“Ừ, cứ làm như vậy.” Trương Huy Nhiên miễn cưỡng đè xuống sự lo lắng trong ngực để giữ tinh thần chụp hình.
Cứ như thế qua 5 ngày, Trương Huy Nhiên cố nén một ngày 24 tiếng đồng hồ quấy rầy Văn Lý, nỗ lực đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng lại bị cảm mạo đánh gục. Trương Huy Nhiên bị cảm không nghiêm trọng lắm, chỉ là không biết vì sao, mũi rất mẫn cảm, luôn luôn ách xì.
“Không được, hôm nay cậu phải nghỉ ngơi một ngày một đêm?” Lý Hâm nhìn Trương Huy Nhiên cứ chốc chốc lại nhảy mũi một cái có chút buồn cười.
“Không thể nghỉ ngơi được.” Trương Huy Nhiên nói một câu, không nhịn được nhảy mũi một cái, bộ dáng này nếu bị phóng viên chụp lại đăng lên báo được, bị Văn Lý thấy nhất định sẽ ảnh hưởng hình tượng của mình trong mắt em ấy.
Lý Hâm vốn cho là Trương Huy Nhiên chụp hình là để không quấy rầy Văn Lý, kết quả không nghĩ tới, Trương Huy Nhiên buồn chán ngồi ôm TV xem chương trình văn nghệ chưa điện thoại cho Văn Lý: “Cậu làm sao vậy? Cãi nhau với em ấy à?”
“Không có.” Trương Huy Nhiên thấp giọng nói một câu: “Giọng mũi của tôi quá nặng, rất khó nghe, không muốn để Văn Lý nghe.”
“Ách…” Lý Hâm cảm giác mình càng ngày càng không theo kịp tư duy của Trương Huy Nhiên, hóa ra ảnh đế nào cũng sâu sắc như vậy sao?
Thật ra thể chất của Trương Huy Nhiên khá tốt, nhưng không hiểu có phải lần này do khí hậu không ổn hay không, chỉ là bị cảm nho nhỏ, kết quả dưỡng hai ngày cũng không khá lên chút nào, ngày thứ ba sau khi thức dậy ngay cả nói chuyện cũng không nổi. Không còn cách nào khác, nam thần đại nhân muốn sớm kết thúc công việc về nhà tìm vợ chỉ có thể bị gác lại vô thời hạn, định bụng sẽ ở lại chỗ nghĩ do đoàn làm phim sắp xếp để lấy lại sức.
Mà lúc này ở B thị Văn Lý cũng cảm thấy bất thường. Bình thường Trương Huy Nhiên một ngày cũng phải điện thoại cho cậu mười lần, gần đây tuy rằng tần suất đã giảm bớt, nhưng điện thoại cư nhiên lại không reo một tiếng, thỉnh thoảng cậu gọi tới cũng là người đại diện bắt máy, hỏi đang ở đâu đều nói là đang chụp hình.
Ngó qua báo giải trí thấy tin ảnh đế bị bệnh do thời tiết, Văn Lý bình tĩnh đẩy kính mắt một cái. Nhìn một chút kế hoạch công việc, hợp đồng với Đông Dương đã soạn xong, còn lại là chuyện của tổ thiết kế, về phần những việc lặt vặt khác của công ty, cậu tin Lăng Tây Thành có thể tự mình xử lý. Thân là thuộc hạ, chuyện của công ty lo tới đây là được rồi.
Tính toán mấy ngày nghỉ mà mình tích lũy được, Văn Lý cầm lấy áo vest đi đến văn phòng Lăng Tây Thành, lúc anh bước vào thì Lê Huyền đã có mặt ở đó. Văn Lý hướng về phía Lê Mặc và anh gật đầu chào, đem đơn xin nghỉ phép đặt lên bàn của Lăng Tây Thành: “Học trưởng, tôi muốn xin nghỉ đông.”
“Tại sao thế?” Lăng Tây Thành cười cười với Văn Lý như đang muốn trêu tức cậu, lúc trước tờ báo đăng tin về chuyện mèo mỡ gà đồng của Trương Huy Nhiên là anh cố tình để trên bàn của cậu ta. Vậy mà Văn Lý vẫn luôn luôn bình tĩnh, anh đánh cược với Lê Huyền là Văn Lý sẽ chịu không nổi mà đến tìm Trương Huy Nhiên, anh nói có, còn Lê Huyền thì bảo không. Bây giờ nhìn thấy phản ứng của Văn Lý, xem ra anh đã thắng rồi.
