Coca đổ nhất thời phát ra một chút âm thanh, không ngờ suýt chút nữa là dẫn tới huyết án.
Chiếu theo phản ứng của cô ấy, giống như không hay nói giỡn. Vốn đang bán tín bán nghi thì nay đã tin bảy phần
"Cô có thể đừng động một chút lại rút kiếm ra có được hay không?". Hứa Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc kiếm trên tay Khương Hòa nói: "Tôi là một.. Người tốt, bằng không đã đem cô nhốt ở ngoài cửa, đúng không?".
"Đông Qua cũng bị dọa sợ rồi".
Mèo mập nằm trong góc liếm lông của mình, nheo mắt nhìn hai con người ngu ngốc.
"Ngươi là người tốt?".
"Tôi là người tốt."
"..."
Thấy Khương Hòa không nói lời nào, Hứa Thanh có điểm đau đầu, không biết nên làm gì bây giờ.
Đầu óc anh ta vãn còn chút loạn, cos liền cos thôi, vì cái gì lại thành cái dạng này, biến thành sự thật?
Đầu tôi có chút loạn, cô chờ tôi sắp xếp lại một chút. "
Tựa lưng vào sô pha, Hứa Thanh xoa xoa cái trán, suy nghĩ xem bây giờ nên làm như thế nào, xử lý như thế nào.
Đối diện với cô gái táo bạo này, trước mắt chỉ có 3 sự lựa chọn: Một là đem cô ta lừa ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Cô ta ở bên ngoài đói chết, lạnh chết cũng tốt. Tất cả đều không liên quan đến mình.
Phỏng chừng nhiều nhất là ba ngày, trên tin tức có thể nhìn thấy cô ta bị bắt hoặc là vì loạn đấu súng mà chết.
Mang hung khí đi loạn, đói bụng cũng không biết lật thùng rác tìm thức ăn, chỉ có thể đi cướp, không bị bắt mới là lạ.
Hai là trực tiếp báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lí việc này. Rất có thể là một con dân của Đường Huyền Tông từ một ngàn hai trăm năm trước, bằng một cách nào đó mà chạy tới thế giới hiện đại. Mặc kệ như thế nào, đều có giá trị nghiên cứu.
Nhưng cảnh sát thực có thể.. Không, nhất định sẽ nghĩ là hắn đang nói giỡn. Nếu ở lại đây, về sau nếu lại sảy ra sai lầm, chính là tắm máu tươi.
Ba, trước tiên cứ lưu lại xem thế nào đã.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn cô gái một cái, ý niệm trong đầu quay trở lại.
Một đại hiệp nữ đứng trước mặt mình, ở trong nhà mình, kiếm dựng trước mặt, có thể để cô ấy đi không?
Cứ kích động một chút liền rút kiếm, nhưng đó là một cổ nhân từ một ngàn hai trăm năm trước. Lừa ra ngoài, mặc kệ về sau cô ta bị bắt hay lưu lạc bên ngoài, hoặc may mắn sống sót thậm trí bị người khác giam giữ. Hứa Thanh cảm thấy được chính mình sẽ hối hận.
Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ở ngay trước mắt, có thể bỏ chạy hay không?
Trong vài giây ngắn ngủi, anh ta đã điều chỉnh và phân tích sự việc tốt.
Ọc ọc..
Hứa Thanh ngiêng đầu, đây là âm thanh phát ra từ bụng của hiệp nữ.
" Ăn một chút đi. "Anh ta cầm miếng gà cuộn vẫn chưa động ra bên ngoài. Nếu đã muốn quyết định ở lại, vậy phải nghĩ biện pháp đem cô ta trấn an.
Không thể động không động liền rút kiếm ra, đó là hành động rất táo bạo.
Hoàn toàn làm cho người khác cảm thấy không an toàn.
" Đây là cái gì? "Khương Hòa do dự, lại nhìn chiếc ô màu đen dựng bên cạnh ghế sô pha, có điểm tin tưởng anh ta là người tốt.
