Trong phòng, ngoại trừ nữ nhân còn có người lạnh lùng ngồi sau văn án. Sau khi trở về phủ, hắn tối mặt tối maỳ giải quyết công việc tồn đọng trong thời gian qua. Thiên Kim ngồi chơi con vẹt Thiên Linh của hắn. Con vẹt này rất giống chủ nhân mình lúc mất trí nhớ, chọc ghẹo cũng rất là vui thích đi.
- Nói cho nhân gia biết, ai là người đẹp nhất thiên hạ? – Nàng bắt đầu tra khảo.
- Thiên Kim tiểu thư. – Con vẹt từ lâu đã bắt chước được giọng của Quang Phi trả lời.
- Hảo ngoan a. Tiểu đệ, miệng ngươi thật nhọn nha.Có người nào đó định lực không đủ, nghe xong liền lăn từ trên nóc nhà xuống đất. Té đau như vậy, nhưng phải ngay lập tức dùng khinh công nhảy xa đi chỗ khác. Nếu để chủ thượng nghe được tiếng cười, mười cái mạng của gã cũng không đủ mà dùng. Chủ thượng mỗi khi nói chuyện đúng là môi có hơi cong lên một chút, nhưng nếu nói nhọn thì đó chính là khiến người ta cười đến đứt ruột mà chết thôi.
Quang Phi đành phải bỏ cây viết lông trong tay xuống, hắn đi ra bật mở cửa sổ.
- Các ngươi mau cút xéo hết cho ta. Từ nay khuôn viên Tĩnh Tâm viên là cấm địa. – Giọng hét có mang theo nội lực vang đi, chấn động ùn ùn.Lệnh vừa ban ra, những bóng đen xung quanh vun vút bay đi hết. Thiên Kim đi đến bên cửa sổ trầm trồ nhìn khung cảnh kỳ lạ kia ngưỡng mộ.
- Lợi hại quá. Có một lần ta dọn dẹp nhà cửa. Vừa mới nhấc cái thùng ra, gián cũng bay tán loạn như thế này nè.Hắn nghe mà giật mình muốn té xỉu. Đây là Thập Nhị Bát Tú, thủ vệ tinh binh nhất chính tay hắn chọn ra, từ bao giờ đã giống như ổ gián bay tán loạn vậy. Đối với nàng, hắn chính là vô phương chống đỡ rồi. Vui cũng vì nàng, tức giận cũng vì nàng. Quen biết nàng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của cuộc đời hắn.
^_^
Buổi sáng hôm đó, lẽ ra Quang Phi phải vào triều theo lệnh triệu kiến của Ngô hoàng, nhưng rốt cuộc chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng tức tối.
- Cơ Thuỷ Báo!Giọng của chủ thượng hét to vang trời, cho dù đang canh gác bên ngoài Tĩnh Tâm viên, Cơ sứ giả cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Gã run rẩy như chạy nhanh tới trước cửa phòng chủ thượng, chưa kịp đi vào thì đã nghe tiếp mệnh lệnh đanh thép.
- Ở bên ngoài!
- Dạ, chủ thượng! – Cơ Thuỷ Báo sợ đến quỳ sụp xuống đất.
- Thiên Kim đâu? – Giọng gầm gừ tức giận.
- Dạ ... thuộc ... thuộc hạ ... không biết! – Hai hàm răng đã đánh lộp cộp với nhau rồi.
- Nói, có chuyện gì? Thuộc hạ run sợ có lẽ vì việc còn nghiêm trọng hơn Thiên Kim đột nhiên biến mất nữa.
- Dạ bẩm, sáng nay mọi người đã thấy chủ thượng đã đi ra ngoài.
- Cái gì? – Tiếng rít muốn xé nát lỗ tai người khác.Trong phòng có tiếng động lớn đập vỡ đồ đạt. Giọng của Quang Phi nghe cũng đủ hiểu hắn đang cuồng nộ cỡ nào. Hắn đưa tay lên sờ má, nơi không còn chiếc chiếc mặt nạ thường trực ở bên. Kẻ dám to gan chôm đồ, còn ngênh ngang giả dạng hắn đi ra ngoài cũng chỉ có một. ‘Phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng’. Bởi vì hắn tin tưởng nàng tuyệt đối, nên chẳng ngờ có ngày vật quan trọng bị lấy mất. Lần trước chẳng phải nàng cũng đã đem bán mặt nạ của hắn, cầm ngọc bội quý giá cuả hắn sao.
