Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Meo!"
Phổ Nhị lại kêu từ phía cầu thang.
Trong cửa hàng vàng mã hơi chật chội này, tiếng mèo kêu nghe có vẻ chói tai đến lạ.
"Chàng trai, bà có đẹp không?"
Bà lão trong gương hỏi tới. Dường như bà ấy khá thích bộ đồ này. Miễn là gặp thứ mình thích, ai cũng hy vọng người xung quanh đều cảm thấy mình đẹp.
Lương Xuyên tiếp tục giúp ông lão chỉnh cổ áo rồi cúi người, kề mặt vào cạnh ông lão, cùng nhau nhìn bà lão trong gương. Hắn nói:
"Vẫn đẹp."
Đúng là vẫn đẹp lắm. Do lớn tuổi, kiểu cách ăn mặc quá lộng lẫy nên hơi lệch so với thẩm mỹ quan của phần lớn người Trung Quốc mà thôi.
"Nói đẹp thôi." Bà lão trong gương tức giận, liếc Lương Xuyên: "Bà chưa già đâu à nghen."
Ông lão không chịu nhận mình già, đây là chuyện rất bình thường.
Khách hàng là thượng đế mà, miễn ông ta hài lòng là được.
Lương Xuyên lui về sau một bước, nhìn tổng thể cả bộ quần áo, hỏi:
"Ông lấy bộ này à?"
"Ừ, tôi chọn cái này."
Ông lão cởi bộ áo liệm ra, đưa cho Lương Xuyên.
Lương Xuyên đến quầy, cho bộ đồ vào túi nhựa rồi gói kỹ lại.
"Bao nhiêu tiền thế cháu?" Ông lão đến trước quầy, hỏi.
"Meo!" Phổ Nhị lại kêu.
"90."
"Hơi đắt nhỉ?" Ông lão bất mãn khiến những nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn. Hiển nhiên, có vẻ ông ta không hài lòng với cái giá này.
"Trên đời này có hai bộ quần áo mà mọi người bảo là chỉ mặc một lần. Đầu tiên là áo cưới, còn lại là áo liệm. Thật ra ông có thể mặc áo cưới nhiều lần, nhưng chỉ có thể mặc áo liệm một lần duy nhất trong đời mà thôi."
Ông lão thở dài, lấy tiền ra đặt lên bàn.
Đó là tờ 100 đồng.
Lương Xuyên lấy tiền, mở ngăn kéo, bên trong là một xấp tiền vàng mã. Thứ này nên được cột riêng lại rồi đặt bán trong tiệm, thế nhưng Lương Xuyên lại ném nó chung một chỗ thế này.
Hắn cầm một tờ tiền tiền vàng bạc trị giá 10 đồng đưa cho ông lão, ông cũng nhận lấy.
"Cậu có giao hàng tận nơi không?" Ông lão cúi nhẹ đầu, rõ ràng cũng hiểu yêu cầu của mình hơi quá, nhất là khi mình vừa trả giá ban nãy.
"Được chứ, ông cho cháu xin địa chỉ."
"Tôi không biết viết chữ, ở số 33 đường Vĩnh Thịnh, khu Kim Ngưu." Nói xong, ông lại nhìn Lương Xuyên, hơi lo lắng: "Cậu có nhớ nổi không?"
"Cháu nhớ rồi."
"Ừ, vậy tôi đi nhé."
Ông cụ đi khỏi quán.
Lương Xuyên ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà lạnh đã để qua đêm.
Lúc này, Phổ Nhị nhảy lên quầy, nhìn Lương Xuyên.
Lương Xuyên nhìn lại nó.
Một người, một mèo nhìn vào mắt nhau chừng một phút. Cuối cùng, vẫn là Phổ Nhị xoay đi, nó nhảy khỏi quầy rồi đi lên tầng trên.
Nhiệt độ trong phòng đang thấp, giờ đã tăng lên một chút.
Lương Xuyên nhìn bọc áo liệm đã được gói kỹ một hồi rồi ngẫm lại địa chỉ, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi giao áo liệm.
Bên ngoài trời đang nắng đẹp, nhưng cứ tạo cho hắn một cảm giác mờ ảo.
Lương Xuyên gọi taxi, đọc địa chỉ rồi ngồi vào xe, ước chừng hai mươi phút sau là đến nơi.
Đây cũng nằm trong một khu phố cổ, bên trên là tầng phòng trọ, dưới là các sạp nhỏ bán hàng.
"25 đồng." Tài xế chỉ đồng hồ đo cây số rồi nói.
Lương Xuyên đưa tờ 100 ra, chính là tờ tiền mà ông lão đã đưa hắn. Đó là tờ giấy bạc màu đỏ, nhưng trông có vẻ được làm từ một loại chất liệu xù xì.
Nhưng bác tài lấy tiền mà cứ như không nhận ra, còn thối cho Lương Xuyên 75 đồng.
"Anh không kiểm tra xem tiền thật hay giả à?" Lương Xuyên nhắc nhở.
