Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, sức mạnh tập trung ở mũi nhọn để đánh thẳng vào trùng trùng lớp lớp quân binh địch. Nàng lại một lần nữa bị máu tươi làm cho mơ màng. Thiên Kim yếu đuối biến mất. Ngày hôm nay tung hoành giữa trận mạc, chính là con quỷ khát máu Dạ Xoa Vương.
Lần này cầm trong tay, phương kích có vẻ vừa vặn hơn. Con hắc mã nàng cưỡi, dường như cũng thuần thục phối hợp hơn. Chưa tới năm vạn quân, đối đầu mười hai vạn. Nàng phì cười, “Tàn tồn diệt nhất lộ”.
Phương kích xoay vòng lại chém xuống một thân người áo xanh lao tới. Trước mặt nàng chỉ có thể phân biệt ra hai màu xanh đỏ như thế này. Màu đỏ là người nhà của nàng, màu xanh chính là kẻ địch. Thiên Kim cố gắng lừa dối bản thân, rằng đó không phải là con người, đó chỉ là những khối màu xanh mà thôi.
Nàng thét gào, nàng vùng vẫy. Hắc mã vẫn băng băng lao về phía trước, Thiên Kim vẫn liên tục hạ sát toàn bộ những người lao ra cản đường. Với tốc độ như thế, nàng không thể nhìn lại sau lưng mình. Thiên Kim chỉ sợ khi nhìn lại, sẽ nhìn thấy một con đường thi thể đẫm máu. Khi đó quyết tâm của nàng sẽ vỡ vụn. Nếu nàng quay đầu, thì chỉ có thể chạy về núp trong lòng Quang Phi mà thôi. Không được, hai người cùng chết thì chi bằng một người chết.
Dực Hoả Xà, Chẩn Thuỷ Dẫn đồng loạt phóng bạt mạng lao tới trước nàng. Cả hai cùng vung vũ khí ngăn đại tướng của kẻ địch lại.
- Tướng quân, mau lên! – Họ dũng mãnh hét lên những âm thanh cuối cùng.Nàng thúc ngựa, phóng qua rào cản của vòng vây thứ sáu. Từ Giác Mộc Giao, Cang Kim Long đến Dực Hoả Xà, Chẩn Thuỷ Dẫn đã là những người cuối cùng trong Nhị Thập Bát Tú rồi. Nàng đã chạy băng qua họ để đến được trung doanh của kẻ địch.
Toàn bộ quân lính phía Ngô hoàng bị đột kích bất ngờ nên đâm ra hoảng loạn. Dạ Xoa vương cách họ hai mươi dặm đã xông thẳng đến tận đây. Đội hình gãy vỡ, khiếp hồn bạt vía. Phía trước mặt nàng chính là Ngô hoàng vạn tuế gia.
Nhìn thấy Ngô Kỳ Tinh khiến nàng lại nhớ tới hắn. Cuối cùng cũng biết ai là tác giả vết sẹo trên trán của Quang Phi rồi. Quả nhiên là kẻ thù dai, trước khi rút khỏi kinh thành, hắn đã kịp tặng cho Ngô Kỳ Tinh một vết thương giống hệt mình. Nhìn bề ngoài cả hai giống nhau đến kinh ngạc. Nàng phì cười, nắm chặt phương kích phóng thẳng về phiá trước. Thật tiện lợi, bao nhiêu tức giận với Lưu Quang Phi có thể khẳng khái trút lên đầu kẻ này.
Nhưng lên lính bảo hộ hoàng thượng lao ra trước kích của nàng ngăn cản. Ác ma đẫm máu như vừa mới trồi lên từ diêm la địa phủ. Dạ Xoa vương xoay kích, thân thể họ mềm oặt bị quăng ra phía xa. Sinh mạng năm vạn Dự Hành quân cùng hai mươi ba tinh tú mới đủ đưa nàng đến nơi này. Chỉ còn bốn mươi người trước mặt nữa là có thể tiêu trừ cho Quang Phi đối thủ mạnh nhất.
Đám hộ vệ hai lớp dùng đao và giáo đồng loạt tiến tới. Toàn bộ đều là quân tinh nhuệ lấy một địch mười. Thiên Kim chỉ có một mình, nhưng nàng hơn họ một cái liều mạng. Hai mươi tám lộ võ công bị nén thành một bộ, phương kích xoay quanh thắt lưng nàng như chiếc chong chóng đánh dạt hết mọi kẻ cản đường. Một bước rồi lại một bước băng qua máu tanh mà tiến tới.