- Mau đến chỗ Quỷ Kim Dương, bắt lão nhanh nhất tạo thành cho ta một chiếc mặt nạ khác.Cơ sứ giả nghe xong rụng rời hết tay chân. “Chủ thượng muốn bắt đệ nhất chú kiếm sư tạo mặt nạ cho mình, chẳng lẽ ngài không thể ra khỏi phòng là vì vậy. Đại hoạ rồi, đại hoạ rồi. Mặt nạ của Dạ Xoa vương bị người trộm mất.”
Sáng sớm thấy chủ thượng ra ngoài, Cơ Thuỷ Báo đã vô cùng ngạc nhiên. Nhưng bởi vì tính tình của chủ thượng cùng cực lãnh khốc, khi hắn không lên tiếng thì không ai dám tới hỏi. Thấy mặt nạ như thấy người, còn không có kẻ dám ngẩn mặt nhìn thẳng vào chủ thượng. Bây giờ nhớ lại thì chợt ngộ ra nhiều thứ, chỉ có sao chổi đó mới cận kề bên chủ thượng, chỉ có nàng ta mới có vóc người giống chủ thượng, chỉ có Thiên Kim tiểu thư mới dám giỡn mặt Dạ Xoa vương mà thôi.
- Khoan đã, bảo ông ta làm luôn mười cái giống nhau đi. Một cái xài, chín cái để dành. Sao trước giờ hắn lại không nghĩ ra việc phòng hờ sự cố như thế này. Không có mặt nạ, Lưu Quang Phi không thể ra đường gặp người được.
“Làm mười cái, bộ tính mở hội hoá trang sao?” Cơ Thuỷ Báo mồ hôi đổ đầy đầu.
- Đồng thời phái toàn bộ Nhị Thập Bát Tú ra ngoài tìm cho được tiểu thư trở về. Mau thi hành.Có được lệnh tha mạng, Cơ Thuỷ Báo dùng khinh công phóng đi còn nhanh hơn gió lốc.
^_^
Ngoài đường phố Trường Thịnh, một bóng bạch y công tử đang tiêu sái dạo bước. Bổn công tử dĩ nhiên là do Thiên Kim nàng cải trang mà thành. Thì ra giống như Văn Tùng Hiền, trong tủ Quang Phi cũng toàn là đồ trắng không nha. Nhưng hắn vì nàng một lần chỉ trích Bạch Ngọc Đường đồng bóng, liền đem hết đồ dấu đi, chỉ dám mặc mấy màu tối. Nam nhân này thì ra cũng chịu nghe lời tư vấn thời trang của nàng đến vậy.
Thời gian qua, nàng đã biết tính hắn lãnh khốc cầu toàn thế nào. Chín phần mười việc đeo mặt nạ là vì trên má có một vết sẹo rồi. “Hi hi, vậy cũng tốt, gương mặt yêu nghiệt đó sẽ không đi gây hoạ cho nữ nhân thiên hạ.” Mà cũng nhờ chiếc mặt nạ biểu tượng này, nàng có thể thuận lợi đi ra ngoài.
Bị nhốt trong phủ Lưu Quang Phi ba ngày, nàng đã phát chán lên mất. Con người luôn quanh năm bận rộn, đột nhiên bị nuôi như sâu gạo thì làm sao chịu nổi. Lưu Quang Phi luôn giấu nàng trong Tĩnh Tâm viên như mèo mẹ giấu mèo con. Xin hắn đi ra ngoài chơi không được, thì nàng tự mình đi vậy.
Rất đơn giản! Lấy quần áo hắn mặc, đeo mặt nạ của hắn lên, toàn bộ người trong phủ thấy nàng như thấy quỷ, tận lực tránh xa không dám nhìn. Vậy là Thiên Kim nghênh ngang từ cổng lớn tướng quân phủ đi ra ngoài đường dạo mát.
Mà cũng kỳ lạ thật, nhìn bên ngoài nhà cuả hắn cũng tường cao cửa rộng, bốn mặt giáp đường không phải chung vách với ai; vậy mà cả bốn con đường lớn đều không một bóng người qua lại. Thiên Kim kéo mặt nạ bạc xuống cất vào tay áo. Nàng vừa quẹo qua một góc tường liền thấy kẻ bán người mua tấp nập không khác gì hội chợ ở nhà.
Thấy có người từ đường lớn đi vào, dân chúng toàn bộ đứng sững lại. Sau khi phát hiện kẻ mới không có gì đáng ngờ, mọi người ồn ào làm tiếp việc đang dang dở của mình. Nàng nhướng mày, “Hẳn nhiên là bên trong có khuất tất gì đó. Đường lớn không bán, mọi người lại chen vào hẻm nhỏ này họp chợ làm gì?”