"Ha ha, có 100 đồng thôi mà." Bác tài cười: "Nói thật nhé, bây giờ toàn là thanh toán qua WeChat, lâu rồi tôi chưa nhận tiền mặt đấy."
Lương Xuyên xuống xe, dò số nhà thứ 33, không ngờ là một cửa hàng bán đồ chơi người lớn.
Hắn đi vào trong thì nghe một bản nhạc có tựa đề là "Ngứa" vọng ra. Không gian trong tiệm được thiết kế khá ấm áp, lấy màu hồng làm chủ đạo, đèn đuốc lờ mờ. Tại quầy, có một người trẻ tuổi đang chơi máy vi tính.
"Nhảy dù, đừng có hòng đuổi theo!"
Người trẻ tuổi này chơi game khá tập trung, dường như không nhận ra có khách bước vào.
Lương Xuyên gõ nhẹ lên vách tường. Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, ngó Lương Xuyên, nói to: "Anh bạn, anh xem hàng trước đi, tôi sắp xong rồi."
Lương Xuyên gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh, đặt áo liệm gói kín lên trên chiếc bàn tròn nhỏ.
Trước mặt hắn là một cái tủ trưng bày, bên trong là đủ loại đồ chơi người lớn. Người Trung Quốc vẫn còn khá kín tiếng về phương diện này, dường như rất ngại về nó. Tuy nhiên, nhu cầu bản năng của con người luôn là vô tận.
"Chết bà! Con đó là Boss level 3!"
Người trẻ tuổi buông chuột, tháo tai nghe xuống rồi bước ra khỏi quầy, đến trước mặt Lương Xuyên.
"Anh mua thuốc hay mua đồ chơi? Nói nhu cầu của anh cho tôi nghe thử xem. Thuốc tiệm tôi đều là nhập khẩu nguyên hộp, tôi cũng dùng thử rồi, bảo đảm an toàn. Anh muốn hàng cứng hay lâu?" Thanh niên này móc một điếu thuốc mời Lương Xuyên.
Đáng lý ra, nếu mua bao cao su thôi thì chỉ cần ghé máy bán hàng tự động là được rồi. Dĩ nhiên, lợi nhuận bán bao cao su quá thấp, nên người ta bán thuốc là chính. Một cây thuốc to có mười hai hộp nhỏ bên trong, chỉ cần bán được một hộp nhỏ là huề vốn, còn lại đều là tiền lời cả.
"Tôi đến giao quần áo."
Lương Xuyên chỉ về phía bao nhựa đặt trên bàn.
"Giao hàng cấp tốc à?"
Thanh niên này ngậm thuốc lá, cầm cái túi lên. Ngay khi cậu ta trông thấy cái áo liệm bên trong, khác hẳn với dáng vẻ giận dữ theo cách suy nghĩ thông thường, thay vào đó là vẻ không dám tin. Cậu ta lui lại vài bước, đụng vào kệ hàng sau lưng, khiến đồ đạc trên đó rơi xuống.
"Giao đến thật à?" Người thanh niên này tự lẩm bẩm: "Ai kêu anh đưa tới?"
"Ông nội của cậu, hoặc là bà nội của cậu." Lương Xuyên thành thật đáp.
"Thấy quỷ, anh thấy quỷ rồi." Người trẻ tuổi cố gắng gãi đầu: "Tối qua tôi mơ thấy bà nội, bà còn bảo là muốn mặc đồ mới."
"Tôi đã giao hàng xong." Lương Xuyên đứng dậy tạm biệt cậu ta, nhưng vừa xoay người đã dừng lại, nói: "Tôi tin là cậu cũng từng thử mấy loại thuốc ở đây."
"Sao chứ?" Người thanh niên kia sững sốt.
"Nếu dùng mấy loại này nhiều sẽ khiến tinh thần người ta bị ảnh hưởng." Lương Xuyên chỉ tay vào đầu: "Đó là lý do mà cậu nằm mơ thấy bà nội."
"À à." Người thanh niên cười giả lả hai cái, nói: "Anh trai, anh làm thầy bói à?"
"Tôi mở tiệm, giống cậu thôi."
"Thế à? Đây là danh thiếp của tôi. Dù lần này là thật, giả hay tình cờ thì cũng không bàn nữa. Đồ này bao tiền, giờ tôi mang đi đốt à?
Đúng rồi, trong giấc mơ, bà của tôi từng bảo nhà ông bà khổ lắm, bị đốt hai lần. Anh giải mộng giúp tôi được không? Tôi có cần đốt thêm gì xuống dưới hay không?"
"Hàng này trả tiền rồi! Bị đốt hai lần à? Chuyện này tôi không biết, tôi không phải thầy bói."
"Vậy được rồi, cám ơn anh." Người thanh niên không hỏi thêm gì nữa.
Lương Xuyên ra khỏi tiệm. Khó mà đón được taxi trong phố nhỏ này, nếu muốn thì phải ra đường lớn, nhưng Lương Xuyên cứ đứng yên tại chỗ.
Hắn lấy danh thiếp của thanh niên kia ra, bên trên là ba chữ "Đàm Quang Huy" được thiết kế theo lối cách điệu.
