Biên: Lãng Nhân Môn
Trong căn phòng lót chiếu tatami, Lương Xuyên không vội nằm ngủ, mà ngồi nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.
Con phố cũ kỹ đã yên tĩnh từ sớm, không như những khu trung tâm thương mại sầm uất. Lúc này, mọi nơi đều đóng cửa, ngoại trừ một vài tiệm hớt tóc và quán ăn khuya.
Xa xa, ánh đèn ne-on của những tòa cao ốc lóe sáng càng tô đậm sự lạnh lẽo của khu phố cổ này.
Phổ Nhị đến cọ vào cánh tay Lương Xuyên mấy lần, ý bảo hắn nên ngủ đi nhưng tên này vẫn ngồi yên một chỗ.
Hắn đang suy nghĩ về câu nói của Tôn Hiểu Cường.
Có người hỏi nó,
Rằng có phải nó cũng là người về từ Địa ngục hay không?
Từ “cũng” trong câu hỏi trên tiết lộ rất nhiều thông tin.
Không chỉ mỗi mình hắn là kẻ thoát khỏi Địa ngục; và kẻ kia vẫn đang truy tìm chính mình.
Chuyện này làm Lương Xuyên cảm thấy khó chịu, mất tự nhiên, như có một vật bén nhọn kề sát lưng mình.
Sau khi trở về, hắn phải lang thang một thời gian rất dài để thích ứng với thân phận mới và sự thay đổi trong môi trường sinh hoạt.
Dĩ nhiên, chuyện quan trọng nhất chính là thích ứng tật bệnh trên cơ thể.
Nếu không gặp Phổ Nhị, có khả năng là hắn vẫn chưa thể giải quyết xong một số vấn đề cho đến lúc này.
Lương Xuyên vuốt ve phần lưng con mèo. Lông của Phổ Nhị rất mềm mại. Nói chung, Phổ Nhị khác xa những con mèo cưng quý giá, bởi vì nó chính là một con mèo... cực kỳ phổ thông.
Nhưng bộ lông của nó mềm như tơ lụa vậy, sờ vào có cảm giác rất tuyệt. Hơn nữa, nó rất thơm. Ban đầu, Lương Xuyên còn tưởng nó lén đi trộm nước hoa của mấy chị em bên tiệm hớt tóc gội đầu cách vách nữa chứ. Dù sao đi nữa, Lương Xuyên cũng không dùng đến như thứ như thế. Nhưng sau đó, hắn phát hiện Phổ Nhị rất lười đi ra ngoài, nên mùi thơm đặc biệt đó chắc chắn là mùi thơm cơ thể.
Một con mèo lại có mùi thơm cơ thể.
Hắn cúi đầu nhìn Phổ Nhị,
“Tao hơi sợ.”
Lương Xuyên thì thầm.
Vốn dĩ, hắn vẫn tin mình và Phổ Nhị là một tổ hợp có một không hai. Dù trước kia, Lương Xuyên từng tự hỏi còn ai khác cũng có trải nghiệm ly kỳ như mình hay không, nhưng vì chưa có tin tức và mục tiêu chính xác nên hắn cảm thấy không cần thiết để chú tâm vào điều đó. Chuyện này tương tự với việc một người bình thường không bao giờ ngồi ngẫm nghĩ suốt ngày xem mình nên làm gì nếu Trái đất nổ tung vậy.
Lương Xuyên chỉ cần đóng trọn vai trong cái trật tự xã hội này, sống ổn một đời, cải thiện một vài vấn đề cơ thể. Vậy là quá đủ.
Nhưng câu nói của Tôn Hiểu Cường đã gõ một hồi chuông báo động cho Lương Xuyên rõ.
Hắn không còn là có một không hai nữa. Bên cạnh đó, hắn không rõ mục đích của người kia khi muốn tìm hắn.
Nhưng ít ra, Lương Xuyên có thể xác định một chuyện. Kẻ đó tìm hắn không vì tìm chút hơi ấm của đồng loại để xua tan cái lạnh của sự cô đơn trống vắng.