Có thứ gì đó đâm thẳng cản lối nàng, một mũi thương hay hai mũi gì đó ghim sâu vào bụng Thiên Kim. Nàng dùng phương kích chặt ngang chúng để tránh vướng víu. Toàn thân nàng đẫm máu, không biết là của kẻ thù hay chính của bản thân mình. Phía trước đã là tường cao, Ngô Kỳ Tinh không còn chỗ để chạy thoát nữa. Chắn trước y chỉ còn mười tên hộ vệ cuối cùng. Nàng bật cười, không ngờ lại để máu tràn ra khỏi khoé miệng.
Bọn chúng lại tiếp tổng tấn công lần cuối. Dù có là Dạ Xoa vương thì cũng chỉ da thịt chi thân. Vài vết đao cộng với mấy đường giáo; không hiểu sao nàng lại chẳng hề cảm thấy gì nữa. Cái này người ta gọi là ‘không đau vì quá đau chăng’? Tầm nhìn trước mặt nàng bị thu hẹp lại, sự việc trước mắt cứ nhoà nhạt dần đi.
Nàng cố gắng tập trung vào ánh màu vàng chói mắt ở phía trước. Bởi vì cơ thể đã bị ghim chặt giữa vòng giáo của kẻ địch, nàng không thể nào tiến thêm bước nào tới trước nữa. Thiên Kim bật cười, xoay thân kích trong tay ném thẳng về phiá gương mặt đáng nhớ kia. Đây là sức lực cuối cùng, mang theo hết toàn bộ tu vi mà nàng có được.
Một kích quyết tử. Mũi nhọn bay nhanh hơn tên bắn, ghim chặt Ngô Kỳ Tinh vào tường. Nàng chậc một tiếng tiếc rẻ, rồi sau đó trước mắt hoàn toàn tối sầm.
^_^
Đám hộ vệ hoảng hốt chạy đến gỡ Ngô hoàng ra khỏi vách. Một kích nguy hiểm cuối cùng chỉ xuyên qua bả vai hoàng thượng, tuy khiến ngài bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng là bao. Bọn họ kiếp đảm nhìn thân người đẫm máu bị ghim chi chít không biết bao nhiêu là gươm giáo. Dạ Xoa vương dẫu cho lúc chết vẫn đứng sừng sững như một pho tượng ác quỷ hù doạ người ta.
Ngô Kỳ Tinh từ chối mấy tên thái giám dự định kéo y vào phòng chữa trị. Y đến trước mặt kẻ tử địch của mình, giở mặt nạ của hắn ra. Đến phút cuối cùng, Ngô hoàng vẫn bị Dạ Xoa vương hù giật mình té xuống. Tay y run run chỉ vào gương mặt cứng đờ vẫn còn mỉm cười tinh nghịch kia.
- Là nàng! – Kỳ Tinh thảng thốt la lên.Ngày hôm đó hung hăn lao vào ẩu đả với y là nàng, giả vờ thẹn thùng như thục nữ lừa gạt y là nàng, yếu ớt bị y ngộ thương cũng là nàng, ác quỷ hung tàn truy sát y hôm nay cũng là nàng. Đột nhiên mắt cay cay. Bởi vì trong mơ, mỗi đêm cười sáng bừng như hoa cũng chỉ có hình ảnh của nàng. Không biết từ bao giờ, mà tương tư lại trở lên sâu đậm thế?
Kỳ Tinh nhắm mắt, ngăn không cho lệ chảy ra nữa. Y phất tay ra lệnh.
- Hạ xuống, an táng tử tế!Đó là đoạn kết cho một mối đơn phương chưa kịp nảy chồi đã vội úa tàn.
^_^
Cách đó ba mươi dặm, giữa dòng sông Triết Giang, một người chợt bừng tỉnh.
- Thiên Kim. – Hắn hét lên trong sợ hãi kinh hoàng.Còn ai trên đời có thể khiến Lưu Quang Phi đau đớn đến mức từ trong hôn mê cũng phải tỉnh lại như thế này. Những lời cuối cùng nàng nói, hắn vẫn còn nghe rõ. Thế nhưng khi đó, Quang Phi lại không cách nào mở miệng trả lời nàng. Toàn bộ lời nguyền của Văn Tùng hiền đã ứng lên hắn trọn vẹn. Phút chia ly cuối cùng không thể tỏ rõ nỗi lòng cùng người mình yêu. Nhưng những việc đã xảy ra thì không bao giờ có cơ hội quay lại. Cả người hắn run rẩy khi nghĩ tới việc nàng đã quyết tâm làm.
Hư Nhật Thử biết mình già nhất, nên có bổn phận phải nói cùng Lưu tướng. Lão mon men đến gần, trao cho chủ thượng lời trăn trối của Thiên Kim.
