Biên: Lãng Nhân Môn
***
Tôn Kiến Quốc ăn xong bèn đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn. Lương Xuyên đứng lên, gật đầu với Tôn Kiến Quốc, biết điều chuẩn bị rời đi. Nếu là ngày thường, nể mặt Ngô Đại Hải, cộng thêm toàn bộ cảnh sát trong cục đều biết rõ năng lực của Lương Xuyên, chuyện hắn cùng tham gia thẩm vấn sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng lần này trong cục đang có rất nhiều lãnh đạo, ngoài cục còn có không ít phóng viên, cho nên anh vẫn nên giữ nghiêm vài quy định, chuyện tùy cơ ứng biến trong công việc cũng không thể được du di như lúc thường nữa.
"Vất vả cho anh rồi, cố vấn Lương."
"Các anh mới là người vất vả mà."
Lương Xuyên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, quay đầu lại nhìn vào bên trong qua bức tường vách kính.
Tôn Kiến Quốc đang hỏi Sài Cương ăn xong chưa, thế nhưng gã căn bản không hề phản ứng.
Tôn Kiến Quốc nổi giận mới quát lên một câu.
Sài Cương như tỉnh mộng, khóc rống lên. Sau đó gã điên cuồng đập đầu mình vào ghế ngồi thẩm vấn khiến trán be bét máu, rồi gào khóc van xin:
"Tôi cầu xin các người, mau xử bắn tôi sớm đi, mau để tôi chết sớm đi. Cầu xin các người, cầu xin các người đấy, để cho tôi chết sớm đi, mau xử bắn tôi sớm đi!!!"
Tôn Kiến Quốc lập tức tiến tới ngăn cản hành vị tự làm hại mình của Sài Cương, đồng thời nhìn về phía camera gọi người tới.
"Tôi không muốn sống nữa, để tôi chết đi. Anh cảnh sát à, tôi cầu xin các người mau xử bắn tôi đi, cầu xin các người đấy. Tôi muốn chết, tôi muốn chết, tôi muốn chết!!!"
Sài Cương không ngừng giãy giụa, hai tay gã bị còng lại nhưng vẫn không ngừng giãy giụa giằng ra. Chẳng bao lâu sau, cổ tay gã đã chảy máu, người phát điên. Nhưng gã không bị điên!
Điên.... là một loại trốn tránh về mặt tư duy của con người. Đặc biệt, cái gọi là phát bệnh điên kia, phần lớn đều do phải nhận kích thích cực lớn mới sinh ra.
Nhưng hiện tại Sài Cương không thể phát điên được. Gã rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. Hơn nữa gã còn phải luôn giữ cho mình tỉnh táo nữa.
Dựa theo quy trình thông thường, sau khi hoàn tất hết các trình tự tư pháp, đại khái gã còn có thêm khoảng hai năm nữa mới thật sự bị đưa lên pháp trường và tiêm thuốc tử hình. Gã đang vô cùng mong chờ cái ngày tử hình đó đến. Bởi trong khoảng thời gian này, chỉ cần gã ngủ là cơn ác mộng bị tra tấn chân thật kia lại xuất hiện.
Đây là cuộc sống của mày trong hai năm cuối cùng này.
Hai năm, sống không bằng chết.
Khoản nợ còn thiếu kia, sẽ được trừ dần.
Lương Xuyên đi tới ngồi xuống ghế dài, một tay chống trán, đồng thời che kín cả mặt hắn. Nếu có người đi qua cũng chỉ cho rằng hắn mỏi mệt nên đang ngủ gà ngủ gật mà thôi, nhưng thật ra lúc này mắt của hắn đã hoàn toàn là một màu đỏ thẫm.
Trừng phạt, bây giờ mới bắt đầu.
Tất cả bọn mày đều không thoát được đâu.
Mà cái thằng vị thành niên nên không bị phán tử hình kia…
Thật không may, đó không phải là bùa hộ mệnh của mày.
Để mày nếm trải tra tấn và cực hình suốt cuộc đời, đấy mới chính là món quà tao tặng bọn mày.
