Rốt cuộc là cái gì? Đầu óc Quan Nhĩ Viễn nhanh chóng kết hợp mọi việc, một màn tất cả những sự việc ở kiếp trước liên tục lướt nhanh trong đầu anh, nhưng anh vẫn không tìm thấy điểm mấu chốt kia. Trong trí nhớ của anh những việc liên quan đến Lê Huyền rất ít. Hơn nữa, đời này Lê Huyền mà anh gặp trông có vẻ khá khác biệt so với người trước kia. Đời trước khi anh gặp Lê Huyền, anh ta đã bị dồn đến đường cùng, có thể là vì vậy mà Trịnh gia cho rằng lời nói của anh ta hẳn sẽ không làm hại gì đến lợi ích của mình, như vậy kiếp này, Trịnh gia muốn thứ gì trên người Lê Huyền? Thậm chí còn vì nó mà không tiếc tay giết anh ta.
Diêu gia, Quan Nhĩ Viễn chợt nảy ra một suy nghĩ, có thể liên quan gì đến thân thế của Lê Mặc hay không? Anh sớm nghi ngờ Lê Mặc là người nhà họ Diêu, có phải lúc trước khi mẹ của Lê Huyền nhặt được Lê Mặc đã phát hiện ra một vật gì đó để chứng minh thân phận của cậu? Nếu quả thật vậy, mọi việc đều đã rõ ràng. Nhưng là cái tín vật kia đến cuối cùng là vật gì? Quan Nhĩ Viễn cảm thấy dường như mình đã bỏ qua chi tiết nào đó, rảnh tay châm một điếu thuốc, anh quyết định không nghĩ nữa, trước tiên anh cần thả lỏng tư duy một chút.
Lúc Trương Huy Thanh đẩy ra cửa phòng Quan Nhĩ Viễn, liền thấy anh đang bị khói thuốc bao lấy đứng yên lặng, từa người vào cửa sổ trầm tư. Trên người Quan Nhĩ Viễn có một loại khí thế rất độc đáo, thanh nhã lại kèm theo vài phần phóng khoáng, nhất là như bây giờ, bộ dáng anh khoác áo choàng tắm hút thuốc càng toát ra một loại gợi cảm mị hoặc, lại đặc biệt nam tính, mạnh mẽ. Trương Huy Thanh cảm thấy toàn bộ tâm trí mình đều bị anh hấp dẫn, cậu không kiềm lòng được lấy ra tập kí họa, dùng cây bút vô cùng tinh tế – Mark vẽ phác thảo thật nhanh cảnh tượng trước mắt.
Quan Nhĩ Viễn bị âm thanh rất nhỏ phía sau giật tỉnh, vửa ngẩng đầu lên anh liền nhìn thấy Trương Huy Thanh giống hệt một chú cún con ôm bàn vẽ ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn cảnh đó anh không nhịn được cười.
“A!!! Anh đừng cử động!” Trương Huy Thanh kích động hô to: “Bộ dáng kia của anh nhìn đẹp trai cực kì!”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Quan Nhĩ Viễn đến bên cạnh kéo cậu lên: “Được rồi, mau đứng lên đi, cẩn thận một lát nữa chân lại tê rần. Còn mấy ngày nữa mới phải về, thời gian này ngày nào cậu cũng sẽ thấy tôi, không cần phải gấp gáp quá, ân?”
“Ân…” Trương Huy Thanh có chút không muốn nắm chặt góc áo anh: “Vậy mấy ngày nay anh đều thuộc về tôi sao?”
Nhìn ánh mắt sáng long lanh của cậu, Quan Nhĩ Viễn nhịn không được muốn hôn lên đôi môi kia, đưa tay xoa xoa đầu cậu, anh thấp giọng cười nói: “Ừ, đều thuộc về cậu.”
