Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc xấu hổ cũng không có chọc cậu, thu hồi đường nhìn, tiếp tục cùng Văn Lý thương nghị chuyện còn dang dở. Văn Lý vừa ra khỏi cửa, Lăng Tây Thành liền từ từ đi đến bên người Lê Mặc sau đó cúi đầu gọi tên cậu: “Mặc Mặc.”
“Kêu em làm gì?” Lê Mặc không được tự nhiên đẩy anh ra, từ khi hai phòng được nối liền thì diện tích nơi này trở nên rất lớn, khiến cậu luôn cảm thấy bốn phía đều vô cùng trống trải. Đặc biệt là phong cách trang trí tương đối nghiêm túc trong phòng làm việc của Lăng Tây Thành, đối lập hoàn toàn với bên này, điều đó càng làm cậu mất tự nhiên hơn.
“Sáng nay em và Trương Huy Thanh bàn bạc việc gì thế?” Lăng Tây Thành đứng cạnh ghế Lê Mặc, cúi người xuống ôm cậu.
“Không có gì đâu anh, chỉ là chuyện mấy bản thiết kế trang sức cao cấp thôi. Bản thiết kế đã gần hoàn thành rồi, khi nào anh định cho ra mắt?” Lê Mặc đã quen dần việc Lăng Tây Thành vẫn thường thường dán dính lên người mình, cậu chẳng thèm giãy dụa mặc cho anh ôm mình.
“Việc này… Chờ anh gặp được người phụ trách bên phía Đông Dương rồi mới tính tiếp được!” Lăng Tây Thành cọ nhẹ chóp mũi lên cổ của Lê Mặc, vị đạo tinh khiết trên người cậu luôn khiến anh bình tâm hơn hẳn.
“Đừng lộn xộn!” Lê Mặc bị nhột tránh khỏi đầu của Lăng Tây Thành, quay mặt qua nhìn anh: “Huy Thanh nói có thể nhờ anh trai của cậu ấy làm đại diện cho sản phẩm trang sức của chúng ta đó.”
“Trương Huy Nhiên?”
“Anh biết?” Lê Mặc kỳ lạ liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, cậu như thế nào lại không biết anh có hứng thú với những tin tức kiểu này.
“Ách… Anh đã từng nghe Trương Huy Thanh nhắc đến thôi.” Lăng Tây Thành vội đem nguyên nhân đổ lên người Trương Huy Thanh.
“Ồ, là như thế à, vậy anh thấy thế nào?”
“Cứ làm theo ý của các em đi! Anh không có ý kiến.” Lăng Tây Thành không yên lòng đáp lời. Hướng đi của câu chuyện cùng những gì đã xảy ra ở đời trước đang chồng chéo lên nhau với sự xuất hiện của Trương Huy Nhiên, nhưng lần này Lê Tử Du đã rời khỏi Thần Thời. Chuyện mình có thể làm đều đã làm, cũng không biết sau này mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, Lăng Tây Thành càng nghĩ càng ôm Lê Mặc thật chặt…
Gần đây Văn Lý đặc biệt bận rộn, mỗi ngày Lăng Tây Thành đều mượn cớ đi muộn về sớm, công việc hầu như đổ hết lên người anh. Đối mặt với đống văn kiện chồng chất, Văn Lý cảm giác mình thật sự mệt chết đi, ngay cả Dạ Mịch cũng không để ý tới. Phân phó người phục vụ hôm nay không cần ra quán, nói họ ngày mai cũng không cần tới, Văn Lý ngồi một mình trong quán không một bóng người uống trà. Cửa chính của Dạ Mịch chưa bao giờ đóng, cho dù không bán cũng mở rộng cửa.
Anh còn nhớ rõ người kia luôn mơ mơ màng màng, rời xa năm bảy bước sẽ không tìm về được. Nhưng khi biết cửa luôn mở rộng, chỉ cần người đó đi qua, nhất định sẽ nhìn thấy! Có lẽ gần đây lượng công việc quá lớn, Văn Lý luôn cảm thấy rất mệt nhọc. Lấy mắt kiếng xuống để ở một bên, anh mệt mỏi nhu nhu mi tâm.
“Văn ca!”