Món quà mang theo xuống địa ngục.
...
"Này, nói gì đi, trả lời cho rõ vấn đề. Đến lúc này rồi, mày chỉ có thể trung thực hợp tác mà thôi, rõ chưa?"
Nhân viên cảnh sát thẩm vấn gọi tên nghi phạm trước mặt.
Nhưng dù anh ta có hô hoán thế nào thì tên nghi phạm trước mặt vẫn dửng dưng.
Mấy thành viên thẩm vấn liếc nhìn nhau, ý bảo đi vào trong phòng kiểm tra xem tình hình thế nào.
Khi một viên cảnh sát vào phòng, đụng vào người nghi phạm. Tên nghi phạm kia mới mở mắt ra. Rồi sau đó gã như phát điên, ra sức tự mình hại mình, không ngừng gào thét khóc lóc cầu xin đủ điều Mong cho mình được chết sớm một chút, có thể xử bắn mình sớm một chút....
Đám người Ngô Đại Hải nhận được tin báo thì lập tức chạy tới xem xét tình hình. Đi cùng anh còn có rất nhiều lãnh đạo trong ngành.
"Đã có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?" Ngô Đại Hải quát: "Rốt cuộc bọn nó làm sao thế?"
"Không biết, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, hỏi gì vẫn trả lời được." Tôn Kiến Quốc lau mồ hôi. Hiển nhiên chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ này cũng khiến anh không kịp trở tay.
"Có điều tinh thần của bọn chúng đang dần ổn định lại, nên em nghi..."
"Nghi bọn nó cố tình giả điên à?" Ngô Đại Hải nói thẳng suy đoán của Tôn Kiến Quốc ra.
Có nhiều người không rành rẽ pháp luật nghĩ rằng nếu bị mắc bệnh tâm thần, giết người sẽ không phạm pháp. Cho nên gần đây rất nhiều phạm nhân bày trò giả điên, định dùng thủ đoạn buồn cười này trốn tránh xét xử. Có điều bọn họ đã đánh giá quá thấp năng lực của các cảnh sát rồi!
"Đám súc sinh này!" Một cục trưởng nhìn quanh: "Các cậu cứ làm tốt việc của mình, không được phép để xảy ra sơ xuất. Mọi chứng cứ đều cho thấy lúc bọn chúng gây án thì đang ở trong trạng thái tinh thần bình thường. Lúc bị bắt, chúng nó còn đang chuẩn bị chạy trốn kia mà. Dạy cho chúng một bài học, đừng nghĩ rằng có thể dùng cách này mà trốn được sự trừng trị của pháp luật. Bọn chúng đã tự gây tội thì nhất định sẽ phải bị luật pháp nghiêm trị!"
Chưa kể vụ án giết người lần này mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng, nếu chỉ vì tinh thần hung thủ có vấn đề mà án phạt trở nên tầm xàm thì không khéo dư luận sẽ bùng nổ mất.
"Chứng cứ đã vô cùng xác thực, bằng chứng cũng đâu ra đấy. Nói cho cho bọn chúng biết, nói nguyên văn lời anh, chúng nó có đủ bản lĩnh thì cứ giả điên tới cùng đi. Dù anh đây có phải cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát này cũng sẽ tặng bọn chúng một trận ra trò!"
Lúc này, Ngô Đại Hải đưa ra mệnh lệnh đậm chất du côn, vừa chân tình lại hơi làm màu. Bởi anh hiểu hiện tại ban lãnh đạo cần gì, hơn nữa cũng nhằm mục đích duy trì ổn định và bảo vệ hình tượng của cảnh sát. Lúc này cần nhất là ổn định mọi chuyện, tuyệt đối không thể để xảy ra bất trắc gì.
Nếu không nhất định ngoài kia sẽ nổi lên lời đồn thổi khắp nơi, nào là hung thủ có ô dù không phải dạng vừa đâu, vân vân và mây mây.... Toàn là những chủ đề hợp gu của đại bộ phận dân mạng và mấy thế lực bên ngoài khác.