Đối diện với khuôn mặt cười trên nỗi đau người khác của Lăng Tây Thành, Văn Lý bình tĩnh hỏi vặt lại: “Không phải ngài luôn ám chỉ đến việc tôi phải đi sao?”
“Ách…” Lăng Tây Thành bị Văn Lý nói một câu chặn họng.
“Tôi muốn xin nghỉ phép một tháng, trong khoảng thời gian này, công việc thư kí do tôi đảm nhiệm ngài phải tìm người làm thay!”
“Văn Lý, từ từ đã nào, đoàn làm phim của Trương Huy Nhiên không phải đang quay ngoại cảnh ở A thị sao? Anh ta cùng lắm chỉ cảm sốt sơ sơ, chắc tuần sau là sẽ trở về thôi, cậu làm gì mà lại xin phép nghỉ lâu vậy hả?”
“Cảm sốt sơ sơ?” Văn Lý cười với Lăng Tây Thành: “Xem ra tình trạng của ai đó học trưởng còn biết rõ hơn tôi nhiều, ngài chắc chắn là không có chuyện gì muốn giải thích với tôi sao? Hay là đổi cách nói khác, thật ra ngài cũng vô cùng có hứng thú với Trương Huy Nhiên phải không?”
“Ách…” Lăng Tây Thành mau chóng cúi đầu, xoẹt xoẹt hai nét ký tên vào tờ đơn xin nghỉ phép của Văn Lý rồi đưa lại cho cậu: “Đi đường cẩn thận, công việc ở Thần Thời ta sẽ sắp xếp tốt! Cậu cứ yên tâm.”
“Vâng, vậy cám ơn học trưởng.” Văn Lý đáp lại một câu, cầm lấy giấy phép xoay người bước đi.
Lê Mặc cảm thấy tâm trạng của Văn Lý có gì đó không đúng cho lắm, chạy theo sau gọi cậu lại: “Anh không xảy ra việc gì chứ?”
“Tôi không sao.” Văn Lý lắc đầu, nhưng ánh mắt không dấu được sự u buồn. Trương Huy Nhiêm mặc dù có hơi ngốc một chút, nhưng tính tình vẫn coi như chững chạc, mấy ngày này tâm trạng bất ổn như vậy, chắc đã thực sự bị bệnh rồi.
“Anh cũng đừng lo lắng quá, đều là do bọn họ hợp tác đùa giỡn anh thôi.” Lê Mặc thấy tâm tình của Văn Lý xấu đến thế, có chút bất đắc dĩ vì sự ngây thơ của Lăng Tây Thành. “Trương Huy Nhiên thật ra không hề có việc gì đâu, mấy tin đồn đó cũng toàn là bịa đặt cả, lần trước bọn họ họp lại một chỗ nói tính cách anh quá lãnh đạm, cần phải kích thích mạnh vào, nên mới có cớ sự ngày hôm nay. Còn việc Trương Huy Nhiên bị bệnh, chắc cũng chỉ là trận cảm nhỏ, nghe nói tạm ngừng quay chỉ vì cổ họng anh ấy không nói được. Mới nãy tôi còn đọc được tin nhắn của anh ấy gửi qua cho Tây Thành mà!”
“Thật vậy sao? Thế thì tốt rồi!” Văn Lý hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc, nói với Lê Mặc: “Cảm ơn cậu rất nhiều, lát nữa khi quay về phòng nhờ cậu giúp tôi chuyển lời đến học trưởng, tôi sẽ kéo dài thời gian nghỉ phép! Tôi đi thu dọn đồ đạc đã, cậu gần đây cũng phải cẩn thận.”
“Ừ, anh nhớ đừng nổi giận với Trương Huy Nhiên, việc này đều là do anh hai và Tây Thành ép buộc anh ấy mà ra!” Lê Mặc không một chút phúc hậu bán đứng hai kẻ anh không ra anh, em không ra em ở trong phòng làm việc, lòng cân nhắc, làm cho Lăng Tây Thành bận rộn một chút cũng tốt, đỡ cho anh suốt ngày dán dính lên người cậu, tuy rằng ở văn phòng hay ở nhà đều có điều hòa hoạt động 24/24, nhưng mà vào mùa hè nhiệt độ vẫn rất nóng.
Sau khi đặt vé máy bay, Văn Lý về nhà tranh thủ thời gian sắp xếp hành lý. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, lại nhớ đến cái người bị cảm kia, thở dài, anh đi vào bếp hầm một phần canh tuyết lê mang theo. Tới A thị, Văn Lý gọi điện thoại cho Lý Hâm, hỏi rõ số phòng cuat Trương Huy Nhiên, Văn Lý xách hành lý bước vào thang máy.
