“Không cần lo lắng, em muốn làm gì thì cứ trực tiếp làm là được, anh tin vào phán đoán của em.” Lăng Tây Thành nắm lấy tay Lê Mặc nói.
“Tây Thành… Anh như vậy làm em không biết nói sao.” Lê Mặc bởi vì lời của Lăng Tây Thành nói mà cảm động, cậu có cảm giác như mình đang nằm mơ, trước đây theo đuổi mà không nhận được yêu thương, hiện tại những điều mà cậu từng hy vọng đều đã đạt được. Lê Mặc chôn đầu vào lồng ngực của Lăng Tây Thành, cậu không muốn bị anh phát hiện ra vành mắt đã có chút phiếm hồng của mình.
“Em không cần phải nói điều gì cả, cứ tiếp nhận là được.” Lăng Tây Thành xoa xoa tóc Lê Mặc, đột nhiên nhớ tới một việc: “Mặc Mặc, em đổi phòng làm việc đi!”
“Hả? Tại sao?” Lê Mặc ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
“Qua mấy ngày nữa Lê Tử Du có thể sẽ tới, bình thường thoạt nhìn em là một người giỏi giang khôn khéo, nhưng trên thực tế lại rất lơ mơ. Chính em tự nói xem, bao nhiêu lần anh đến phòng làm việc của em, cửa đều khép hờ, nếu có trộm, chắc em sẽ bị vác đi luôn đấy.” Lăng Tây Thành buồn cười niết niết mũi Lê Mặc.
“Sao anh nói khoa trương quá vậy…” Lê Mặc cũng biết tính của mình, mỗi lần linh cảm chợt xuất hiện cậu sẽ không để ý đến những việc khác, mấy chuyện lặt vặt như đóng cửa, cậu quả thật chưa bao giờ để tâm đến.
“Em nha! Nghe anh đi, ngày mai dời đến tầng cao nhất, anh bảo Văn Lý sắp xếp cho em một gian phòng làm việc khác. Trên này cũng chỉ có hai người là anh và Văn Lý nên cũng rất yên tĩnh, phòng của anh lại khá gần, em khi nào mệt thì có thể đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi.”
“Như vậy không hay đâu. Người khác sẽ không cảm thấy…” Lê Mặc lo lắng nhíu mày.
Thấy Lê Mặc dè dặt như vậy, trong lòng Lăng Tây Thành cảm thấy mình thật có lỗi. Những thứ này là những thứ mà Lê Mặc đáng ra nên có, cậu đã kết hôn cùng anh được hơn một năm, tuy nhiên ở tại công ty cậu chưa bao giờ nhận được bất cứ sự đãi ngộ đặc biệt nào từ anh. Hồi tưởng về những lời đồn trước kia, Lê Mặc tuy chưa bao giờ nói với anh, nhưng chắc cậu vẫn hơi chút khó chịu trong lòng! “Bọn họ sẽ hiểu được, em là phu nhân chủ tịch của tập đoàn Thần Thời, em muốn làm việc ở đâu còn cần tới sự đồng ý của mấy người đó sao?”
“Vâng, vậy em tùy anh sắp xếp.” Nhìn ánh mắt mang theo sự áy náy và cưng chiều của Lăng Tây Thành, Lê Mặc thuận theo chấp nhận.
Hôm sau, Lăng Tây Thành đến công ty, việc đầu tiên là anh đi tìm Văn Lý kêu người dọn dẹp căn phòng sát vách: “Chỗ này đặt một bộ sô pha, phải bài trí sao cho nhìn nghệ thuật ấy, còn phía sàn nhà chỗ cửa sổ thì lót thảm, màu sắc nhẹ nhàng thôi.”
Văn Lý nhìn Lăng Tây Thành nghiêm túc chỉ thị có chút bất đắc dĩ hỏi: “Học trưởng, anh đây là giúp Lê nhị thiếu gia sắp xếp phòng làm việc hay là phòng ngủ vậy!” Sô pha thì thôi đi, sao phải có thảm nữa, Văn Lý cảm thấy dung lượng não của mình không tiếp thu nổi, đã sắp không giữ được hình tượng giỏi giang rồi.