Do suy bụng ta ra bụng người, Lương Xuyên không bao giờ có hứng thú đi tìm đồng loại như thế cả.
Phổ Nhị duỗi bộ móng bé nhỏ ra, chộp nhẹ vào tay Lương Xuyên rồi tự cào nhẹ bản thân một cái. Hành động ấy nói rõ một việc.
“Đi ngủ thôi.”
Lương Xuyên cười, xoa đầu Phổ Nhị rồi nằm xuống.
Phổ Nhị cũng nằm sát người Lương Xuyên.
Đây là một giấc ngủ không mộng mị.
Khi thức dậy, ngay cả Lương Xuyên cũng cảm giác khá bất ngờ. Vốn dĩ hắn tin chắc mình sẽ mơ thấy một vài điều gì đó đêm qua; điều này được gọi là vết thương tinh thần trong ngành tâm lý học. Nguyên nhân là do sau khi tinh thần chịu tải một sự kích thích mạnh mẽ nào đó, nó sẽ bị tổn thương. Cũng giống như triệu chứng của bệnh phong thấp vậy, thỉnh thoảng bạn phải bị đau đớn vì nó một chút.
Do đêm qua thức khuya, nên dù mới ngủ có ba tiếng thì trời đã sáng. Buổi bình minh của khu phố cổ đã bắt đầu.
Hắn ngồi dậy, mặc quần áo, đi xuống lầu.
Nhưng điều khiến Lương Xuyên bất ngờ là,
Hắn không thấy đống chăn đệm của Tôn Hiểu Cường trên sàn nhà, trong khi cửa tiệm đã được mở rộng.
Không phải tiệm bị trộm hay thằng nhóc kia tự biển thủ hàng hóa, vì hắn thấy rõ vòng và giỏ hoa đã được trưng bày ngay cửa ra vào.
Khi Lương Xuyên bước đến quầy, cùng lúc Tôn Hiểu Cường mang bánh bao và sữa đậu nành về tới.
“Anh, ăn sáng đi.”
Tôn Hiểu Cường rất nhiệt tình, chủ động đưa một cái bánh bao với lớp da mỏng, nhân dày cộm bên trong cho Lương Xuyên.
Từng nếp nhăn trên lớp vỏ bánh bao bóng loáng, vẫn còn nóng hôi hổi; khói tỏa ra nghi ngút.
Lương Xuyên nghiêng đầu sang, hít sâu một hơi. Hắn cảm nhận sự cao hứng ngày mới của mình đã bị chiếc bánh bao này hủy diệt tan nát.
“Hừm.” Tôn Hiểu Cường cả giận. Mình thức dậy từ sớm, giúp anh ta mở cửa tiệm, mua đồ ăn sáng cho anh ta. Thế mà, anh ta lại nhìn mình bằng cái thái độ đó vậy hả?
“Cậu ăn đi, tôi không ăn.”
Lương Xuyên ngồi sau quầy, cầm tách trà lên. Nước trong tách đã nguội từ lâu, nhưng hắn uống một hớp lớn. Nước lạnh kích thích dạ dày bản thân, giúp hắn cảm thấy thoải mái.
“Có phải dạ dày của anh có vấn đề không?” Tôn Hiểu Cường vừa nhai bánh bao ngấu nghiến, vừa hỏi. Hôm qua, thằng nhóc phát giác được điều này khi thấy Lương Xuyên ăn mì.
Nguyệt Thành nấu mì rất ngon nhưng Lương Xuyên chỉ gắp mấy đũa.
Hơn nữa, hắn còn ăn với vẻ mặt đầy đau khổ.
Lương Xuyên gật đầu, hỏi: “Cậu biết nấu cơm không?”
“Sao mà biết được?” Tôn Hiểu Cường cười, “Anh định thuê tôi làm oshin thật đấy à?”
“Nếu tôi không cho cậu ở đây, vậy cậu có ngoan ngoãn quay về bệnh viện tâm thần không?” Lương Xuyên hỏi ngược.