“Một lời nói định nha! Anh mà thất hứa sẽ mập thành heo đó!” Trương Huy Thanh vui mừng giữ chặt tay anh hỏi hành trình hôm nay, hoàn toàn quên mất mình được phái đến Myanmar để đi công tác “Vậy hôm nay chúng ta làm gì? Tiếp tục xem đổ thạch sao?
“Cậu muốn làm gì?” Nhìn bộ dạng không chút tự giác của cậu, Quan Nhĩ Viễn cảm thấy thật đau đầu. Vốn anh cho rằng đối với cậu bé này mình chỉ hơi tò mò cộng thêm chút hảo cảm, tuy nhiên chỉ sau mấy ngày ở chung anh lại không hiểu cảm xúc của mình ra sao. Nhìn cậu bé mỗi ngày cười tươi vô tư lự, Quan Nhĩ Viễn cười tự giễu cho kinh nghiệm sống hai đời của mình. Ngáp một cái, anh đưa tay ôm Trương Huy Thanh vào lòng, xoa xoa hai má cậu, cảm xúc rất tốt, anh thầm nghĩ trong lòng, hình như mấy ngày nay nhóc ta bị anh dưỡng béo lên thì phải? Ừ… Nhưng mà béo chút mới tốt, ôm thoải mái.
“Này! Tôi không phải gấu bông đâu, đừng có đè đầu tôi nữa, sẽ không cao được đó, anh chưa nghe nói hả? Đầu của đàn ông, mông của hổ, đều không được sờ!”
“Ha ha.” Quan Nhĩ Viễn bị bộ dáng già mồm át lẽ phải của cậu chọc cười, ngửa mặt nằm trên giường hỏi cậu: “Nhóc tại sao lại thích vẽ tôi như vậy?”
“Vì anh đẹp trai chứ sao!” Trương Huy Nhiên nghiêm túc trả lời.
“Kia, nếu có người đẹp trai hơn tôi thì sao?”
“Ừ…” Trương Huy Nhiên do dự một lát rồi trả lời: “Tôi nghĩ mình vẫn thích vẽ cho anh hơn!”
“Tại sao?” Quan Nhĩ Viễn tâm tình có chút khẩn trương, cậu bé là đang nói mình đối với anh có hảo cảm phải không?
“Dáng người anh so với bọn họ tốt hơn!” Bị Quan Nhĩ Viễn nhìn chăm chú, nhóc có chút ngượng, Trương Huy Thanh cúi đầu nhìn chăn không nhìn lên mắt anh nữa.
“…” Quan Nhĩ Viễn chẳng biết nói gì, đối tượng thầm mến quá ngốc cũng thật phiền, nhiều nhất một tuần nữa là anh phải trả người, chả lẽ anh phải dùng sắc dụ?
“Anh Quan tôi bảo này.” Trương Huy Thành bổ nhào đến cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: “Anh thật sự không muốn làm người mẫu chuyên dụng của tôi sao? Chỗ của tôi đãi ngộ tốt lắm đó! Sẽ không giống với cấp trên của anh bây giờ, bảo anh ra ngoài làm việc mà còn vứt anh ở cái nơi xa lạ này đâu.”
“Thật vậy sao?” Quan Nhĩ Viễn lười biếng đáp một câu, ánh mắt anh lơ đãng liếc qua liếc lại nơi xương quai xanh của người nào đó.
“Thật mà thật mà!” Thấy giọng điệu của anh có vẻ thả lỏng, Trương Huy Thanh càng thêm tích cực khuyên nhủ: “Hơn nữa anh xem, anh hai tôi là Trương Huy Nhiên, D&E chính là công ty của nhà tôi, tốt xấu gì tôi cũng là tiểu thiếu gia bạc triệu đó! Đi theo tôi kiểu gì cũng tốt hơn việc anh ở Nhật Bản làm thuê. Đến đây, mau đến đây nào! Nhanh chóng sà vào cái ôm của tôi đi thân ái! Điều kiện tốt như vậy không nên lãng phí đâu!”