“Mặc Mặc thích phong cách tự do, phòng làm việc quá nghiêm túc sẽ ảnh hưởng đến sức sáng tạo của em ấy.” Lăng Tây Thành tỉ mỉ nhớ tới những thứ Lê Mặc thích, nhưng nội thất trong nhà dường như lại dựa theo thói quen của anh mà trang hoàng, đồ vật cá nhân của Lê Mặc cũng không nhiều, anh quả thật nghĩ không ra cái gì nữa, đành phải nói: “Trước tiên cứ vậy đi, còn lại chờ Mặc Mặc xem xong rồi tính tiếp.”
“Được, tôi đi dặn dò người đi làm.” Văn Lý trưng ra bộ mặt nghiêm túc đi làm việc. Kể từ khi sếp mình chia tay với Lê Tử Du, hình tượng từ trước đến nay của boss càng ngày càng sụp đổ.
Lăng Tây Thành đứng một mình trong căn phòng làm việc trống rỗng có điểm thổn thức. Nơi này đã từng được anh sắp xếp thành phòng làm việc cho Lê Tử Du, vốn tưởng rằng giờ đổi thành Lê Mặc trong lòng mình sẽ hơi khó chịu, vậy mà chẳng ngờ rằng anh ngay một chút cảm xúc cũng không có.
Có lẽ giống như người đời thường hay nói, thời gian là liều thuốc tốt nhất. Lòng của Lăng Tây Thành giờ đây đã không còn xúc động vì Lê Tử Du nữa, mà thay vào đó là Lê Mặc. Lê Mặc tựa như một hồ nước trong lành, yên tĩnh lại dịu dàng an ủi lòng người. Nhớ tới khoảng thời gian Lê Mặc ôm bản vẽ vùi mình trong sô pha, hay những lúc không mang dép, khoanh chân ngồi xem tư liệu trên tấm thảm bên cạnh cửa sổ sát mặt đất, hình ảnh như vậy thật ấm áp động lòng người. Nghĩ thế, Lăng Tây Thành cân nhắc có lẽ anh nên chuẩn bị cho Lê Mặc vài bộ quần áo thoải mái để ở trong phòng nghỉ của mình, dù sao tầng này cũng không có người ngoài, cậu không cần phải mặc bộ Tây trang khó chịu kia cả ngày…
Văn Lý tìm người làm việc rất có năng lực, chỉ trong thời gian một buổi trưa, căn phòng trống không trước kia đã được trang trí và đổi mới hoàn toàn. Lăng Tây Thành vừa nhìn liền thấy rất vui vẻ, vì thế dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Lê Mặc, bảo cậu đi lên đây.
“Có chuyện gì hả anh?” Lê Mặc tới rất nhanh.
“Đi, anh dẫn em đi xem phòng làm việc mới!” Lăng Tây Thành tràn đầy hăng hái lôi kéo Lê Mặc đến căn phòng sát vách.
Đẩy cửa ra, Lê Mặc có cảm giác như mình đang ở trong phòng khách ấm áp tại nhà. Cửa sổ rộng lớn kéo dài đến sát mặt đất, hai bên là lớp màn đôi màu vàng nhạt, bên cạnh cửa sổ trải một tấm thảm xanh biếc, trên thảm là một cái giá vẽ tranh. Bàn làm việc được đặt trong một góc khuất của căn phòng. Ở chính giữa là bộ ghế sopha rất lớn, chất đầy những tấm nệm êm ái. Giá thủy tinh chất đầy các cuốn sách chiếm hết một mặt tường.
“Thích không? Vốn anh còn muốn mua thêm vài chậu hoa, lại sợ em không thích hoặc thấy phiền khi chăm sóc chúng.” Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc yên lặng không nói gì, có chút lo lắng: “Mặc Mặc, em có phải hay không…”
“Vì sao đột nhiên lại tốt với em như vậy?” Trầm mặc một lúc lâu, cậu mở miệng cắt ngang lời Lăng Tây Thành nói.
“Cũng không phải đột nhiên, anh…” Lời nói đến bên môi nhưng anh lại không thể nào thốt ra. Anh không thể giải thích rằng mình là người từ tương lai sáu năm sau đến đây. Khi cuộc sống thiếu vắng hình bóng Lê Mặc, anh từng đau khổ qua, hối hận qua, thậm chí là tự trách móc bản thân mình. Nhưng người ấy đã qua đời, anh không thể nào bù đắp lại. Trải qua một lần, anh muốn cho Lê Mặc những gì tốt nhất, bởi vì cậu vô cùng xứng đáng.