Văn Lý híp mắt nhìn Trương Huy Thanh đi tới: “Quả thật rất giống!” Văn Lý cảm thán trong lòng, nhìn mặt Trương Huy Thanh mang theo nụ cười có chút ngây dại.
“Văn ca, anh làm sao vậy?” Trương Huy Thanh phát hiện đôi khi Văn Lý nhìn cậu rồi ngẩn người, giống như trong lòng đang nhớ ai đó.
Mới vừa từ trong ký ức đi ra Văn Lý có chút thất thần, anh hít thật sâu thở ra một hơi, cầm lấy kính mắt bên cạnh bàn: “Không có gì, cậu rất giống một người mà tôi quen biết, nhưng so với người đó cậu trẻ hơn, cũng hoạt bát hơn nhiều.”
“Người anh nói không phải là anh em đi! So với anh ấy em nhỏ hơn sáu tuổi, nhưng ngoại hình rất giống, khi còn bé chỉ cần đứng chụp chung một chỗ sẽ không phân biệt được là ai.” Trương Huy Thanh tò mò nhìn chằm chằm Văn Lý. Trương Huy Thanh vẫn cảm thấy Văn Lý là một mỹ nhân, thời điểm nghiêm túc sẽ mang theo một vẻ đẹp lạnh lùng, mỉm cười lại khiến người ta như thấy mộc xuân phong. Nhưng Văn Lý là một người tương đối khiêm tốn, mặc dù khuôn mặt cũng lộ ra một chút xinh đẹp nhưng vì anh làm việc luôn luôn khôn khéo và giỏi giang, trái lại rất ít người quan tâm đến tướng mạo của anh.
“Anh cậu?” Văn Lý không nhịn được kéo tay Trương Huy Thanh rồi tỉ mỉ quan sát cậu. Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Huy Thanh đã thấy tướng mạo cậu và người kia rất giống, tuy không biết tuổi tác người kia cụ thể thế nào, nhưng nhất định là so với Trương Huy Thanh lớn hơn, lẽ nào anh trai của Trương Huy Thanh là người mình muốn tìm?!
“Đúng vậy!” Trương Huy Thanh không rõ tại sao tâm tình Văn Lý thay đổi, lẽ nào anh ấy là người ái mộ ca ca của mình? Trương Huy Thanh lắc đầu, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái của mình, Văn Lý thấy thế nào cũng không giống như đang truy tìm nữ minh tinh.
“Tôi có thể nhìn ảnh chụp của anh cậu không?” Văn Lý có chút run rẩy lôi kéo Trương Huy Thanh, người kia đi đã bốn năm, hôm nay rốt cuộc cũng có thể biết được tình huống của người nọ, Văn Lý rất khẩn trương.
“Hả? Không phải mỗi anh đều thấy sao?” Trương Huy Thanh chỉ chỉ tấm áp phích đối diện, cũng không hiểu được tâm tình của Văn Lý: “Anh ấy là Trương Huy Nhiên đó!”
“A, là anh ta à.” Văn Lý thu hồi cánh tay đang đặt lên tay của Trương Huy Thanh, chậm rãi ngồi trở lại ghế của mình, cực kỳ thất vọng. Vốn tưởng rằng nhóc này có đầu mối, hóa ra là công dã tràng.
Văn Lý biết Trương Huy Nhiên, là một ảnh đế có thực lực, có phong độ tao nhã lịch sự, hiện tại trong giới giải trí khó có được người có tướng mạo cũng như gia thế lớn như đại minh tinh này. Người kia rời đi năm thứ hai, Văn Lý thấy Trương Huy Nhiên trên TV. Phản ứng đầu tiên của Văn Lý là có phải anh hay không. Anh cũng chú ý tất cả các hoạt động và tác phẩm Trương Huy Nhiên biểu diễn, mới buồn bã thừa nhận mình nhận lầm người. Tuy nhìn kỹ ngũ quan cực kỳ tương tự, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng. Anh muốn tìm người có chút ngây ngô, có thói quen vứt bừa bãi, còn quên cả việc mang theo giấy tờ tùy thân, cùng người cao cao tại thượng đại minh tinh trong TV kia hoàn toàn bất đồng.