- Tiểu thư đã dẫn hết toàn bộ Dự Hành quân xông thẳng vào doanh trại địch, thành công thu hút hết quân chủ lực, mở đường cho chúng ta băng qua Triết Giang đến Trần Quốc. Tiểu thư còn nói chủ thượng chỉ có thể từ nơi này mà đứng lên làm lại tất cả. Nếu không thống nhất thiên hạ, thì đừng đi gặp nàng và toàn bộ huynh đệ.Ông vừa nói vừa run run, lo sợ chủ thượng nổi điên lên giết người. Bao nhiêu năm qua, đâu phải ông chưa từng thấy Quang Phi bạo phát. Thế nhưng hắn vẫn bất động gục mặt vào gối, chỉ có âm thanh lạnh lẽo âm u thoát ra khiến người ta gai hết cả người.
- Còn gì nữa? – Giọng nói giống u linh ma quỷ.
- Đi tìm mười hai người trợ giúp. Những người nên giữ lại có họ Phan, Oa Cát, Trình, Hàn, Khúc, Kiều, Châu, Trần, Mai, Lê, Trương, Kha.
- Tiếp.
- Tiểu thư chúc ngài vạn sự như ý, đánh đâu thắng đó, lưu danh thiên cổ.Hắn khục khặc bật cười, nhưng lệ đã bắt đầu tràn ra khoé mắt.
- Ngốc, có phải tết đâu mà chúc vạn sự như ý.Hư Nhật Thử cứng người hoảng sợ, lần đầu tiên ông thấy chủ thượng chảy nước mắt, cười đến thương tâm liệt phế như thế này. Tỷ tỷ đã từng dạy, nam nhi trong đời mình chỉ được khóc ba lần. Lần đầu khi ra đời, lần thứ hai khi cha mẹ mất, lần thứ ba chính là khi cực kỳ đau lòng, ví như mất đi thứ mà mình yêu quý nhất. Hắn đã vi phạm lời thề, nên ông trời đã lấy lại người mà hắn yêu quý nhất trên đời rồi. Đây là lần cuối cùng mà hắn đau lòng vì nàng, cũng sẽ là lần cuối cùng hắn khóc.
Quang Phi lại cười chua chát một lần nữa.
- Làm xong việc nàng dặn dò, tất có tư cách đến gặp nàng phải không?Lời của hắn lạc lõng giữa dòng Triết Giang mênh mông chảy xiết, không ai dám lên tiếng trả lời. Người có tư cách đáp trả, đã không còn ở trên cõi đời này nữa.
Đúng vậy, khi người ta có mục tiêu phải làm, thì cuộc sống này vẫn sẽ còn ý nghĩa. Hắn đã rất mau chóng đứng dậy lấy lại tất cả. Từ hai bàn tay trắng đã thâu tóm xong toàn bộ Trần quốc. Đủ sức mạnh, hắn quay sang đòi lại món nợ cũ với Ngô hoàng. Từ vị trí trung tâm Thần Châu, thôn tính toàn bộ các nước xung quanh như Hồ, Nguyễn, Đinh, Lý, Lê, Triệu, Dương. Bắt đầu từ năm 132 trước Khai Nguyên, Lưu Quang Phi tự mình xưng đế, lấy hiệu là Sử Định. Toàn bộ đều không lệch một chút nào với lời của Thiên Kim từng nói qua.
Sau đó hắn liên tục đánh chiếm mở mang bờ cõi. Đông thì giáp sa mạc Hồi Hộp, tây thì chiếm trọn rừng rậm Đại lâm Phong, phía bắc xây Đào Đô tận giữa Thiên Tĩnh Quan, phía Nam cai quản toàn bộ biển Nam Dương. Cho đến khi tạ thế, Quang Phi đã hoàn toàn xây dựng xong Việt Quốc thống nhất.
Những khai quốc công thần họ Phan, Oa Cát, Trình, Hàn, Khúc, Kiều, Châu, Trần, Mai, Lê, Trương, Kha được ban chức sứ quân, có đất phong rộng mênh mông, tự xưng vương một cõi. Triều đại nhà Lưu kéo dài 132 năm trong lịch sử, kết thúc bằng đại chiến ‘Tam vương ngũ sứ’ và sự kiện Thuận Thiên hoàng đế lên ngôi. Tổng cộng có tám đời vua, tất cả hậu nhân sau này đều ghi nhận công lao lớn nhất của Quang Phi là thống nhất Việt Quốc, kết thúc giai đoạn lịch sử đẫm máu Cửu Long Tranh Châu; xưng tụng làm Thánh Minh Tổ Hoàng, đời đời nhớ mãi.