Biên: Lãng Nhân Môn
Nguyệt Thành tay cầm dép lê đứng đờ người ra đó. Lời của Tôn Hiểu Cường giống như gậy chỉ huy trong tay chỉ huy dàn nhạc vung lên, khiến cho toàn bộ nơi đây lập tức yên tĩnh lại.
Nhưng chỉ lát sau, Nguyệt Thành đứng dậy, không nhìn Tôn Hiểu Cường hay Lương Xuyên mà đi thẳng vào trong nhà bếp.
Tôn Hiểu Cường nhún nhún vai với Lương Xuyên, dáng cười trêu tức hiện rõ trên mặt như thể nó chỉ là một quần chúng ăn dưa hóng chuyện không quản việc đời.
Nhưng mà Tôn Hiểu Cường nhanh chóng phát hiện ra Lương Xuyên đang mỉm cười.
Nó không hiểu được, hỏi:
"Anh cười cái gì?"
Thật ra Lương Xuyên cũng đang cười nhưng hắn không trả lời lại, chỉ cầm lấy chén trà hớp một ngụm.
Nguyệt Thành đi ra khỏi nhà bếp, tay cầm theo con dao phay đi thẳng tới chỗ Tôn Hiểu Cường.
Bởi cô đang mặc quần áo Lương Xuyên cho nên quần áo có vẻ rộng thùng thình. Nhưng hành động của Nguyệt Thành lại không chút lề mề, mang theo một loại quả quyết dứt khoát khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Tôn Hiểu Cường ngớ ra.
Lúc Nguyệt Thành đi tới cách nó còn khoảng 3 mét.
Tôn Hiểu Cường cảm giác được sát ý nồng đậm.
Bà chị này thật sự dám giết người!
Thật sự dám giết mình!
Đây là thái độ rất rõ ràng, rõ ràng đến không có chút nào là ra vẻ cả.
Không phải lừa gạt người,
Không phải đe dọa người,
Không mang theo chút do dự nào,
Không cân nhắc bất kỳ hậu quả nào,
Hiện tại, bà chị này thật sự muốn giết người,
Sẽ cắt rời miệng ngươi ra, sau đó lấy kim may chặt lại.
Bởi vì lời nói từ miệng cậu, đã khinh nhờn người thầy tôn kính của cô.
"Chị, chị gái à, bà chị à!"
Tôn Hiểu Cường giơ hai tay ngang ngực ý bảo Nguyệt Thành không nên kích động. Đồng thời nó đưa mắt đầy vẻ cầu xin nhìn về Lương Xuyên.
Lương Xuyên không đáp lại,
Lúc này hắn đã bắt đầu làm quần chúng ăn dưa.
"Tôi nói giỡn, là nói giỡn chơi mà!" Tôn Hiểu Cường hô lớn, "Chỉ để không khí thoải mái hơn, để thoải mái hơn thôi..."
Nó quay người định bỏ chạy. Nó có thể nhìn thấu lòng người, đương nhiên cảm giác được Nguyệt Thành thật sự muốn giết mình, ngu sao mà không bỏ chạy?
Nhưng mà Nguyệt Thành lại nhanh hơn, thò tay nắm lấy cổ áo Tôn Hiểu Cường kéo ngược ra sau. Cả người Tôn Hiểu Cường ngã ngửa ra đất, lưng nặng nề nện lên mặt đất. Sau đó, Nguyệt Thành giơ cao dao phay trong tay lên.
Chuẩn bị hạ xuống!
"Dừng lại!" Lương Xuyên mở miệng.
Nguyệt Thành lập tức dừng lại, không hỏi lý do, thậm chí không có lấy chút nghi hoặc nào.
Lời của thầy, mình chỉ cần nghe, không cần hỏi gì. Bởi vì lời của thầy chính là chân lý.
Thầy nói người chết có thể trở về,
Thầy làm được,
Ông ấy đã trở về.
Trở về bên cạnh cô.
"Trong bếp có mì, nấu chút mì đi." Lương Xuyên nói. Hắn không muốn ăn nhưng có lẽ Tôn Hiểu Cường cũng cần ăn gì đó.
Nguyệt Thành gật gật đầu, cầm dao phay trở vô nhà bếp. Rất nhanh, trong nhà bếp truyền ra âm thanh "xoạch....xoạch", không phải luyện đao mà là tiếng dao cắt hành lá.
Tôn Hiểu Cường nằm trên mặt đất thở dốc.
Cũng như tình cảnh Lương Xuyên thiếu chút nữa bị Triệu Vũ Lục giết chết lúc trước,
Tôn Hiểu Cường cũng không ngoại lệ.
Ngươi có thể nhìn thấu lòng người thì sao?
Ngươi có thể điều khiển được ý thức người khác thì sao?
Thế giới này luôn xuất hiện những thứ khiến ngươi phải sợ hãi, có thể giết chết ngươi.
"Nằm trên đất thoải mái chứ?" Lương Xuyên hỏi.
