Sự nghiệp chưa có, vì sao lại phải xây dựng gia đình? Ít nhất cũng phải làm hình cảnh, rời khỏi cái nơi tồi tàn này. Sau khi rời xa các bà thím cãi nhau, mới cân nhắc tới chuyện kết hôn, trước đó phụ nữ đều là phù vân.
Tần Hạo nghĩ như vậy, cũng chính là làm như vậy, sùm sụp húp hết hai bát cháo, lại thêm hai cái bánh, sau khi ăn no thì đi về phòng của mình.
Buổi tối vẫn cần phải đi làm, chuyện mắng Hứa Thanh thì để lần sau gặp sẽ nói. Có trộm mà không gọi anh ta, lần đầu tiên của anh ta vẫn còn chưa giao ra đâu.
Lão đầu tử tính tình tuy rằng hung bạo, nhưng biết anh ta đã mệt một đêm nên cũng không làm phiền. Đợi tới buổi chiều mặt trời sắp lặn cũng đã hơn 4 giờ. Tần Hạo mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đi qua nghe điện thoại.
"Hải Bì? Hải cái rắm, buổi tối tôi phải trực ban." Nghe bên kia nói xong, anh ta lầm bầm từ chối, ngắt điện thoại định nằm thêm một lúc, trở mình nhưng lại không có ý ngủ tiếp.
"Bố! Người làm gì mà thơm vậy?" Tần Hạo hô lên.
"Tỉnh rồi thì cút dậy ăn cơm."
"Oh"
* * *
"Tụ họp?"
Hứa Thanh cũng đang nghe điện thoại. Nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa cuối tuần vẫn đang tăng ca chơi điện tử, hỏi: "Ở đâu?"
"Hải Bì a, một lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Tần Hạo tên tiểu tử đó không biết trực lông gà ban gì.." đối diện là bạn thân Vương Tử Tuấn đang huyên thuyên.
"Đợi chút, trước tiên nói ở đâu, nếu là quán bar thì thôi đi, ăn một bữa cơm thì còn được.. Ừm, được, tôi đưa trẻ con trong thôn tới cho bạn bè quen mặt."
Ngắt điện thoại Hứa Thanh quay đầu thì thấy Khương Hòa đang nhìn mình.
"Khụ.. Buổi tối đưa cô đi Hải Bì."
"Cái gì Bì?"
"Chính là đi chơi, cảm thụ một chút cuộc sống hiện đại.. Ừm.. Dù sao thì buổi tối cũng sẽ biết."
Hứa Thanh một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng, bạn nhỏ trong thôn đi ra.. Thôn của Đường Triều cũng là thôn.
Không lẽ còn có thể từ trong hoàng cung chạy ra?
"Nhớ kỹ, nhìn ánh mắt của tôi để hành sự, đừng làm loạn."
"Được"
Khương Hòa nghiêm túc gật đầu, thực ra không cần Hứa Thanh nhắc nhở, cô ấy cũng biết phải làm như thế nào. Ở một hoàn cảnh không biết, bảo trì cảnh giác, người thông minh đều có nhận thức như vậy.
Cô ấy đương nhiên là người thông minh.
"Anh vừa nói, những thứ quỷ quái, võ công đó đều là giả?"
"Phải, đều là chế tạo ra, dùng để tiêu khiển, bảng theo dõi là bảng theo dõi, điện ảnh là điện ảnh, không giống nhau. Chính là giống với trò chơi hiện tại của cô, giết thời gian."
"Tại sao các người có thể làm ra thứ kì quái như vậy.. Đúng, chính là thứ rất kì quái?"
Khương Hòa không giống như lúc đầu mới đến, không biết hỏi cái gì.
Đối với một số sự vật nào đó khi đã hiểu, bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ về lí do tại sao, sau đó sẽ sản sinh ra rất nhiều câu hỏi. Đây là giai đoạn học cấp tốc nhất.
"Kỳ quái ở chỗ nào?"
"Làm ra thứ đáng sợ như vậy để dọa người, không kì quái hay sao?"
"Không a, vốn dĩ là tìm kiếm kích thích." Hứa Thanh ôm Đông Qua lên, xoa mèo béo, còn thật sự nghiêm túc giải thích "Chính là giống như nuôi mèo, sau khi nhu cầu sinh tồn của con người được dáp ứng, tự nhiên sẽ có nhu cầu tinh thần. Bất kể là sủng vật hay điện ảnh, hoặc là trò chơi, chính là thỏa mãn một số dục vọng của con người. Nơi đó của các cô không có tiểu thuyết chí dị sao? Liêu trai gì gì đó, cùng một ý tứ."
"Liêu trai?"
"Chính là sách viết những truyện quỷ quái.. Điện ảnh chỉ là dùng nhân vật để biêủ hiện, là càng tiến thêm một bước về phương thức giải trí.
" Ồ.. "
Khương Hòa cái hiểu cái không.
" Trong quán trà đó gọi là gì? Thuyết thư nhân cũng thường xuyên giảng một số kì quái gì đó, truyền thuyết dân gian. Chính là vì thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của mọi người. Đơn giản mà nói, có nhu cầu thì sẽ có cung cấp, đã hiểu chưa? ".
Hứa Thanh bẻ ra, xé nát. Hận không thể lập tức để Khương Hòa có thể dung nhập xã hội, biến thành một hiện đại nữ hiệp. Sau đó bắt tay vào giải quyết chuyện thân phận:" Bản chất của làm thuê chính là như vậy, người khác chi tiền tìm cô để giải quyết vấn đề.