"Tổ chức một buổi họp báo với các phóng viên. Đại Hải, lát nữa cậu cũng tham gia nhé."
"Vâng."
Đến khi những vị lãnh đạo rời đi rồi, Ngô Đại Hải mới rút khăn tay ra lau lau mồ hồi trên trán, lèm bèm với Tôn Kiến Quốc: "Sao không đè xuống thế?"
"Không đè xuống nổi." Tôn Kiến Quốc cười gượng: "Ba tên đều điên giống nhau, cứ đập đầu vào ghế như bị động kinh vậy."
"Hiện tại đã ổn định chưa?"
"Đã ổn định lại rồi, không điên, cũng không ngốc, hỏi gì vẫn trả lời được." Tôn Kiến Quốc dở khóc dở cười nói: "Cảm giác như chúng nó cố tình giả bộ phát điên nhưng lại không giả cho giống được."
"Ba tên? Tên còn lại thì sao?" Ngô Đại Hải hỏi.
"Tên kia lại rất bình thường. Là thằng nhóc nhỏ nhất, mới 17 đấy."
"Mẹ kiếp, thằng chó đó có chỗ dựa nên yên tâm rồi." Ngô Đại Hải mắng một câu thô tục: "Đúng rồi, Lương Xuyên đâu?"
"Không biết nữa. Mới vừa rồi vẫn còn nhìn thấy cố vấn Lương, giờ không rõ lắm."
"Cậu ta đã ăn gì chưa?" Ngô Đại Hải vẫn rất quan tâm cậu em thân thiết của mình.
"Hẳn là ăn rồi, cậu ấy còn đưa đồ ăn đến cho em."
"Ừ, vậy là được rồi. Cậu đi tìm Tiểu Đào, bảo cô ấy đưa nhóc Xuyên về trước đi. Thân thể cậu ấy không khỏe, không thể thức đêm."
"Vâng."
"Để ý kỹ vào cho anh, đừng để mấy thằng ranh con này gây thêm chuyện gì nữa. Bằng không thì anh với cậu phải gánh hết trách nhiệm đấy, hiểu không?"
"Anh yên tâm, em đã tăng thêm người, còn gọi điện thoại tới bệnh viện điều tạm vài nhân viên y tế tới đây rồi."
...
"Tạm thời đến đây thôi. Cơm hộp đây, cậu ăn trước đi."
Thành viên thẩm vấn đã ghi chép xong, thở phào một hơi. Cậu ta nghe nói cả ba tên tình nghi ở ba phòng thẩm vấn khác nhau bỗng nhiên nổi cơn điên lên, cho nên bên phòng của cậu cũng bị áp lực lây. Cũng may tên nghi phạm vị thành niên nhỏ tuổi nhất này vẫn còn đang rất bình thường.
"Cậu canh chừng nó, anh ăn cơm trước, sau đó sẽ đổi ca cho cậu."
"Anh còn thèm ăn được à?" Người đồng nghiệp kia trêu: "Hiện tại em hận không thể..." Nơi này có camera, cho nên vị cảnh sát này sáng suốt không nói tiếp nữa.
"Ăn no mới có sức làm tiếp được." Viên cảnh sát này cười cười, sau đó trừng mắt nhìn tên nghi phạm cũng đang ăn cơm, mở cửa phòng thẩm vấn đi ra ngoài. "Ơ, cố vấn Lương."
"Ừm, anh vất vả rồi."
"Đâu có đâu có, là chức trách cả." Viên cảnh sát gãi gãi đầu, đi trước.
Lương Xuyên vẫn đứng bên ngoài tấm vách tường kính của phòng thẩm vấn.
Bên trong đang có một viên cảnh sát nữa nên hắn không định đi vào. Bởi lúc nãy đã có chuyện ba tên kia nổi điên, cho nên hiện tại mức độ trông coi nghi phạm ở cục đã được tăng cường lên cao nhất.
Nhưng với Lương Xuyên mà nói, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.
Ngoại trừ Lương Xuyên, bên ngoài phòng thẩm vấn không có lấy một bóng người. Lúc này hắn mới hạ thấp giọng xuống, từ từ hỏi.
