Cách đó một trăm dặm, Thiên Kim và Hồ Tiêu đang chuẩn bị đi qua hồ Vũ Y. Theo bia đá truyền thuyết bên hồ ghi lại, Vũ Y là cái tên xuất phát từ truyền thuyết bảy vị tiên nữ hạ trần xuống tắm rửa ở nơi này. Nàng tiên thứ bảy bị người trần trộm mất vũ y, không quay về trời được, nên phải ở lại trần gian làm vợ của người phàm. Đó là câu chuyện lãng mạn ở thời đại nàng lưu truyền.
Bây giờ đi qua hồ Vũ Y, hỏi người dân thì mới biết cái tên này xuất phát từ một làng nghề. Họ nhuộm vải, rồi ra hồ này giặt giũ, khiến bờ hồ loang loáng đầy sắc màu sơn thuỷ. Cả một đoạn đường dài bên bờ hồ chỉ toàn thấy cảnh các chị, các cô bận rộn với từng núi đồ khổng lồ. Con gái làng Vũ Y vừa làm vừa hát vang rần một góc trời.
Vắt tay nằm nghĩ canh dài
Phong lưu dễ được mấy người xưa nay
Gió trăng vô tận kho đầy
Những vui cảnh đẹp mà khuây lòng phiền
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Khéo xui nên bèo nước tình cờ
Đã từng phen chén ruợu câu thơ
Lòng riêng những đợi chờ tri kỷ mãi
Tuơng phùng sạ kiến tình tương ái
Nhất khúc tương tư dạ ngũ canh
Bỗng dưng đâu vướng lấy mối tơ tình
Trách con tạo đành hanh chi lắm thế
Riêng ai những nửa e, nửa lệ
Duyên trăm năm biết dễ có hay không?
Ngổn ngang trăm mối bên lòng(Mối tơ tình – Khuyết danh)
Nghe câu hát, chẳng hiểu sao hai người đồng loạt quay lại nhìn nhau. Sau đó họ lại bối rối hướng mắt về phía khác. Có một mối liên kết mơ hồ nào đó đang hình thành giữa hai người. Nhè nhẹ như con gió, thoang thoảng như hương đêm, chếnh choáng như cơn say. Có thứ tình cảm gì đó đang len lén đi vào tim, bén rễ, đâm chồi nảy lộc như hạt đỗ sau cơn mưa.
Nàng ngồi trên con lừa lẩm bẩm hát theo những người giặt áo bên hồ. Thiên Kim chưa từng phát hiện ra cổ văn của dân tộc mình lại đẹp lạ kỳ đến thế. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, phải chăng đoá hoa đào của nàng đang thật sự đã nở ra. Hơn một ngàn năm, phải là nợ nần sâu nặng cỡ nào mới có duyên gặp gỡ.
“Người đâu gặp gỡ làm chi,
Trăm năm biết có duyên gì hay không?”
Hồ Tiêu đi phía trước nắm dây dắt con lừa đi. Nghe tiếng hát văng vẳng của nàng trong gió, hắn bất chợt mỉm cười.
Có một đám người đang tụ tập bên bờ hồ, dưới nước là vài người bơi lõm bõm. Thấy dân tình hò hét, Hồ Tiêu cũng dừng chân đứng lại. Một lúc sau, nhìn người ta lôi dưới nước lên một nam nhân ướt sũng, Thiên Kim mới biết thì ra có người chết đuối dưới hồ. Nàng nhảy xuống lừa, đi về phía đám đông đang tụ tập.
Thông thường ngày xưa, cách cấp cứu cho người chết đuối chính là vác trên vai chạy mấy vòng, xốc xốc cho nước trong phổi ra hết. Nhưng thật ra đó chỉ là bước ban đầu, vẫn còn nhiều chuyện cần phải làm phía sau lắm. Thiên Kim đã từng học qua lớp sơ cứu trong khoá huấn luyện quân sự, nàng ngay lập tức chen vào phụ giúp người bị nạn kia.
- Mau đặt y xuống! – Nàng thét vang. Cứu người như cứu hoả, còn chần chờ lúc nào thì hy vọng cứu sống càng thấp chừng nấy. Nếu cứ chạy xốc mãi, sẽ bỏ qua thời gian vàng bốn phút đầu tiên để cứu sống nạn nhân.