“Tôi vẫn muốn hồi sinh mẹ.” Tôn Hiểu Cường vẫn cố chấp.
“Vậy thì chờ đi.” Lương Xuyên thở dài.
Khi bạn đứng trước mặt một người có thân nhân vừa mất, trong trường hợp những kẻ khác, họ còn có thể an ủi thằng nhóc này một câu người chết không thể sống lại.
Nhưng mà, Lương Xuyên không thể nào nói vậy được.
“Tôi phải chờ đến khi nào?” Tôn Hiểu Cường hỏi trong khi uống ly sữa đậu nành.
“Chờ tôi trị căn bệnh trên người mình ổn thỏa đã.” Lương Xuyên trả lời một cách nghiêm túc, “Bằng không, cậu hồi sinh mẹ cậu chẳng khác nào để bà ấy chịu đựng đau đớn thêm lần nữa.”
Tôn Hiểu Cường nhét luôn cái bánh bao còn lại trong túi nhựa vào miệng mình, phủi nhẹ hai tay. Xong xuôi, nó pha một ly trà nóng cho Lương Xuyên rồi lấy chổi quét nhà.
Lương Xuyên cầm tách trà bằng hai tay, trông giống như mấy lão chủ quán trước giải phóng, yên lặng ngồi một chỗ xem tiểu nhị quán mình đang làm việc.
Khi mặt trời nhô cao, ánh nắng rải đều xuống mặt đường, Lương Xuyên bằng xách ghế nhỏ ra trước cửa. Hắn bắt đầu híp mắt, ngồi phơi nắng như các cụ cao tuổi.
Ngay sau đó, Tôn Hiểu Cường cũng mang một chiếc ghế đẩu ra, ngồi cạnh Lương Xuyên, bắt chước phơi nắng giống hắn.
Một thanh niên, một thiếu niên, chẳng ai đủ tuổi được gọi là già cả. Thế nhưng, cả hai người bọn họ đều thể hiện một dáng vẻ vô cùng già dặn trải đời.
Dẫu sao, đa phần thanh niên thời nay không thể nào hiểu được cái cảm giác ngồi yên phơi nắng và không làm bất cứ điều gì khác.
“Rào rào!”
Cùng lúc đó, Chu Sa vừa hất mộ thau nước bẩn lên bậc thang tiệm massage. Trông có vẻ cô ấy định mở cửa kinh doanh lần nữa.
Theo cách nói của cô ấy, thân là giang hồ nhi nữ nên việc bị chém chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
“Trời, cụ Lương, cụ đang phơi nắng à?” Chu Sa xoa mồ hôi trán, trêu: “Cụ nhớ kiềm chế lại nha, coi chừng tự hành xác đấy.”
Chu Sa lại nhớ đến hình ảnh Nguyệt Thành ném chiếc túi chứa đầy đồ chơi người lớn vào thùng rác hôm qua.
Chu Sa là người tập võ nên có thể cảm giác được hơi thở của Lương Xuyên không khỏe khoắn lắm, cơ thể của của hắn cũng suy nhược rất nhiều. Nếu người như thế phải biết chuyên tâm nghỉ ngơi, nhưng dường như Lương Xuyên chẳng biết tiết chế gì cả, còn mạnh bạo hơn người thông thường nữa.
Lương Xuyên nhìn sang Chu Sa.
Chu Sa lại lười đáp trả hắn, bưng chậu nước vào nhà.
“Ý của chị ấy là sao vậy?” Tôn Hiểu Cường hỏi.
“Tôi cũng không hiểu luôn.” Lương Xuyên đáp.
“Hình như có gì đó không thích hợp cho con nít nghe.” Tôn Hiểu Cường nói tiếp.
“Đúng vậy.”
Sau đó, một thanh niên và một thiếu niên tiếp tục phơi nắng.
Trong những ngày Lương Xuyên ở tại Địa ngục âm u lạnh lùng, điều mà hắn nhớ nhất chính là ánh mặt trời tại nhân nhân gian. Giờ đã trở về, dù hắn phơi nắng rất lâu vẫn cảm thấy chưa đủ.