“…Nhóc định bao dưỡng tôi đấy hả?”
“Ách…” Trương Huy Thanh phản ứng chậm một nhịp, nghĩ rằng anh mất hứng, liền giải thích: “Tôi không phải có ý đó.”
“Nga.” Quan Nhĩ Viễn cố ý lạnh lùng đáp một câu, thân mình khẽ lách, đưa lưng về phía cậu: “Tôi chỉ là một người làm công nghèo hèn, nếu chỉ vì một cái phiếu cơm dài hạn có lẽ tôi sẽ suy nghĩ việc đổi nghề, nhưng nếu chỉ đơn thuần là làm công, làm cho ai cũng chả như nhau!”
“…” Trương Huy Thanh ngốc lăng nhìn Quan Nhĩ Viễn, cảm thấy thật ngạc nhiên. Quan Nhĩ Viễn luôn mang trên người một loại khí thế thượng vị giả, tuy rằng anh thường che giấu rất tốt nhưng cảm giác lõi đời sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống thì làm sao giấu được. Vì vậy khi nghe anh nói tìm người bao dưỡng mình, cậu khó tránh khỏi có chút khó hiểu. Anh đang gặp chuyện gì khó khăn sao? Trương Huy Thanh trầm tư suy nghĩ, thật ra mấy ngày nay ở chung với nhau, cậu thường thấy Quan Nhĩ Viễn một mình cau mày như đang ngẫm nghĩ việc gì đó, lúc ấy vì chưa mẫy thân quen, nên cậu chẳng hỏi nhiều, nhưng hiện tại hẳn là mối quan hệ giữa anh và cậu đã xem như bạn bè rồi đi! Nghĩ vậy, Trương Huy Thanh cẩn thận thăm dò: “Anh Quan, anh đang có chuyện khó xử à?”
“Không, vừa rồi tôi chỉ đùa nhóc thôi.”
“Thật sao?” Nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, Trương Huy Thanh tự động bổ não mấy cái tình tiết quy tắc ngầm cẩu huyết trên phim, cậu nghĩ thầm, chắc không phải cấp trên của Quan Nhĩ Viễn nhìn thấy anh đẹp trai nên muốn làm gì đi. Bằng không, Quan Nhĩ Viễn đường đường là một luật sư, đến Myanmar tham gia đại hội đổ thạch còn muốn dẫn cậu theo để làm gì?
“Ừ, đừng nghĩ nhiều.” Quan Nhĩ Viễn cười cười, cũng không giải thích thêm, nói lảng sang chuyện khác: “Thời gian cũng không còn sớm, nhóc mau đi thay đồ rồi chúng ta ra ngoài đi dạo!”
“Vâng.” Trương Huy Thanh gật gật đầu, một bên cậu vừa cân nhắc các biện pháp giúp Quan Nhĩ Viễn giải quyết vấn đề khó khăn, một bên thì mở cửa trở về phòng thay quần áo.
Quan Nhĩ Viễn thấy cậu đã đi, liền bỏ cái gối xuống, cầm lấy di động xem tin nhắn vừa được gởi tới, là Lăng Tây Thành nhắn qua. Trên đó viết, Diêu Kỳ xuất hiện, bây giờ đang ở cùng Lê Huyền.
Diêu Kỳ, Quan Nhĩ Viễn hít một hơi thật sâu, anh ta sao lại xuất hiện lúc này? Nhớ tới thế lực của Diêu gia, Quan Nhĩ Viễn biết, chính mình chắc chắn có thể thoát khỏi tay Trịnh gia. Đúng lúc này, anh lại nhận được điện thoại từ Trịnh Dương.
“Ba.” Ngữ khí Quan Nhĩ Viễn cung kính bắt điện thoại, nhưng vẻ mặt dường như rất mỉa mai. Nghe xong phân phó từ bên kia, anh sảng khoái đáp ứng: “Có thể, ba trực tiếp đưa người qua là được, con sẽ dăn dò phía dưới an bài thật tốt.”