Cô giải quyết vấn đề xong thì có thể cầm tiền.
Ở xã hội này mỗi người đều chi tiền để tìm người khác giải quyết vấn đề. Ví dụ chúng ta mỗi ngày ra ngoài ăn cơm, còn có lần đó uống trà sữa, gọi đồ ăn, còn có bảng theo dõi trên đường, cửa hàng bán quần áo. Đây đều là vì cô và tôi, tất cả đều cần có người giải quyết vấn đề, sau đó họ cầm tiền.
Giống vậy, cùng lúc mỗi một người tìm người khác giải quyết vấn đề, nhưng cũng đang giúp người khác giải quyết vấn đề. Ví dụ cô chơi trò chơi, đợi sau khi học được rồi thì sẽ chơi giúp người khác. Cô sẽ có thể nhận được tiền. Sau đó dùng số tiền cô kiếm được tìm người khác giải quyết vấn đề ăn cơm, mua quần áo. Tất cả đều là giao dịch. Xã hội chính là được vận hành như vậy. "
Khương Hòa sau khi nghe xong thì rơi vào trầm tư.
Được Hứa Thanh giảng giải như vậy, rất nhiều vấn đề trước kia không hiểu bỗng nhiên đều thông thấu.
Bởi vì gia hỏa này giống như địa chủ lão tài không cần ra ngoài làm việc, còn có người mang cơm tới?
Bởi vì có một bảo vật là máy tính, không cần ra ngoài vẫn có thể giải quyết vấn đề.
" Cho nên.. Sau khi việc ăn no uống đủ được giải quyết, cái điện ảnh quỷ quái đó, chính là giúp mọi người giải quyết vấn đề không có việc gì làm. Sau đó anh trả tiền để xem, họ lấy tiền chế tác. "
" Không sai! Thông minh! "Hứa Thanh giơ ngón tay cái lên tặng cho cô ấy một cái khen thưởng. Ôm Đông Qua đi tới tủ lạnh, lấy ra một lon nước coca làm phần thưởng ném qua.
" Vậy việc anh giúp đỡ tôi thì sao? "Khương Hòa hỏi.
" Hửm? "
" Giúp đỡ tôi không kiếm được tiền, cũng là bởi vì thỏa mãn nhu cầu tinh thần? "
".. Có lẽ. "Hứa Thanh nghĩ nghĩ" Nói thật, tôi cũng không biết, muốn giữ lại thì giữ lại thôi. "
" Vậy sao? "
" Đương nhiên. "
Khương Hòa không tiếp tục nói chuyện, cầm lon coca mở ra, nắp lon coca hỏng làm bọt khí bên trong trào ra, nhất thời làm cô ấy có chút luống cuống tay chân.
Hứa Thanh không nhịn được nở nụ cười, lại lấy khăn giấy ném qua, sau đó vuốt ve cái mặt béo phì của Đông Qua vài cái.
" Nếu như làm bất cứ điều gì đều cần phải có mục đích, vậy thế giới này không có chút thú vị nào rồi. "
Trời chiều rất nhanh hạ xuống.
Buổi tối không ăn cơm ở nhà, Khương Hòa bị Hứa Thanh đốc thúc thay quần áo. Môt chiếc áo sơ mi sọc đen trắng phóng khoáng, và một quần ống rộng bằng vải lanh, kiểu dáng thịnh hành hiện nay, nó vừa vặn treo trên móc áo của Khương Hòa.
" Lát nữa người có thể sẽ đông một chút, có điều không sao cả, cô muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, ngoài rượu ra thì có thể tùy ý. Chủ yếu là thể nghiệm một chút, những thứ đó đối với cô mà nói có chút mới lạ. "
Hứa Thanh vừa ra cửa vừa dặn dò, Khương Hòa thỉnh thoảng lại gật đầu.
" Các cô ở đó, nếu như có chuyện gì vui thì sẽ làm như thế nào? "Hứa Thanh hỏi.
" Vui? Thì cười a. "Khương Hòa tuy rằng cảm thấy vấn đề này rất nhược trí, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
" Không, tôi là muốn nói đến việc rất vui, chúc mừng như thế nào? "
" Không sai biệt lắm, ở đây uống rượu, ăn thịt, hát hò. Phiền lòng đi ăn, vui vẻ đi ăn, buồn chán đi ăn. Hôm nay không phải là đi tụ họp hay sao, đổi hôm khác đưa cô đi ăn búp-phê, đừng quên nhắc nhở tôi. "
Hai người nói chuyện, đi ra cổng lớn, lại cùng với Triệu chào hỏi. Khương Hòa cũng lịch sự gật đầu. Đây là Hứa Thanh dạy cô ấy, cho dù không quen biết nhưng cũng nên để lại chút ấn tượng.
Buổi tối là giờ giao thông cao điểm, Hứa Thanh không đưa Khương Hòa ngồi phương tiện giao thông công cộng. Ra ngoài gọi một chiếc xe, báo địa chỉ mà Vương Tử Tuấn gửi cho. Một đường bị tắc đường, khoảng 7 giờ thì tới địa điểm hẹn.
Kim Dã KTV
Đèn led thật lớn trên biển quảng cáo, không ngừng nhấp nháy trong bầu trời đêm. Khương Hòa nheo ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên, nghe tiếng hát ở bên trong ẩn ẩn truyền tới, hỏi:" Ở đây? "
" Không sai. "Hứa Thanh giương cằm" Đi thôi, đêm nay cẩu nhà giàu mời khách, nhưng sức ăn bình thường là được rồi."
Người cổ đại.. Không biết có thích hát không.