"Cậu sốt ruột chứ?"
Tên nghi phạm đang ngồi ăn trong phòng thẩm vấn chợt sửng sốt.
"Cái gì?"
"Cái gì là cái gì? Cứ ngồi yên ăn cơm của cậu đi, thẩm vấn còn chưa xong đâu. Tối nay vẫn còn nhiều chuyện để nói đấy."
Viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn quát lớn. Vừa rồi trong lúc thẩm vấn, nghe được tên nhóc vị thành niên này kể lại chuyện phát sinh trong vụ án, thiếu chút nữa anh đã không nhịn được mà lôi thằng chó đẻ này ra đập cho một trận. Cho nên hiển nhiên lúc này anh đang rất tức giận.
"Ừ, được rồi."
Nghi phạm lại ăn tiếp.
"Cậu có sợ không?"
Lần này tên nghi phạm lại sững người, gã ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn thoáng qua thành viên thẩm vấn trước mặt. Lần này gã chắc chắn không phải là người này nói chuyện.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, khóe miệng Lương Xuyên chợt nhếch lên.
"Nào, nói cho tôi biết, cậu có sợ không?"
Ánh mắt nghi phạm trong phòng thẩm vấn từ từ trở nên đờ đẫn. Gã đáp lại một câu mà chỉ bản thân gã mới nghe thấy:
"Sợ, rất sợ. Cục cảnh sát, cảnh sát... thật đáng sợ."
"À, có sợ à." Lương Xuyên thở dài một tiếng, đồng thời tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Ngoại trừ sợ ra thì có cảm giác gì nữa?"
"Có, là may mắn. May mà tôi là vị thành niên, sẽ không chết."
"Cậu đang nói gì?" Viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn chợt phát hiện không đúng. Tên ranh con này đã không ăn cơm, lại còn đang lầu bầu gì đó? Nhớ đến tin tức từ ba trong phòng thẩm vấn đưa về, có nói nghi phạm bỗng nhiên "phát bệnh", anh ta chợt lo lắng. Mẹ kiếp, mấy thằng tào lao này, bị bắt rồi còn không để người khác được yên thân.
"Trước đó tôi có lên mạng tìm hiểu. Bọn nó thành niên rồi, sẽ bị phán tử hình. Tôi mới 17 tuổi, tôi sẽ không chết."
Nói xong, trên mặt tên nghi phạm trẻ tuổi này ánh lên vẻ vui mừng.
Đúng vậy, ba tên nghi phạm kia chắc chắn bị phán tử hình. Nhưng gã sẽ không chết, như vậy tính ra gã may mắn hơn bọn chúng nhiều.
"Cố vấn Lương?"
Viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn vừa chạy ra ngoài đã thấy Lương Xuyên đứng đó, như thể gặp được cứu tinh. Anh biết Lương Xuyên là chuyên gia tâm lý học, cho nên vội kéo hắn đi vào.
"Cố vấn Lương, cậu mau giúp tôi với. Tên phạm nhân bên trong lạ quá."
"Được." Lương Xuyên gật gật đầu đi vào, đi thẳng tới trước mặt tên nghi phạm vẫn còn treo nụ cười mỉm ‘hạnh phúc xán lạn’ trên mặt.
Lương Xuyên cúi đầu xuống, dí sát mặt vào tên nghi phạm kia. Bên ngoài nhìn qua, chỉ có thể thấy như Lương Xuyên đang kiểm tra mà thôi.
Nhưng thật ra, trong mắt của tên nghi phạm, ánh đỏ thẫm từ mắt Lương Xuyên bắt đầu dần lan tràn, lan tràn, lan tràn ra...
"Sẽ không có gì đâu, tao sẽ để mày phải hối tiếc vì mình không thành niên, để mày phải hối tiếc vì sao mình lại không bị phán tử hình. Ba tên kia nhìn thấy kết quả của mày, sẽ thấy mình may mắn, may mà bọn chúng có thể chấm dứt được sớm hơn."