Cúp điện thoại, gương mặt Quan Nhĩ Viễn lộ ra ý cười, đây là tự các ngươi tìm đường chết. Phỏng chừng, Trịnh gia đã cách ngày sụp đổ không còn xa, chỉ tiếc lão đầu Trịnh Dương kia còn tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Nhớ tới nhược điểm của những người kia và Trịnh gia, anh có chút khẩn trương muốn xem kết cuộc cuối cùng của bọn họ. Cười lạnh một tiếng, Quan Nhĩ Viễn nhắn tin cho Lăng Tây Thành, gần đây sẽ có bạn cũ đến thăm, anh phải cẩn thận.
Lăng Tây Thành nhận được tin của Quan Nhĩ Viễn chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc. Bạn cũ nào? Anh không nhớ mình có biết ai ở Trịnh gia.
Anh im lặng trả lời tin nhắn, Lăng Boss cảm thấy đồng minh của mình chẳng một ai đáng tin. Trương Huy Nhiên là một tên ảnh đế mù đường, trong đầu chỉ toàn chưa ba cái kịch bản linh tinh cẩu huyết; Mục Chiêu Hòa là một tên vô cùng thích bát quát, mỗi ngày đều liều mạng đóng kịch, giả trang thành một đóa bạch liên hoa; người anh em tốt Mạc Tử Uyên càng hết chỗ nói, trược tiếp bại dưới mỹ nhân kế của Mục Chiêu Hòa, muốn thoát cũng thoát không được. Anh chẳng thể tưởng tượng, đời trước Lê gia kết cục bi thảm như thế đều do bọn họ góp tay tạo thành sao? Im lặng xoa xoa trán, nhìn văn kiện chất chồng ngày càng cao bên kia, anh quyết định nên nhanh chóng gọi Văn Lý trở về, bên người không có một ai có chỉ số thông minh bình thường làm anh cảm thấy dễ suy tim.
Lê Mặc rót một tách hồng trà để trước mặt anh, ân cần hỏi han: “Có phải công việc rất nhiều không? Hay là anh nghĩ ngơi một lát, chốc lại làm tiếp.” Từ lúc Mục Chiêu Hòa báo tin Lê Huyền hiện đang rất an toàn, Lê Mặc cũng yên tâm hơn nhiều. Hai ngày nay, việc ngoài ý muốn ở Thần Thời xảy ra rất thường xuyên, Văn Lý lại không có đây, làm Lăng Tây Thành cả ngày vội vội vàng vàng, Lê mặc thấy vậy, nhưng lại chẳng thể giúp gì cho anh, nên cậu càng cố gắng khiến cho những sinh hoạt thường ngày của anh thêm thoải mái.
Lắc đầu, Lăng Tây Thành đem Lê mặc ôm vào lòng, cọ cọ rồi thương lượng với cậu: “Chờ thời gian bận rộn này trôi qua, chúng ta hai người đi du lịch nghỉ ngơi ha!” Sống lại một lần nữa, anh nhận ra rằng tiền là thứ kiếm hoài không hết, Thần Thời cũng coi như là gia đại nghiệp đại, nếu mỗi ngày đều cứ giống nhau phải bôn ba đủ điều, chẳng thà dùng nhiều chút thời gian để cùng Lê Mặc tận hưởng cuộc sống.
“Ừ, được.”
“Em có chỗ nào muốn đi không?”
“Em không biết.” Lê Mặc lắc đầu trả lời: “Em rất ít khi đi ra ngoài. Còn anh thì muốn đi đâu?”