Trong những ngày Tôn Hiểu Cường bị giam giữ một mình trong trại tạm giam, điều mà nó nhớ nhất chính là ánh mặt trời không bị lớp lan can sắt thép này che chắn mất.
Lúc này, có một nam và một nữ đi đến. Mắt của người nam sưng nhẹ, có lẽ do vừa khóc trong khi vẻ mặt của cô gái rất nghiêm túc.
Thông thường, đa phần khách hàng đến mua vàng mã đều rơi vào trạng thái cảm xúc không mấy vui vẻ gì.
Hai người vừa bước đến cửa tiệm, còn chưa lên tiếng thì Tôn Hiểu Cường đã nói trước với Lương Xuyên:
“Người đàn ông rất đau lòng vì mẹ của chú ấy mất.
Cái cô kia lại vui vẻ vì mẹ của chú kia mất.”
Người đàn ông sững sốt, trong khi cô gái kia lại tức giận lồng lộn lên, chỉ mặt Tôn Hiểu Cường chửi thẳng khiến nước miếng bay xối xả. Cô chửi suốt khoảng 10 phút thì được người đàn ông bên cạnh kéo đi. Dĩ nhiên, bọn họ không muốn mua vàng mã tại tiệm này nữa.
Ở Thành Đô vẫn còn những tiệm bán vàng mã khác.
Lương Xuyên nhìn Tôn Hiểu Cường nhưng chẳng nói gì cả, cả hai phơi nắng tiếp.
Lát sau, một ông lão chạy xe đạp điện đến, dừng trước mặt Lương Xuyên và Tôn Hiểu Cường. Điện thoại ông ấy đổ chuông; ông ta không vội vào tiệm mà ưu tiên nghe máy.
“Một người bạn hàng xóm của cụ đó vừa mất. Cụ này rất mừng vì từng mượn tiền người quá cố kia mà chưa trả. Hồi trước cũng không có ký chứng từ nên hiện tại định mua một ít giấy tiền vàng bạc đốt xuống cho người chết, xem như thanh toán nợ.
Đúng là không biết xấu hổ.”
Tôn Hiểu Cường thọt hai tay vào hai ông tay áo, lầm bầm một mình.
Nói chuyện điện thoại xong, ông lão kia đề máy xe đạp điện rồi chạy thẳng, không thèm liếc đến Tôn Hiểu Cường. Chỉ là, khi ông ta gạt chân chống đã đá một phát rất mạnh.
Lương Xuyên liếc Tôn Hiểu Cường lần nữa.
Lần này, hắn mở lời: “Cậu muốn chúng ta nhịn đói à?”
Tôn Hiểu Cường nhìn Lương Xuyên: “Hôm qua anh nói mình có tiền mà.”
Lương Xuyên ậm ừ, im lặng một hồi rồi nói, “Tôi sợ lát nữa cậu lại bị ăn đòn.”
Trong trại tạm gian, Tôn Hiểu Cường thường xuyên bị ăn đòn. Khi ở chung phòng với các bạn tù khác, nó bị họ đánh. Sau đó, nó được chuyển qua phòng giam một người thì bị cai ngục đánh.
“Tôi mồ côi mẹ mà.” Tôn Hiểu Cường giải thích.
Nó nói bóng nói gió, ám chỉ mình đáng thương, ngụ ý bảo Lương Xuyên nên tha thứ nhiều hơn, hoặc nhanh nói phương pháp hồi sinh mẹ nó.
“Tôi biết.” Lương Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã nghĩ thông.
Tôn Hiểu Cường hơi bất ngờ, hỏi: “Anh đồng ý ư?”
“Trẻ mồ côi mẹ rất đáng thương.” Lương Xuyên thở dài.
“Đúng vậy.” Tôn Hiểu Cường phụ họa.
“Nên sau này cậu... có thể gọi tôi là bố.”
“...” Tôn Hiểu Cường.