Trương Huy Nhiên ngồi ngốc ở trong phòng không biết nên làm gì, hồi sáng Văn Lý không có trả lời tin nhắn mà anh gửi qua, chẳng lẽ ở Thần Thời công việc của cậu bận rộn đến nỗi không liếc được một cái qua màn hình di động hay sao? Nghĩ thế, Trương Huy Nhiên lại chán ghét Lăng Tây Thành thêm vài phần. Người này cũng quá kém cỏi đi, xử mình vài ngày nay không được gọi điện cho Văn Lý để làm cậu lo lắng, kết quả là anh không gọi cho cậu, thì cậu cũng chả thèm nhắn tin trả lời cho anh. Nhìn cái di động cả nửa ngày trời không hề có một chút phản ứng nào, Trương Huy Nhiên buồn bực cầm lấy điều khiển đổi kênh.
Lý Hâm ngồi trên ghế salon liếc mắt đồng tình nhìn qua vị ảnh đế có vẻ mặt như đang hấp hối kia, quyết định không nói cho cậu ta biết việc Văn Lý đã đến khách sạn. Đắc tội với Trương Huy Nhiên thì chẳng sao, anh có thể đem Văn Lý ra làm cái cớ, nhưng nếu đắc tội với Văn Lý thì… Lý Hâm có thể tưởng tượng ra phần trăm Trương Huy Nhiên chiến thắng là bao nhiêu, cùng các loại tình huống khó tin khác.
Nhìn thoáng qua tin nhắn mà Văn Lý gửi đến “Mở cửa”, Lý Hâm đứng dậy, vô cùng bi tráng vỗ vai Trương Huy Nhiên dặn dò: “Cậu phải tự bảo trọng a!” Sau đó anh cầm lấy áo khoác của mình rồi đi ra ngoài.
Trương Huy Nhiên kỳ quái nhìn Lý Hâm, chả biết anh ta bị làm sao, không dưng tự nhiên nói mình phải bảo trọng. Thôi quên đi, dù sao suy nghĩ của cậu và anh ta vĩnh viễn cũng chẳng cùng một tần số, bây giờ ngồi đây căng não tìm hiểu hàm ý trong lời nói của Lý Hâm, còn chả bằng gửi cho bảo bối một tin nhắn tình yêu. Trương Huy Nhiên nghĩ vậy nên cúi xuống bắt đầu soạn tin, hoàn toàn không để ý đến Văn Lý đã vào phòng.
Văn Lý nhìn ai đó đang ngồi trên ghế salon cúi đầu nhìn di động, tâm tư lo lắng còn xót lại cuối cùng cũng buông lỏng. Nghe nói anh sinh bệnh, tuy rằng trên mặt Văn Lý không hề có biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng cậu thật ra vẫn luôn rất lo lắng cho anh, bây giờ nhìn thấy anh không có việc gì ngồi ở đó, cậu lại sinh ra vài phần tức giận.
Trương Huy Nhiên uống hết ly nước, cũng chẳng hề ngẩng đầu lên, mà đưa tay chỉ chỉ ly nước, ý bảo người bên cạnh rót thêm nước hộ anh. Văn Lý thấy bộ dạng ngốc ngốc của anh, không nói một lời, cậu lấy từ hành lý ra bình cách nhiệt đựng canh tuyết lê, mở bình rồi rót vào ly cho Trương Huy Nhiên.
Mùi hương thanh ngọt của tuyết lê từ từ lan tỏa khắp không gian, Trương Huy Nhiên ngửi thấy mùi vị quen thuộc kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy người đang đứng bên cạnh mình là Văn Lý, ánh mắt lập tức tỏa sáng. “Em đến rồi!” Trương Huy Nhiên vô cùng vui sướng ôm chặt lấy Văn Lý, hôn nhẹ trên gương mặt cậu: “Anh còn tưởng rằng tên khốn Lăng Tây Thành kia lại sắp xếp một đống công việc ép em phải làm cho nên em mới không có thời gian trả lời tin nhắn của anh!”
Thấy Văn Lý không phản kháng, Trương Huy Nhiên kiềm lòng chẳng được lại càng siết chặt vòng tay hơn, trán kề trán mà mở lời hỏi cậu: “Bảo bối ơi, em có nhớ anh không?”
“Anh cứ thử nói xem?” Đã hai tuần cậu và anh không được gặp nhau, Văn Lý thật ra cũng rất nhớ cái ôm này, nhưng trước mắt vẫn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.