“Anh cũng chả biết nữa. Khi còn học đại học, anh, A Huyền và Tử Uyên có cùng nhau đi chơi vài lần, thời gian còn lại đều ở trong nhà. Trước đây ba mẹ quản giáo anh rất nghiêm đó! Gia sư dạy kèm ở nhà đều sắp xếp thật nhiều, rất phiền phức. Mặc Mặc, còn em? Trước kia em sinh hoạt như thế nào?” Nhắc tới thời niên thiếu, Lăng Tây Thành nhịn không được nhớ đến thiếu niên Lê Mặc nhu thuận, nghe lời kia. Nhìn kỹ gương mặt ôn nhuận của Lê Mặc, Lăng Tây Thành phát hiện dường như lúc trước khi mới gặp cậu cũng thường im lặng không nói.
“Em sao…” Lê Mặc nhớ lại, ánh mắt có chút mơ màng: “Em hình như chưa từng ra khỏi nhà, lúc ấy, sức khỏe mẹ không tốt, em luôn ở cạnh bà, nếu thời tiết tốt, bà sẽ ôm em và anh hai đến nhà kính phơi nắng, còn đọc sách cho hai anh em nghe nữa.”
“Cho nên hiện tại em cũng rất thích ngồi bên cửa sổ vẽ tranh hoặc đọc sách?”
“Vâng, đúng vậy, cửa sổ sát đất rất giống với tường thủy tinh ở nhà kính, anh mắt trời khi chiếu xuyên qua cửa sổ rọi lên người đều rất ấm áp.”
“Nghe thật là nên thơ, nhưng ngồi ở đó lâu như vậy em không thấy buồn ngủ sao?”
“…” Lê Mặc cảm thấy cùng Lăng Tây Thành nói về cảnh vật này kia thật giống như đàn gảy tai trâu.
“Không đùa nữa, Mặc Mặc này, hai ta biết nhau từ lúc còn nhỏ xíu, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ. Mỗi lần anh đến tìm A Huyền chơi, em dường như đều không ở nhà.” Nghe Lê Mặc nói về chuyện lúc còn nhỏ, Lăng Tây Thành cũng có chút hoài niệm, anh bỗng dưng nhớ đến, Lê Mặc hình như đã bắt đầu thích anh từ lúc bé, nhưng anh lại chẳng hề có ấn tượng gì với cậu khi đó cả.
“…” Lê Mặc trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Em ở nhà, chẳng qua là rất ít ra ngoài thôi.”
“Hả? Thật sao?” Lăng Tây Thành kinh ngạc.
“Vâng. Trước kia anh hai rất hay mang theo em chơi đùa cùng các anh, nhưng tuổi em rất nhỏ nên thường cản trở. Bởi vì không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, em vẫn thường bảo em không thích ra ngoài. Sau thì thành thói quen, lúc bọn anh đến tìm anh hai em sẽ giả bộ mình không ở nhà.” Không biết nghĩ đến việc gì, Lê Mặc liền nở nụ cười: “Em nhớ hồi đi nhà trẻ, anh còn ôm em nữa đó!”
“Không phải đâu!” Lăng Tây Thành ngạc nhiên thốt lên, việc tốt như vậy mà anh lại có thể không có chút ấn tượng nào sao?
“Đúng vậy đó! Anh nói em trông rất xinh, muốn đem em về nhà làm con dâu nuôi từ bé, vì lí do đó, mà anh hai còn đánh nhau với anh một trận.” Nhắc tới Lê Huyền, tâm tình của Lê Mặc lại trầm xuống. Chuyện của mẹ thủy chung giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lê Mặc, mỗi lần nhớ lại đều làm cậu khó chịu vô cùng.
“Đanh nhau cũng tốt, tới bây giờ không phải em vẫn là của anh sao! Ha ha.” Nhận ra tâm trạng Lê mặc không tốt, Lăng Tây Thành cố ý chọc cậu, nhấc bổng cậu lên hung hăng hôn.
“Đừng quậy! Nơi này là công ty.” Lê mặc bị hành động không kiêng nể gì của anh dọa sợ, đây là văn phòng, cửa lại không khóa, vạn nhất có người tới tìm, thì còn ra thể thống gì nữa.