Thiên Kim len lõi vào dòng người nườm nượp qua lại. Nhìn những gánh hàng thích thú như đi hội chợ dân gian. Cá thịt tươi rói, rau cải xanh rì. Cả sạp bán ấm chén, đồ khô và mỹ phẩm đều là gánh hàng lưu động. Đột nhiên nhớ tới khu vực ngày ngày mình bán hàng rong, nàng xúc động vô cùng. “A aaa ... không khí này hoài niệm quá”.
Khi đến một nơi xa lạ làm ăn, Thiên Kim đều giữ thói quen phải thăm hỏi tin tức. Đường nào cấm bán, chỗ nào có trật tự, nơi nào có đại bàng bảo kê ... những thông tin đó đều cực kỳ quan trọng với người bán rong. Muốn chờ Lưu Quang Phi thống nhất thiên hạ thì e rằng phải chờ đến bạc râu mất. Mấy ngày qua nàng đã tìm hiểu rồi, hắn vô cùng cẩn cẩn trung thành với Ngô hoàng. Nếu cứ kéo dài tình trạng này, thì làm sao tự lập môn hộ, thâu tóm cửu quốc được. Thế nên, nàng phải vì hắn mà lao tâm khổ trí, quyết định tự mình vạch rõ kế hoạch thống nhất thiên hạ trong tương lai.
Quán mì? Được, chọn đi. Chín phần mười là ông chủ tiệm vô cùng nhiều chuyện.
Cuối cùng nàng cũng tìm hiểu được vì sao người ta phải trốn trong hẻm nhỏ lập chợ. Câu trả lời là vì sợ đến gần tướng quân phủ. Dạ Xoa vương là cái tên ngay cả con nít đang khóc cũng phải nín, mà người lớn thì cũng khóc ra nước mắt luôn. Nghe nói có tên mù không thấy hắn đi ngang mà đưa mắt nhìn thẳng, chưa kịp hỏi gì đám Thập Nhị Bát Tú đã đè người ta xuống khoét mắt luôn. Nghe nói hắn thường hay bắt con nít về chặt đầu luyện Thiên Linh Cái. Nghe nói trên chiến trường hắm luôn thích tắm máu của đối phương. Nghe nói hắn thích ăn gan người.
- Khoan, ông chủ đừng kể nữa. Ta không thể ăn nổi rồi. Mau tính tiền.Quán trà? Được, mau vào. Trăm phần trăm toàn là những kẻ rỗi hơi tán dóc.
Dạ Xoa vương hả, là con quỷ trong rừng biến thân thành. Nghe nói Hoàng thượng đã mời đạo sĩ triệu hồi hắn lên từ địa ngục, để đánh bại hết kẻ thù của mình. Nghe nói che dấu dưới chiếc mặt nạ đó là khuôn mặt kinh hãi thế tục. Nghe nói có đám thích khách nửa đêm vào phủ hắn, trông thấy mặt Dạ Xoa vương liền trở cơn đau tim chết tại chỗ luôn. Nghe nói ...
Còn rất nhiều chuyện để kể về Dạ Xoa vương. Hắn chính là đề tài bàn tán hạng nhất trong toàn Ngô quốc. Mà nghe nói là toàn bộ chuyện đều là từ miệng người khác kể lại. Nghe nói nữa là chẳng có ai chứng thực được những chuyện kia thế nào.
Thiên Kim thất vọng ngao ngán bỏ đi. Nếu nghe hết những chuyện dân chúng bàn bạc về Dạ Xoa vương, nàng khẳng định Lưu Quang Phi không phải là Dạ Xoa vương nữa. Hot boy như thế, phong cách cool đến thế; chỗ nào giống Dạ Xoa vương kinh khủng mọi người nói đâu. Đang chán nản, nàng lang thang qua vài con phố khác. Bất chợt đập vào mắt chính là ba chữ ‘Ỷ Hương viện’ to đùng. “A ... đây chính là kỹ viện trong truyền thuyết đó nha”.
Đã đọc tiểu thuyết xuyên không nhiều bận, nàng nhận ra nữ chủ nào khí phách một chút cũng đều mở kỹ viện. Tuy là nói vì chị em phụ nữ trên toàn quốc gia mà thu nạp các nàng, chẳng phải cũng là kinh doanh trên thân xác người khác sao. Cái này cũng giống như tên xã hội đen buôn lậu thuốc phiện, hắn nói đang thực hiện xoá đói giảm nghèo cho anh em trong bang. Tội ác đều là tội ác, dù có dùng mỹ từ như thế nào cũng không che dấu được bản chất xấu xa.
Nhưng ngoại trừ hàng rong, quán trà ... kỹ viện chính là chỗ người ta phát tiết nói ra nhiều chuyện thâm cung bí sử nhất. Thiên Kim hít thở sâu, dấn bước đi vào trong vòng tay chào đón của những cô gái vẫy khăn chèo kéo khách. Nàng đi vào động bàn tơ.