Khi một người nói dối, dù che giấu thế nào cũng có sơ hở. Nhất là khi bạn nói dối trước mặt một người học chuyên ngành tâm lý, những sơ hở ấy hiện ra nhiều không đếm xuể.
Nhưng đây không phải là chuyện mà Lương Xuyên cần quan tâm.
Trên thế giới này có quá nhiều thứ mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Nó rất ly kỳ, khúc chiết, ví dụ như một người bình thường chưa bao giờ hiểu được tại sao một người lớn lại có ý đồ đen tối với một đứa bé. Sự xấu xa của lòng người đa phần sẽ làm người khác sợ hãi và không thể tin nổi.
Một người quá hiền lành sẽ tự hạn chế trí tưởng tượng của bản thân kẻ đó.
Lương Xuyên rít điếu thuốc mà chàng trai kia cho, cảm nhận cơn căng tức trong phổi. Hắn ho nhẹ một cái, có gì đó lẫn trong làn khói này.
Lúc này, điện thoại bỗng vang lên, người gọi chính là Ngô Đại Hải.
"A lô, nhóc Xuyên, em đang ở đâu thế."
"Ngoài đường."
"À... nói với em cái này. Vụ án có tiến triển. Chẳng phải em nói có lẽ Triệu Thanh Sơn đã chết rồi à? Trên chiếc lá mà Giản Hồng nhặt được từ chiếc xe có máu của Triệu Thanh Sơn đấy. Hiện tại bọn anh tạm thời tập trung một nghi phạm, chính là người mà Triệu Thanh Sơn bỏ tiền ra thuê giết, tên Từ Huy. Nhưng bọn anh không tra ra chứng cứ. Ngày mai em đến đồn cảnh sát được không?"
Rõ ràng Ngô Đại Hải hy vọng Lương Xuyên biểu diễn lại cảnh lấy khẩu cung của Trương Bảo Quân trong phòng thẩm vấn hôm trước.
"Từ Huy làm nghề gì?" Lương Xuyên rít một hơi thuốc lá nữa, trừ nicotin ra, còn có thành phần khác giúp đầu óc hưng phấn thấy rõ.
"Nhân viên trong biên chế của trung tâm hỏa táng, thường ngày phụ trách lái xe chở xác đến trung tâm." Ngô Đại Hải trả lời: "Anh nghĩ thế này, nếu Triệu Thanh Sơn đã bỏ tiền ra thuê Trương Bảo Quân và Trương Nghị Cường giết Từ Huy nhưng thất bại, liệu có phải Từ Huy đã dứt khoát..."
"Khoan đã." Lương Xuyên cắt ngang lời nói của Ngô Đại Hải.
"Sao vậy?"
"Hình như em có manh mối." Hắn bèn nghĩ đến cậu thanh niên vừa kể về nhà của ông bà nội mình bị đốt hai lần, "Đại Hải, anh đi kiểm tra báo cáo hỏa táng giúp em nhé."
"Hả?" Ngô Đại Hải không hiểu mô tê gì cả.
"Chờ em một chút, em đi hỏi tên." Lương Xuyên cúp máy.
Nếu có thể hỏi ra tên của ông lão kia, rất có thể hắn đã tìm ra manh mối quan trọng nhất. Khi có người chết thì chỉ cần thiêu xác một lần thôi. Nếu như thiêu lần hai thì đương nhiên, lần thứ hai là thiêu một người khác.
Hắn bước vào tiệm bán đồ chơi người lớn lần nữa, nhưng chẳng thấy chủ tiệm Đàm Quang Huy phía sau quầy. Nhưng Lương Xuyên trông thấy một cánh cửa nhỏ ở đó, bên trong có lẽ là nhà bếp và phòng ngủ.
Nơi này vừa là tiệm vừa là nhà ở, một dạng thiết kế khá phổ biến.
Lương Xuyên bước tới, đẩy cửa ra. Cửa bị khóa trái, hắn bèn đẩy mạnh một chút. Chẳng biết do trùng hợp hay nguyên nhân gì khác, khóa cửa tự nhiên bung ra. Thế là cánh cửa bật mở.
Bên trong có một chiếc giường phẳng, loại áp sàn. Ở bên cạnh không đặt những loại tủ đầu giường thông thường, mà là hai chiếc ghế gỗ.
Hai chiếc ghế, một trái một phải, một ông lão, một bà cụ chia ra ngồi hai bên.
Ông lão thì Lương Xuyên đã gặp rồi.
Bà cụ kia Lương Xuyên cũng từng gặp.
Hai người mỉm cười ngồi trên ghế, trông rất khỏe khoắn.
Nhưng hắn lại trông thấy từng giọt nến nhỏ xuống liên tục từ người hai ông bà.
Hình ảnh này y hệt một người bình thường đang đổ mồ hôi.
Người thanh niên kia đang mặc áo liệm cho bà cụ.
Tiếng cửa mở làm cậu ta giật mình nên quay đầu nhìn lại.
Sau đó, cậu ta hoảng sợ khi trông thấy Lương Xuyên.
Sự hoảng sợ lúc này là thật, không phải đóng kịch.