" Đồ ăn ". Hứa Thanh mở một góc thịt gà cuộn," nếu không tôi sẽ ăn trước một miếng để chứng minh là không có độc? ".
" Có thể "
"... "
"... "
" Quên đi, phỏng chừng cô ăn không quen, đợi một chút tôi gọi người đem cho cô chút cơm. "
Hứa Thanh tự mình cắn một miếng, một bên nhấm nuốt, một bên suy tư nên làm gì tiếp theo.
Nếu đã muốn quyết định ở lại, vậy thì phải che dấu thân phận của cô ấy thật tốt.
" Cô có biết đây là đâu không? "Anh ta hỏi, sau đó vỗ vỗ sô pha, hướng bên cạnh" Ngồi, ngồi rồi nói, cô cầm kiếm đứng ở đó làm tôi thấy sợ hãi. "
Khương Hòa đi tới, đưa tay ra ấn ấn hai cái xuống sô pha. Chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn anh ta vẫn có chút cảnh giác, chẳng qua so với lúc nãy thì đã thả lỏng không ít.
Cô ấy cũng chưa nhàn rỗi, từ lúc bắt đầu tới giờ cũng vẫn đang đánh giá tình cảnh của mình.
Tuy rằng đối với tất cả đều xa lạ, nhưng cô có thể nhận thức được chiếc ô. Nam nhân trước mắt này ngay từ đầu quả thực muốn tặng nàng chiếc ô. Nhưng căn phòng có chút cổ quái, còn có đồ ăn của anh ta.. Khương Hòa đoán người trước mặt này có điểm kỳ cục, vẫn là nên đề phòng một chút.
" Đây là nơi nào? "
" Thành phố Giang "
"... "
"... "
Hứa Thanh dụi dụi cái mũi, ngẩng đầu nghĩ một chút rồi nói:" Tôi không biết phải giải thích như thế nào, cái đó.. Cô quen Lý Bạch? ".
" Ngươi biết hắn đang ở đâu? "
" Phải.. chuyện tiếp theo tôi nói, cô nhất định đừng sợ hãi. "
Khương Hòa mắt không nháy lấy một cái, nhìn anh ta nói:" Ngươi nói đi "
" Trước tiên cô hãy bỏ kiếm sang một bên, tôi sợ cô sẽ kích động. "
".. Được. "
Cô gái nghiêng đầu nhìn, đem kiếm để lên bàn, chầm chậm buông tay ra, dùng âm điệu cổ quái nói:" Đây là ở đâu cũng không sao, ta muốn về nhà. "
" Có thể cô sẽ không thể trở về được nữa. "
" Tại sao? "
" Bởi vì nơi này cách nhà cô rất xa. "
Khương Hòa nghe vậy, mí mắt nhẹ nhàng run rẩy. Giương mắt nhìn Hứa Thanh hỏi:" Xa bao nhiêu? "
" Ừm.. Xa hơn một ngàn hai trăm năm. "
" Hả? "Khương Hòa nhíu mày, có chút mê hoặc hỏi:" Có ý gì? "
Cô ấy không cách nào giải thích được "năm" cùng với khoảng cách có quan hệ gì? Lẽ nào muốn về nhà phải đi đường một ngàn hai trăm năm?
" Nơi này "Hứa Thanh chỉ chỉ dưới chân, quan sát biểu tình của cô gái, chầm chậm nói:" Là một ngàn hai trăm năm sau thời đại của cô. "
Lý Long Cơ, Lý Bạch, còn có Dương Ngọc Hoàn, núi An Lộc.. tất cả những gì cô quen biết hoặc không quen biết, Thượng Đế của cô, bạn của cô, tất cả những người cô quen biết. Đều là nhân vật của hơn một ngàn hai trăm năm trước. Bọn họ đều đã chết ở hơn một ngàn năm trước rồi."
"Nói bậy"
Khương Hòa đột nhiên đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, không dám tin những lời anh ta vừa nói.