“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta về nhà rồi hẳn tiếp tục.” Thấy lê Mặc thạm thời quên đi chuyện Lê gia, Lăng Tây Thành cũng an tâm không ít, buông tay Lê Mặc ra để cậu trở về bàn làm việc phía bên kia, chính anh lại tiếp tục giải quyết đống báo cáo trên bàn.
Nhấp một ngụm hồng trà, Lăng Tây Thành không khỏi nhíu mày, Trịnh gia định làm gì đây, chính mình không còn cách nào khác sao? Quang minh chính đại chèn ép như thế, quả thật là tự tìm đường chết. Tiện tay đánh dấu lên tài liệu, Lăng Tây Thành thầm nghĩ, bên kia, Mục Chiêu Hòa đã căn cứ theo manh mối của Quan Nhĩ Viễn đưa cho tra được nhược điểm của Trịnh gia, việc Lê gia, bọn anh cũng có biện pháp mang Lê Huyền ra một cách an toàn. Hơn nữa, còn một người tuy không quá liên quan, nhưng vẫn có thể xếp vào hàng đồng minh là Diêu Kỳ. Anh cân nhắc, chờ Văn Lý trở về, thời cơ cũng đã đến, nên thu lưới. Cả đời này, anh nhất định phải lật mặt Trịnh gia trước khi Lê gia gặp chuyện chẳng lành.
Mà giờ phút này, ngồi trong nhà Diêu Kỳ, Lê Huyền vẻ mặt nghiêm trọng xem tài liệu trong tay, anh đã không kiềm chế nổi lửa giận, căm hận hỏi: “Ba đây là tính toán hoàn toàn vứt bỏ bọn tôi phải không?”
“Đúng vậy.” Diêu Kỳ cho anh một đáp án khẳng định, khi anh tiếp nhận báo cáo này cũng tức giận qua, lão đầu Lê Kiến Quốc kia quả thật đủ độc ác, giết vợ bỏ con, không biết ông ta đã chuẩn bị trả giá đại giới cho hành động của mình chưa. Nhìn Lê Huyền bởi vì bị chính cha của mình đẩy đến đường cùng mà tức giận đến run người, Diêu Kỳ cố gắng bình ổn tâm trạng, an ủi cậu: “Chuyện của Lê Mặc anh chỉ vừa mới biết tin. Nhưng mà lúc đó có người kia bên cạnh, nên cậu bé chỉ bị dọa một chút, chứ không bị thương gì.”
“Em xác định chiếc xe kia là do ba anh phái tới?”
“Tám chín phần là vậy, cuộc điện thoại kia là Lê Mặc gọi cho Lê Kiến Quốc.”
“Mặc Mặc thật sự không sao chứ?” Tuy rằng cậu vẫn chưa biết nên đối diện với Lê mặc như thế nào, nhưng nhiều năm tình cảm làm cho Lê Huyền kiềm lòng chẳng được lo lắng.
“Không có việc gì, nếu em lo lắng thì anh sẽ cho người giám sát cậu bé.” Nhìn vẻ mặt đau khổ, lo lắng của Lê Huyền, Diêu Kỳ nhìn không được ôm lấy, an ủi cậu: “Nghe lời, đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Ừ.” Bị giọng nói ôn nhu của Diêu Kỳ trấn an, tâm tình rối loạn của lê Huyền thả lỏng không ít. Cậu lười biếng tạ vào lòng anh, Lê Huyền bỗng có chút thấu hiểu cái câu mà người xưa thường nói ‘Chết dưới thân mỹ nhân, làm quỷ cũng phong lưu’. Sờ soạng bả vai rộng lớn của Diêu Kỳ, Lê Huyền lơ đãng hỏi một câu: “Diêu Kỳ, em không phải là người thành phố B ha!”