Thấy nàng kiên quyết chen vào, mấy người tham gia cũng cho rằng nàng biết y thuật thật. Nạn nhân được đặt nằm xuống ngay lập tức bị cởi hết tắt lưng, áo khoát bên ngoài. Thiên Kim đẩy mặt y sang một bên, dùng tay móc hết đờm nhớt trong miệng ra để khai thông đưởng thở. Sau đó nàng sẽ hô hấp nhân tạo.
Thật ra hô hấp nhân tạo có đến ba cách. Một trong số đó là phương pháp hà hơi thổi ngạt rất được các fangirl hâm mộ, bởi cách thực hiện tương tự như nghi thức của tình yêu. Nhưng với người chết đuối, làm hô hấp nhân tạo theo phương pháp nằm sấp là tốt nhất.
Trước tiên đặt nạn nhân nằm sấp, đầu nghiêng về một bên, người cấp cứu quỳ ở phía đầu nạn nhân, dùng hai bàn tay ấn mạnh lên vùng bả vai để nạn nhân thở ra. Sau đó, cầm hai cánh tay đưa lên và ra sau để nạn nhân thở vào, làm 10-20 lần/phút.
Đám người tò mò kiên nhẫn chờ đợi nàng cứu sống một người đã tuyệt hơi như thế nào. Thiên Kim giơ tay bắt mạch cổ của nạn nhân, hoảng sợ khi nhận ra mạch không còn đập nữa. Còn nước còn tát, nàng chuyển qua hà hơi thổi ngạt và xoa bóp tim ngoài lồng ngực.
Các fangirl cũng không nên la ó làm gì khi nàng gọi Hồ Tiêu đến hỗ trợ. Thiên Kim là một cô gái hiện đại mẫu mực, nàng không bao giờ tự thiệt làm việc ảnh hưởng đến bản thân mình đâu.
Những người khác hỗ trợ nàng lật nạn nhân lại. Thiên Kim đẩy cằm cho nạn nhân ngửa đầu ra, tránh hiện tượng lưỡi đè vào thành họng gây tắc nghẽn mạch thở.
- Hồ Tiêu, một tay bóp mũi y bằng ngón trỏ và ngón cái, tay kia kéo hàm xuống dưới để miệng hở ra, sau đó hít sâu, áp miệng vào miệng y thổi hai hơi đầy, mỗi lần để lồng ngực tự xẹp xuống rồi thổi tiếp.Sức thổi ngạt của nam nhân sẽ hiệu quả hơn nữ nhân. Sau hai hơi thổi ban đầu, nàng khoát tay cho Hồ Tiêu ngưng lại, tiến hành xoa bóp tim tim ngoài lồng ngực.
Nàng quỳ gối bên trái nạn nhân. Hai bàn tay chồng lên nhau rồi để trước tim, tương ứng với điểm giữa hai núm vú hoặc khoang liên sườn 4 - 5 bên ngực trái, từ từ ấn sâu xuống khoảng 1/3 cho đến một nửa bề dày lồng ngực, sau đó nới lỏng tay ra. Liên tiếp mười lăm lần thì khoát tay cho Hồ Tiêu thổi ngạt hai lần. Cứ như vậy liên tục suốt hai phút không ngừng nghỉ.
Nam nhân chết đuối có vẻ như vừa đi dạo qua quỷ môn quan trở lại, y thở khò khè và bắt đầu ho sặc ra. Đám người xung quanh cũng ồ lên mừng rỡ khi khi nghe tiếng thở của y. Họ bu lại, nhìn nàng như thánh sống. Rõ ràng lúc nãy, ai nấy cũng đã chắc mẫm người này không qua nổi rồi.
Thiên Kim cũng không vì thành công bước đầu mà quên đi những việc cần kíp phía sau. Giữ ấm cho nạn nhân, vì người ngạt nước thường rất dễ bị tổn thương ở phổi. Tốt nhất là cho uống một chút rượu y tế hay trà đường. Nàng ngó quanh quất xung quanh, lên tiếng.
- Xin hỏi, ở đây có ai mang theo rượu không?Một ông lão tóc hoa râm bước ra cùng với bầu rượu. Nàng tạ ơn rồi nâng đầu nạn nhân lên, cho y uống một ngụm rượu. Nam tử cả thân người ướt sũng, run cầm cập mở mắt nhìn nàng. Để kiểm tra độ tỉnh táo của y, nàng hỏi thăm.