Những lời này sao anh dám cùng Lê Mặc nói. Anh sợ sau khi Lê Mặc biết mọi chuyện sẽ chán ghét anh. Có lẽ trước đây anh còn có thể lừa gạt bản thân là việc bị cậu ghét cũng không sao cả, anh vẫn sẽ quyết định giữ một khoảng cách an toàn, lặng lẽ che chở, bồi thường những sai lầm anh gây ra cho cậu. Nhưng từ khi anh cảm nhận được tình yêu của Lê Mặc dành cho mình, anh không tưởng tượng được việc để cậu rời xa mình, tình cảm của anh còn chưa thể hiện rõ ràng lắm, tuy nhiên anh dám khẳng định, mình đã yêu Lê Mặc.
“Tây Thành, em không biết anh có hiểu mình đang làm gì hay không. Em… không phải là người thay thế cho Lê Tử Du!” Thấy Lăng Tây Thành làm việc này vì mình, Lê Mặc không phải không cảm động, nhưng cũng chính vì quá cảm động ngược lại làm cậu lo được lo mất.
Trong một đêm, Lê Mặc từ một kẻ bị vứt bỏ biến thành bảo bối được người “cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa”, cậu cảm thấy không chân thực, đồng thời cũng rất sợ hãi. Lê Mặc sợ cuộc sống như thế này một ngày kia sẽ biến mất. Cậu cũng không phải như nữ nhân tính toán chi li, thế nhưng cậu vẫn khó chịu, nhất là khi nghĩ đến việc Lăng Tây Thành luôn lãnh đạm với mình trước đây.
“Mặc Mặc, xin lỗi em, đừng khó chịu nữa, tất cả đều là lỗi của anh cả.” Lăng Tây Thành nghe lời Lê Mặc nói mà lòng đau như dao cắt. Trước đây là do anh đối đãi với Lê Mặc không tốt khiến cho cậu phải nhẫn nhịn rất nhiều, rõ ràng nếu khó chịu cậu có thể khóc, nhưng hết lần này tới lần khác cậu vẫn luôn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Lăng Tây Thành nhịn không được ôm lấy cậu nói: “Đừng như vậy, nếu thấy ủy khuất thì em cứ nói ra đi, nhìn em như vậy anh chịu không nổi.”
“…” Lê Mặc không biết phải nói cái gì, cái ôm của anh luôn ấm áp như thế, nhưng mà cậu cảm thấy loại ấm áp này giống như cậu trộm được của người ta. Lê Mặc đưa tay đẩy anh ra, ổn định cảm xúc nói: “Em cần phải trở về.”
“Khoan!”
“Còn việc gì nữa?” Lê Mặc quay đầu lại Lăng Tây Thành đang có chút không giải thích được, rõ ràng là thương hại cậu, vì sao anh lại thống khổ?
“Lê Mặc, những lời này anh chỉ nói một lần, em phải nhớ kỹ! Cho tới bây giờ anh chưa từng xem em là Lê Tử Du, tình cảm anh đối với em không chỉ là bù đắp và áy náy.” Thấy Lê Mặc vì mình mà ánh mắt hiện lên nét ngạc nhiên mừng rỡ, Lăng Tây Thành gằn từng chữ: “Mặc dù có chút chậm, nhưng mà Lê Mặc, anh yêu em!”
“Thật sao?” Từ miệng Lăng Tây Thành nghe được câu “anh yêu em” khiến cho cả người Lê Mặc đều như đang mơ, cậu không biết mình phải phản ứng như thế nào, trong lòng ngũ vị tạp trần (MV: lòng rối bời). Tâm tình cậu giống như lúc còn bé được cho ăn kẹo cầu vồng, hương vị ngọt ngào của kẹo lại được cất dấu bên trong lớp ngoài chua chua.
“Ừ.” Lăng Tây Thành ôm chặt Lê Mặc, giam cậu trong lòng mình. Yêu Lê Mặc thực ra là một chuyện rất giản đơn, trước đây thật lâu chắc hẳn mình cũng đã có cảm tình với Lê Mặc. Chính mình lại quá mức kiêu ngạo, bị vẻ đẹp hòa nhoáng bên ngoài mê hoặc, mới có thể cô phụ cậu nhiều năm như vậy. Cảm nhận được Lê Mặc vòng tay ôm lấy lưng của mình, bên môi Lăng Tây Thành gợi lên một nụ mỉm cười, lần này Lê Mặc đã thật sự tiếp nhận tâm ý của mình rồi!