Văn Lý biết người kia sẽ đem tất cả tình cảm của mình viết ở trên mặt, ăn nói cũng rất thẳng. Diễn nghệ quyển thủy như vậy sâu, hắn căn bản không tài năng ở như vậy trong vòng sống sót, chỉ là lộ si điều này sẽ phải mạng của hắn liễu. Lúc Văn Lý theo thói quen quên đi tất cả những tin tức về Trương Huy Nhiên, mỗi ngày chuyên tâm đi làm, tan tầm sẽ về xem chừng Dạ Mịch.
Văn Lý vẫn tin tưởng vững chắc người kia có thể trở về, chỉ cần mình vẫn lưu lại nơi này. Lúc đi người đó có lưu lại tờ giấy, Văn Lý vẫn còn giữ, mỗi khi chịu không nổi nữa liền lấy ra xem, sau đó trốn trong chăn lặng lẽ khóc thật lâu. Văn Lý thật sự không thích mình như vậy, nhưng anh thực sự không thích mình như vậy, nhưng anh thật sự không có biện pháp bỏ qua, không có cách nào quên được người nam nhân đã từng mang đến ấm áp rất lớn đối với mình.
“Văn ca, anh làm gì mà thất vọng thế, anh của em cũng là đại minh tinh mà!” Thấy Văn Lý mất hồn, Trương Huy Thanh rất lo lắng. Trước cũng có nghe người nói Văn Lý không ly khai Dạ Mịch là vì đang chờ một người nào đó, hiện tại nhìn dáng vẻ của anh chắc là không đợi được nữa rồi.
“Không phải, Huy Nhiên anh cũng có nghe qua.Ừ… Hai người là anh em ruột hả?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Huy Thanh, Văn Lý cũng không muốn cậu vì mình mà lo lắng, miễn cưỡng nói sang chuyện khác cho bầu không khí trở nên dễ chịu một chút.
“Đúng vậy! Từ một khuôn đi ra đấy!” Trương Huy Thanh vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Văn Lý cười lắc đầu: “Nhưng tôi lại cảm thấy hai người cũng chẳng giống nhau lắm.” Thật vậy, Trương Huy Nhiên vừa nhìn đã thấy dáng dấp của một nam nhân thành thục ổn trọng, khí chất khí thế đều có, mà Trương Huy Thanh từ sáng tới tối không có lúc nào yên tĩnh, không nhìn kỹ, thật không biết hai người họ là anh em ruột, cái này thật sự là do khí tức bất đồng.
“Làm sao có thể, rõ ràng hai chúng em từ nhỏ ngoại hình đã giống nhau mà! Văn ca, anh nhìn kỹ một chút đi, nhìn kỹ một chút! Thật sự là giống lắm đó!”
“Được được được, giống nhau được chưa, giờ này cậu tới chỗ tôi làm gì?”
“Em muốn ăn cơm, hôm nay nhà em không có ai, em bị bỏ đói.”
“Cậu thật là!” Thấy Trương Huy Thanh làm ra bộ dáng như tiểu cẩu bị vứt bỏ, Văn Lý nhu nhu tóc cậu rồi đi thẳng về phía nhà bếp nổ súng, có lẽ Trương Huy Thanh và người trong lòng mình quá mức giống nhau, lúc Văn Lý đối mặt với cậu không thể tự chủ mà khoan dung một ít. Ăn cơm xong, Trương Huy Thanh hài lòng mang theo ly nước dừa và trái cây đi từ từ về nhà, mỹ danh viết rằng là chia sẻ với ca ca nhà mình, kỳ thực là khoe khoang mình có một thủ trưởng có trù nghệ rất khéo.
Lúc Trương Huy Thanh về đến nhà, thấy trong phòng đèn vẫn sáng, đi vào đã thấy ca ca nhà mình và quản lý đều ở đây: “Hôm nay về sớm thế!”
“Không có biện pháp, chính chủ đi về nên anh cũng phải về theo, nếu không ngày mai đầu đề sẽ là ảnh đế Trương Huy Nhiên mất tích ở quán rượu, cuối cùng là bị bọn bắt cóc sát hại tính mạng thì sao đây? Ha ha.” Quản lý rất quen thuộc với Trương gia huynh đệ, biết hai người đều không phách lối kiêu ngạo, giọng nói luôn luôn tùy ý.