"Có phải là nói bậy hay không, cô tự mình từ từ kiểm chứng, dù sao bây giờ cô cũng thấy rồi, không có gì mà cô quen thuộc." Hứa Thanh thấy cô ấy không cầm kiếm lên, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Có thể giao lưu thì tốt, anh ta sợ nhất gặp phải người giống như trên ti vi diễn. Loại đó không thể giao lưu được, căn bản không chịu nghe lời người khác nói. Động không động liền cảm thấy có người muốn làm hại mình, cầm kiếm loạn giết người.
Bệnh thần kinh a!
"Trước mắt mà nói, cô có thể xem nơi này như là một thế giới mới.."Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập nhị lâu ngũ thành". Thơ của Lý Bạch chắc là cô biết phải không? Xem nơi này là Bạch Ngọc Kinh là được."
"Hắn ta chưa từng làm loại thơ này!"
"Ách.." Hứa Thanh nháy mắt vài cái, "sai lầm". Có thể là khi cô quen biết ông ta thì ông ta chưa làm bài thơ này.. Ông ta lúc đó chắc khoảng hơn 20 tuổi. "
Thấy khương Hòa thần sắc bất định đứng ở đó, anh ta nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói:" Thế giới này rất nguy hiểm, cũng rất an toàn, nó có một bộ dáng riêng của mình.. Luật pháp. Chuyện của Lý Bạch bọn họ thì từ từ kiểm chứng, bây giờ trước tiên là phải học tập. Muốn an toàn thì trước tiên phải hiểu thế giới này. "
".. Cô hiểu không. "
" Ngươi đang lừa ta. "Khương Hòa nhíu mày nhìn anh ta.
" Cô là một người thông minh, tôi nghĩ cô tự có phán xét của mình. "Hứa Thanh chỉ chỉ vào đầu, lại chỉ chỉ bên ngoài." Không phải cô đã nhìn bên ngoài rồi hay sao? Bây giờ thế giới này cùng với thế giới mà cô biết hoàn toàn không giống nhau. "
" Những người thân thiết với cô, họ đều đã trở thành lịch sử rồi. "
"... "
Thấy Khương Hòa như vậy, anh ta có cảm giác đồng cảm.
Nếu như đem bản thân ném vào một ngàn năm sau, đại khái cũng không kiên cường hơn cô ấy bao nhiêu đi?
" Tà thuyết mê hoặc người. "Khương Hòa cắn răng, từ trên bàn thuận tay cầm lấy kiếm," ta không tin ".
Nói xong cô gái quay người muốn rời đi.
" Đợi đã. "
Leng keng
Trường kiếm đã ra khỏi vỏ được một nửa, hướng về phía Hứa Thanh.
" Tôi vừa nói rồi, thế giới này có quy luật riêng, trước tiên cô phải có hiểu biết thì mới có thể an toàn. "Hứa Thanh đứng tại chỗ, nhìn cô gái lần thứ ba rút kiếm, không đi về phía trước. Trong lòng không có tức giận hoặc mất bình tĩnh.
Anh ta đã nhìn thấu bản chất của cô gái táo bạo này rồi, cô gái chính là đang sợ hãi.
Đem một người ném tới một quốc gia xa lạ cũng sẽ không quen, huống chi là một cô gái đột nhiên vượt qua một ngàn năm, trước mắt hết thảy mọi thứ cô ta chưa từng gặp qua.
" Ví dụ: Không thể đem vũ khí rêu rao khắp nơi.. Cô như vậy sẽ rất nguy hiểm. "
" Tại sao lại giúp ta. "
" Ngày trước lúc Đông Qua ở bên ngoài, tôi cũng nhặt về. "
" Đông Qua? "
" À, đó là con mèo mập. "
Khương Hòa theo tầm mắt hắn nhìn qua, thấy mèo mập đang ghé vào cạnh tủ ngáp ngáp.
" Cô nhìn tôi không vừa mắt? "
".. Không có!".