“Tôi nghe nói hai tuần nay anh trải qua rất tốt phải không? Bồi bên cạnh mĩ nhân gì gì đó, ha?”
“Ách…” Trương Huy Nhiên vừa đau đầu vừa có chút gượng gạo: “Bảo bối thân yêu, em nghe anh giải thích đã, mấy cái tin vịt đó là do bọn nhà báo viết loạn mà thôi.”
“Có thật là vậy không?” Văn Lý chỉ chỉ cái ly có canh tuyết lê để bên cạnh, ý bảo Trương Huy Nhiên uống hết. Cậu đã quen với giọng nói luôn luôn ôn hòa, ấm nhuận của anh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói hơi khàn khàn của anh lúc này, tuy không quá khó nghe, nhưng lại làm cậu có cảm giác trái tim mình dường như cũng theo giọng nói anh mà trầm xuống. Thấy anh uống xong, Văn Lý gật đầu nói: “Tôi cho anh 10 phút để giải thích mọi việc với tôi, bắt đầu từ bây giờ.”
“Ách…” Trương Huy Nhiên sững người nhìn Văn Lý, điều này hoàn toàn khác so với cái kịch bản mà anh tưởng tượng ra. Dựa theo kịch tình bình thường, không phải lúc này cậu nên quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của anh, sau đó anh ra vẻ chỉ bị cảm nhẹ, tỏ ý mình không sao, bảo cậu đừng lo, rồi kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ, tiếp theo là có thể lên giường cá nước thân mật sao? Tình huống tra hỏi như đang thẩm vấn phạm nhân này là sao đây? Vợ yêu thật sự quá sức ngược tâm mình đi , Trương Huy Nhiên trong lòng rơi lệ đầy mặt. (Tác giả có ghi ngay chỗ kí hiệu là “cry” nhưng đặt vào câu mình thấy không hợp lắm nên mình nghĩ chỗ đó tác giả đặt biểu tượng cảm xúc nên tự thế vào)
Lén nhìn trộm, thấy Văn Lý vẫn phong đạm vân khinh, Trương Huy Nhiên cắn chặt răng, trực tiếp bán đứng bạn bè: “Bảo bối anh xin lỗi em mà, đều là chủ ý do Lăng Tây Thành và Lê Huyền bày ra, em không phải chả thèm quan tâm đến anh sao, vì thế cho nên anh mới gọi cho bọn họ hỏi xem em đang làm gì. Sau đó, Lăng Tây Thành nói với anh, em những lúc bình thường rất đạm nhạt, không bằng tìm cách kích thích em để em chủ động đến tìm anh, nếu em lo lắng thì chứng minh em thật sự rất quan tâm đến anh…”
“Vậy à, thế bây giờ anh kết luận ra sao rồi?” Văn Lý mỉm cười nhìn Trương Huy Nhiên, một chút ý tức giận cũng không hiện lên mặt, thế nhưng Trương Huy Nhiên lại rùng mình sợ run.
Nghĩ nghĩ, Trương Huy Nhiên cấm lấy một cái ly mới, rót nước cho Văn Lý, tỏ vẻ chân chó đưa đến cho cậu: “Bảo bối thân yêu tất nhiên là luôn quan tâm đến anh rồi, chỉ là cách biểu đạt không giống người bình thường thôi, hắc hắc, em đừng tức giận ha? Mới từ B thị đến đây chắc em mệt lắm, uống miếng nước rồi nghỉ ngơi một lát nha.”
Văn Lý cầm lấy ly nước một hơi uống hết, nhìn thoáng qua Trương Huy Nhiên đứng sát bên cạnh ra vẻ lấy lòng, cậu đưa tay sờ sờ mặt anh, hàng lông mi cong dài có vẻ khó chịu nên hơi nhíu lại. Anh hình như là gầy đi? Cũng không biết mấy ngày nay anh trải qua như thế nào: “Anh vì sao tự dưng lại bị cảm?”
“À, do thời tiết thôi…” Trương Huy Nhiên biểu tình có phần lúng túng.
“Ừ, thời tiết thì thế nào?”
“Khụ, chính là anh buổi tối lõa thể ngủ điều hòa, sau đó không cẩn thận nên…”
“Không cẩn thận cái gì?” Văn Lý chớp mi hỏi.
Nghe âm cuối hơi cao trong giọng của Văn Lý, Trương Huy Nhiên tâm dương khó chịu nhào tới, ôm hôn Văn Lý: “Bảo bối yêu dấu, việc này đâu phải là trọng điểm, quan trọng là anh rất nhớ em!”