“Đừng nói nữa, thật đúng là, theo em với sự nhận thức đường đi của anh, ra tới cửa chính quán rượu phỏng chừng ngay cả nhà mình ở đâu cũng tìm không được.” Trương Huy Thanh cùng người quản lý chọc ca ca nhà mình, đem hoa quả trên tay đặt lên bàn: “Hai người có muốn uống nước trái cây không? Đây là thư ký trưởng đại nhân bên em tự làm đó!”
“Anh pass, hai người tùy ý.” Trương Huy Nhiên đang trầm mặc, mở miệng lên tiếng chào, đứng lên chuẩn bị lên lầu, hôm nay tâm tình anh không được tốt. Trương Huy Nhiên vừa mới về nhà, âu phục màu trắng trên người vẫn chưa thay ra, chỉ nới lỏng thắt nơ ở cổ áo, hợp gu với gọng kiếng màu vàng trên sống mũi, thoạt nhìn anh tuấn cao quý đồng thời có chút chán chường ôn nhu, giọng nam trung tiêu chuẩn rất tự nhiên, dù là từ chối cũng mang theo vài phần đa tình.
“Ai, anh, anh nếm thử đi! Ngon lắm đó!”
“Không cần, anh lên lầu trước, hai người nói chuyện thong thả.”
“Anh làm sao vậy?” Trương Huy Nhiên phát giác sự tình có chút không thích hợp, Trương Huy Thanh nhanh chóng hỏi Lý Hâm.
“Ai, cậu không biết đâu, hôm nay có phóng viên uống nhầm thuốc, liên tiếp hỏi anh cậu có người thích hay chưa và vân vân, ai mà không biết Huy Nhiên đại nhân kiêng kị nhất là phương diện luyến ái, người này đụng phải ổ kiến lửa rồi.” Lý Hâm cũng rất bất đắc dĩ, người khác lo lắng nghệ sĩ nhà mình nhiều scandal trong khi thần tượng nhà mình lại quá tốt. Không có tai tiếng, không bị cám dỗ, không lạc lối, cũng không phải ảnh đế kiêu ngạo phách lối. Khuyết điểm duy nhất là hay tham công tiếc việc.
Lý Hâm gặp Trương Huy Nhiên lần đầu tiên chỉ biết thân phận của anh là đại thiếu gia của công ty giải trí D&E, làm diễn viên không phải để nổi danh mà vì tìm một người. Theo anh cũng đã bốn năm, Lý Hâm không khỏi vì sự chấp nhất của anh mà cảm động. Đầu Trương Huy Nhiên trước đây bị thương, có một phần ký ức bị thiếu sót, cho nên anh không nhớ được tên của người mà mình muốn tìm, nhưng anh lại rất kiên trì. Nhưng đã lâu như vậy, Trương Huy Nhiên cũng đã đứng trên đỉnh cao nhất nhưng anh vẫn chưa có được tin tức của người kia, người anh tìm kiếm cũng không liên lạc với anh.
“Ai, không còn cách nào khác, tìm người đã tìm bốn năm, một chút tăm hơi cũng không có, em cũng sắp phát điên rồi.” Trương Huy Thanh biết ca ca nhà mình có chỗ thương tâm, nhưng không có biện pháp nào.
“Quên đi, tốt nhất cậu nên khuyên anh ấy một chút. Hai ngày này bảo cậu ấy nghỉ ngơi ở nhà thật tốt, gần đây cậu ấy đã liều mạng làm việc rồi.”
“Hâm ca, anh nói vậy chẳng phải anh em đang mò kim đáy bể sao! Chị dâu của em cho dù ở trong hốc núi cũng phải thấy ảnh chứ, sao lại không tới tìm anh ấy vậy?”
“Tôi làm sao biết, ngoại hình đẹp, biết nấu cơm, cán bộ hội học sinh, người như vậy đừng nói toàn quốc, ngay cả B thị cũng có một đống đi, biết đâu mà tìm! Được, tôi về nhà đây, cậu nói cậu ấy, muốn tìm người, sức khỏe cũng phải tốt, gần đây nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vâng, vậy em không tiễn, em lên lầu xem anh ấy một chút.”