Tôn Hiểu Cường bò lên, cười cười gượng gạo, "Tôi thấy ganh tị với anh."
"A?"
"Ganh tị vì anh có một chị gái xinh đẹp lại tự nguyện trung thành, tận tâm làm người hầu cho mình." Tôn Hiểu Cường thở dài, sau đó chỉ vào ngực Lương Xuyên, "Anh nên cảm thấy xấu hổ."
Tôn Hiểu Cường trở tay đưa ngón giữa với ý tứ khinh bỉ giơ lên với Lương Xuyên.
Nó nhìn ra được Lương Xuyên đối xử với Nguyệt Thành có do dự và lưỡng lự.
"Nguyệt Thành." Lương Xuyên gọi.
"Vâng?"
Nguyệt Thành lại cầm dao phay đi ra.
Lúc này Tôn Hiểu Cường sợ run lên.
"Nhớ bỏ nhiều ớt."
"Vâng, thưa thầy."
Nguyệt Thành lại vào trong nhà bếp nấu mì.
Tôn Hiểu Cường thở phào một hơi, đưa mắt đầy vẻ trách móc nhìn Lương Xuyên. Không nên hù dọa con nít như vậy chứ!
Hai người đối mắt nhau, lại như trở lại thời điểm nói chuyện lúc nãy.
"Cậu nghĩ rằng mình rất thông minh?" Lương Xuyên hỏi.
Tôn Hiểu Cường không trả lời.
"Trước kia tôi cũng cảm thấy mình rất thông minh." Lương Xuyên nói thêm, "Nhưng đôi khi, thứ đó sẽ lấy mạng cậu."
"Cùng lắm thì lại bò ra chứ sao." Tôn Hiểu Cường nhìn Lương Xuyên nói, ý là cũng sẽ giống chú thôi.
"Cậu thấy hiện tại tôi ổn chứ?" Lương Xuyên thành thật hỏi.
"Cái xác không hồn." Tôn Hiểu Cường thành thật trả lời.
"Hâm mộ không?"
Tôn Hiểu Cường lắc đầu.
Lương Xuyên không nói gì nữa, chỉ ngồi xuống sau quầy, cầm quyển "Thần Khúc" của Dante nhét qua một bên, rồi rút ra một tập hóa đơn cùng đủ loại giấy tờ thả xuống.
"Bộp..." hắn vứt một mớ này lên mặt quầy hàng.
"Tính sổ sách đi." Lương Xuyên nói, "Chỗ tôi không nuôi kẻ ngồi không."
Tôn Hiểu Cường đi tới, nhìn nhìn chồng hóa đơn và tập giấy sao kê tài khoản, nói với vẻ không dám tin: "Giao toàn bộ tài chính cho tôi quản lý á?"
"Tôi không thiếu tiền." Lương Xuyên bổ một đao.
Đúng vậy, với tư cách là ông trùm của một tà phái, Lương Xuyên có bị đổi thân phận, tái thế làm người khác thì cũng sẽ không thiếu tiền. Năm đó hắn đã chuẩn bị đầy đủ phòng khi bị mời lên ngồi uống trà rồi một đi không trở về, cho nên đã cất giữ sẵn vàng bạc và tiền tài ở vài chỗ khác nhau.
"..." Tôn Hiểu Cường.
"Trước mắt cứ vậy đi."
Nguyệt Thành bưng tô mì ra. Bên dưới là sợi mì, bên trên là nước canh sóng sánh. Nhìn qua có vẻ tay nghệ của cô không tệ. Lương Xuyên nhớ trước kia cô chỉ biết làm vài loại bánh quy, hiện tại coi như thay đổi nhiều rồi.
Bên trên còn có một quả trứng chần nước sôi, màu sắc khá hấp dẫn.
Tôn Hiểu Cường nuốt một ngụm nước miếng hỏi: "Còn nữa không?". Nó cũng không ngu mà hỏi sao không bê lên cho tôi nữa?
Lương Xuyên chỉ chỉ xuống nhà bếp, Tôn Hiểu Cường tự chạy xuống làm cho mình một tô rồi bê ra ngoài bắt đầu hùng hục ăn. Từ phản ứng của nó, có lẽ mì này nấu khá ngon.
Lương Xuyên cầm đôi đũa mà Nguyệt Thành đưa tới, kẹp một sợi mì lên ăn, cắn một miếng trứng chần rồi buông đũa xuống.
"Nguyệt Thành nấu không ngon sao?" Nguyệt Thành buông hai tay trước người, áy náy nói.
"Không phải là do em." Lương Xuyên lắc đầu, "Do thân thể tôi có chút bệnh, không muốn ăn."
"Đúng là có bệnh." Tôn Hiểu Cường vừa ăn vừa trêu chọc thêm.
"Quần áo của em đã khô chưa?" Lương Xuyên hỏi.
Nguyệt Thành khẽ gật đầu.
"Vậy đi về đi. Mấy ngày tới đừng đi ra ngoài." Lương Xuyên chăm chú nhìn Nguyệt Thành, "Nghe lời!"