Lại nói, ở bên kia Lê Tử Du không được thong dong, nhàn nhã giống hai người. Y cảm thấy gần đây mọi chuyện đều hỏng bét. Vốn đang năm chắc Lăng Tây Thành trong tay, quan hệ với Mạc Tử Uyên cũng đang vào giai đoạn tốt đẹp nhất, kế hoạch trả thù Lê Mặc và Lê gia cũng có tiến triển, còn tưởng rằng mọi thứ vô cùng thuận lợi, không ngờ lại bị người ta phát hiện. Đầu tiên là bị Lăng Tây Thành vứt đi, ngay sau đó Mạc Tử Uyên liền cắt đứt quan hệ với y.
Là do gần đây mình làm việc không được cẩn thận sao? Lê Tử Du nghĩ cỡ nào cũng không hiểu nổi, Lăng Tây Thành làm sao phát hiện quan hệ giữa y và Mạc Tử Uyên. Xét cho cùng, y vẫn chưa chịu tin chuyện Lăng Tây Thành thật sự có tình ý với Lê Mặc. Dù sao hai người đã kết hôn hơn một năm, Lăng Tây Thành nếu thật sự thích Lê Mặc, lúc trước cũng sẽ không bị y dùng thủ đoạn câu dẫn.
Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, dáng vẻ Lê Mặc cấm dục như thế cũng chỉ có thể làm cho Lăng Tây Thành hứng thú vài ngày, sau đó tên ngu ngốc, nhạt nhẽo đó sẽ bị anh ném ra sau đầu thôi. Mình và Lăng Tây Thành chưa gặp nhau một thời gian rồi, cầm điện thoại nhìn tin nhắn thông báo nhận chức do bộ nhân sự của Thần Thời gởi đến, biểu tình trên mặt Lê Tử Du thay đổi cực nhanh, cuối cùng khôi phục lại bộ dáng vô hại ban đầu.
Y tin chắc, Lăng Tây Thành tuy vì chuyện của y và Mạc Tử Uyên tức giận nhưng trong lòng vẫn là nhớ đến y, bằng không y làm sao có được tin nhắn nhậm chức từ Thần Thời. Thư kí của quản lí bộ phận thiết kế, chắc là sợ mình sẽ bị Lê Mặc khi dễ đây mà! Lê Tử Du cảm thấy Lăng Tây Thành thật ra vẫn còn quan tâm đến mình, chính mình nếu ở Thần Thời biểu hiện an phận, lâu lâu vẽ vài bản thiết kế, để Lăng Tây Thành thấy việc Lê Mặc khi dễ mình, sau đó sẽ tỏ ra yếu thế nói những lời ngọt ngào, chắc chắn có thể cùng anh làm hòa! Chờ đến lúc đó, Lê Mặc sẽ phải…
Kỳ thật đối với Lê gia, người mà Lê Tử Du hận nhất chính là Lê Mặc. Những thứ Lê Mặc có được đều là của y, rõ ràng y mới là nhị thiếu gia của Lê gia, dựa vào cái gì mà nhiều năm như vậy Lê Mặc lại chiếm hết mọi tiếng vang. Lê Mặc không thích nói chuyện, người ta nói cậu là người không khéo dùng ngôn từ; mặt ngoài Lê Mặc đối đãi với người khác nho nhã, lễ độ nhưng bên trong thì có chút xa cách, lạnh nhạt, người ta lại nói đó mới là tác phong mà một thiếu gia nên có.
Trái lại, y so với Lê Mặc có phần xinh đẹp hơn, thông minh hơn, biết đối nhân xử thế gấp vạn lần, thế nhưng trong mắt người khác y vĩnh viễn không bằng Lê Mặc. Lê Tử Du không cam lòng. Y hận không thể lột sạch tất cả những hào quang trên người Lê Mặc xuống, sau đó đem cậu dẫm nát dưới chân, nhìn cậu hướng mình hèm mọn cầu xin tha thứ.
Còn ba ngày nữa y phải đến Thần Thời nhận việc, Lê Tử Du nghĩ y phải đi mua một bộ quần áo thật phù hợp, khiến cho Lăng Tây Thành nhìn không rời mắt, dù sao lâu cũng đã lâu không gặp mà… Nghĩ đến đây, Lê Tử Du thu hồi tâm tư đi đến cửa hàng.