
Hứa Thanh sờ sờ mũi "Vậy cô uống đi. Bỏ cốc trà sữa trân châu đó đi."
Anh ta nói xong liền cầm cốc trà sữa chân châu của Khương Hòa, tiện tay bỏ vào thùng rác ở bên cạnh.
"Rất vui khi cô thích uống thứ này."
Hứa Thanh nhếch miệng cười, quay người tiếp tục đem khương Hòa đi dạo.
Khương Hòa trên tay cầm cốc nước chanh, đi dạo bên cạnh Hứa Thanh, thỉnh thoảng lại cúi đầu hút một ngụm, sau đó lại nhìn Hứa Thanh.
Luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm..
Nhưng có điều thật sự uống rất ngon.