"Nguyệt Thành hiểu rồi."
cô đi lấy quần áo vào thay. Rồi nhanh chóng đi ra, đứng ở cửa ra vào, cúi người chào Lương Xuyên.
"Thầy, con đi về đã."
Lương Xuyên khẽ gật đầu.
Nguyệt Thành vừa rời đi, Tôn Hiểu Cường vừa ăn xong tô mì của mình, không chút ngại ngùng ngồi cạnh Lương Xuyên, lấy tô mì mà hắn không đụng tới nữa tiếp tục ăn.
"Trước kia người ta hay nói, kẻ nào ăn như chết đói, không quan tâm tướng ăn hay lượng ăn thì đích thị đấy là kẻ mới vừa ra tù."
Lương Xuyên đốt một điếu thuốc rồi nói.
"Haha." Sắc mặt Tôn Hiểu Cường dần trầm tư lại, nhưng nó vẫn tiếp tục ăn. Đến lúc còn chưa tới nửa tô mì, nó mới bất ngờ lau miệng nói: "Tôi còn tưởng anh sẽ gặng hỏi tôi nữa?"
"Không có ý nghĩa." Lương Xuyên vẩy vẩy điếu thuốc.
"Không có ý nghĩa?" Tôn Hiểu Cường híp híp mắt, "Anh biết không, không phải lúc nào tôi cũng đọc được tâm tư của người khác. Hơn nữa, cũng không thể một mực nhìn rõ tâm tư của người ta từ đầu đến cuối đâu."
Tôn Hiểu Cường cho rằng Lương Xuyên đợi Nguyệt Thành đi rồi, sẽ bắt mình xác nhận lại lần nữa xem thật ra Nguyệt Thành đang nghĩ gì, nhưng Lương Xuyên lại không làm như vậy.
"Tôi chỉ cần dựa theo cảm giác của mình." Lương Xuyên khẽ dựa ra sau, nằm trên ghế, "Cũng như tôi thừa biết cậu đến chỗ tôi với mục đích gì, nhưng tôi cũng chẳng muốn nói toạc ra."
"Vậy anh sống thế này có ý nghĩa gì đâu?" Tôn Hiểu Cường có chút khó hiểu nói, "Mọi người hay nói cao tăng đắc đạo sẽ đi khám phá hồng trần, tôi thấy anh còn rộng lượng hơn cả cao tăng."
"Lúc cậu trải qua thống khổ và tra tấn của cái chết xong rồi, cậu sẽ tự thấy không có gì không rộng lượng được cả." Lương Xuyên tựa như không muốn chuyện phiếm về đề tài này nữa, chỉ chỉ phía trên nhà,"Trong phòng ngủ có chăn đệm, lấy xuống trải ngủ trong cửa hàng này đi."
"Ngủ một mình ở đây?" Tôn Hiểu Cường chỉ chỉ mớ người giấy và áo liệm xung quanh, "Hơn nữa dưới đất lạnh lắm, tôi có thể ngủ trong phòng ngủ với anh được không?"
Lương Xuyên lắc đầu. Chuyện này hắn không thương lượng, giấc ngủ vô cùng quý giá với hắn. Hắn không muốn có chuyện ảnh hưởng giấc ngủ của mình.
"Thôi, được rồi."
Tôn Hiểu Cường tự giác dọn bát đũa xuống nhà bếp rửa sạch, sau đó lên lầu hai lấy chăn đệm xuống. Nó trải chiếu xuống đất rồi trải chăn đệm lên.
Lương Xuyên thì đi tắm rửa.
Lúc từ từ phòng vệ sinh đi ra, hắn đã nhìn thấy Tôn Hiểu Cường cuộn người trong chăn rồi.
Nó không rửa chân,
Cũng không rửa ráy gì cả...
Lương Xuyên nhíu mày,
"Hử?" Tôn Hiểu Cường thấy Lương Xuyên đứng đó nhìn mình thì tò mò hỏi.
"Lần sau trước khi đi ngủ, nhớ đánh răng rửa mặt." Lương Xuyên nhắc nhở.
"Anh còn phiền hơn cả mẹ tôi." Tôn Hiểu Cường cười nói xong, chợt im bặt lại, mắt đỏ lên. Mẹ nó đã chết, làm gì còn ai than phiền cấm đoán nó?
Lương Xuyên xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
Ngay lúc hắn vừa bước lên bậc thang,
Tôn Hiểu Cường chợt nói:
"Này, Lương Xuyên."
Lương Xuyên dừng bước, không quay người lại, chỉ hỏi: "Sao đấy?"
"Còn một chuyện quên không nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Nửa năm trước, lúc vừa bị bắt vào trại tạm giam, có một người rất kỳ lạ đến gặp tôi."
"Kỳ lạ thế nào?" Lương Xuyên hỏi.
"Ông ta hỏi, có phải tôi cũng trở về từ địa ngục không?"