“Ừ, anh là người thành phố S.”
“A! Thành phố lớn nha!” Lê Huyền phụ họa theo một câu, cậu đang có chút buồn ngủ, hương vị sạch sẽ, tinh khiết trên người Diêu Kỳ làm cậu cảm thấy thật yên tâm, tuy rằng chỉ mới ở chung vài ngày, nhưng cậu chẳng hề đề phòng anh chút nào.
“Mệt sao?” Diêu Kỳ xoa xoa trán Lê Huyền, lấy cái thảm bên cạnh đắp lên người cậu.
“Ừ, có chút.” Lê Huyền nắm lấy tay anh, trong lòng lại nghĩ thầm, may mắn là cậu đã thu phục được anh, tri kỉ như vậy nếu không cưới về nhà thì thật có lỗi với chính mình.
“Vậy em lên giường ngủ một lát ha?” Diêu Kỳ thấy bộ dáng lúc này của cậu rất muốn cười. Hai ngày nay, anh đã hiểu khá rõ tính cách của Lê Huyền, mặc dù có thể làm chủ tịch điều hành một công ty lớn, nhưng tính cách cậu lại rất đơn thuần, ở chúng với cậu, anh thấy cậu rất thích nói chuyện, tuy nhiên vẫn có chừng mực nhất định, sẽ không khiến người nghe cảm thấy quá ồn ào.
Nhớ tới người mẹ lúc nào cũng oán giận tính cách hai cha con anh quá cứng nhắc, anh cảm thấy nếu cho bà cơ hội gặp mặt Lê Huyền, bà sẽ rất thích cậu, hơn nữa còn có Lê Mặc luôn luôn được cậu chăm sóc, bảo bọc ở Lê gia, mặc dù Diêu gia không có thói quen tìm bạn đời là nam nhân, nhưng cha mẹ anh chẳng phải là người cổ hủ, hẳn sẽ không để ý việc này.
“Không cần!” Lê Huyền xoay người đem Diêu Kỳ đẩy ngã xuống ghế salon, chính mình thì ngồi trên người anh, cười tà, đưa tay nâng cằm anh lên: “Tiểu mỹ nhân, cười cho gia xem cái nào!”
Nhìn tư thế có chút nguy hiểm của hai người lúc này, Diêu Kỳ nhèo mắt lại hỏi một câu: “Em xác định?”
Lê Huyền một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, giả thành đại gia trêu chọc anh: “Phải đó! Đại gia ta đây muốn bao dưỡng em, thế nào?
“Ân? Vậy em định nuôi anh như thế nào?”
“…” Lê Huyền đột nhiên nhận ra một sự thật vô cùng nghiệt ngã, bởi vì từ nhà Lăng Tây Thành vộ vàng đến đây, chính anh ngoại trừ ví tiền không hề mang theo bất cứ thứ gì, xe cũng là xe cũng Lăng Tây Thành, nói nhẹ nhàng hơn chính là trên người anh ngoài một tấm chi phiếu cùng một ít tiền lẽ ra thì chả có gì sất. Hít sâu một hơi, Lê Huyền nghiêng đầu chôn vào cổ Diêu Kỳ, thở dài nói: “Thân ái ơi, em chắc là sẽ không ghét bỏ anh đâu ha? Gần đây đang khủng hoảng kinh tế, em chịu khó đợi anh tu dưỡng một đoạn thời gian rồi sẽ nghe ngoài kiếm việc làm nuôi gia đình được không?”
“…” Diêu kỳ cảm thấy nếu để cậu diễn tiếp chắc buổi trưa sẽ trôi qua luôn mất, chẳng bằng tranh thủ thời gian còn sớm làm chút chuyện có ý nghĩa, nghĩ như vậy, Diêu Kỳ dùng sức ôm Lê Huyền từ ghế salon đứng lên, hướng đến phòng ngủ đi nhanh tới…