- Anh trai, anh tên gì?Có vẻ như người đó còn chưa tỉnh táo lắm, nàng sửa giọng hỏi lại.
- Huynh đài, xin hỏi tôn tính đại danh.
- Ta ... – Người kia run run đáp lời – ... tên là Văn Tùng Hiền.
- Hả?Nàng hoảng hồn, xém tí nữa là buông tay để y đập đầu xuống đất. May mà Hồ Tiêu đã nhanh tay chụp kịp lại, ngăn một án mạng xảy ra. Thiên Kim kích động nắm lấy cổ áo người ta mà lay.
- Huynh thật sự tên là Văn Tùng Hiền, huynh có biết y thuật không?
- Khụ ... thật ra bạn bè nể mặt, nên đặt cho ta cái biệt danh đệ nhất thần y. –Ngươi kia ngượng ngùng ho một tiếng.
- Oaaa ... tìm được rồi.Nàng kích động ôm chặt lấy thần y mà lay lắc, vui mừng không khác gì cha con tương phùng sau nhiều năm ly biệt. Tuy thần y Văn Tùng Hiền rất thích được nữ nhân ôm chầm thế này, nhưng nàng siết chặt quá, khiến y không thở nổi. Y vừa mới chết đuối sống lại đó nha, không muốn lại chết ngộp một lần nữa đâu.
Quả thật chuyện duyên nợ trên đời là không thể nào ngờ được. Vô tình cứu được một người, thì ra đó chính là người mà mình đi tìm. Đây phải gọi là ‘thiện lai thiện báo’, nếu Thiên Kim không mở lòng hảo tâm, e là bọn họ âm dương cách biệt rồi, lấy gì mà gặp với gỡ đây.
Một cánh tay ngay lập tức chen vào, tách Thiên Kim ra khỏi người Tùng Hiền. Hồ Tiêu lo lắng kéo nàng lại gần về phiá mình.
- Tỷ tỷ, coi chừng ướt đồ. – Giọng nói có chút ngang tàng trong đó.
- Không việc gì? Đây là thần y mà chúng ta đang tìm đó Hồ Tiêu.
- Khụ khụ ...Tùng Hiền trở người ngồi dậy, ho khan mấy tiếng. Mấy người xúm xít xung quanh thấy người bị nạn tỉnh lại cũng tự động tản dần ra. “Xem ra bọn họ nhận thức nhau, người quen đã gặp lại thì chúng ta còn ở đây làm gì nữa”.
Một vài người nán lại hỏi.
- Công tử, ngươi không việc gì chứ?Khi thấy hắn lắc đầu ra chiều không việc gì nữa rồi, thì họ cũng bỏ đi luôn.
- Hồ Tiêu, mau dìu thần y dậy đi. – Thiên Kim sốt sắn chăm sóc người mà mình phải nhờ vả.Lúc nãy nàng cấp cứu, nên cởi thắt lưng y ra cho dễ thở. Khi hai người vừa kè Tùng Hiền đứng dậy, thì chiếc quần duy nhất trên người y cũng tuột xuống luôn. Quần áo cổ đại quả nhiên là bất tiện, ngoài thắt lưng thì chẳng còn thứ gì giữ được quần ở lại trên người. Hai gã nam nhân ngượng chín cả mặt, hết nhìn tiểu huynh đệ của Tùng Hiền rồi lại nhìn cô gái trơ trẽn đứng bên cạnh.
Đột nhiên Thiên Kim mới vỡ lẽ ra, mau mau quay mặt đi. Ai kêu nàng có nhiều em trai đến như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều phải thay tả, tắm rửa cho chúng; nên đã sớm chẳng còn xa lạ gì với các loại tiểu kê rồi. Nhưng nên nhớ đây là cổ đại đó nha, nữ nhân không ai có gan nhìn nam nhân cởi trần, chứ nói gì đến khoả thân toàn tập như thế này. Để cứu chữa không khí ngượng nghịu, Thiên Kim hắng giọng nói.
- Ơ ... trời lạnh quá ha. – Trong tình huống này, tốt nhất là nói về thời tiết.Hai nam nhân lại nhìn thứ quả ớt nhăn nhúm vì bị lạnh đó, máu nóng lại bốc thẳng lên đầu. “Cô ta chẳng những đã thấy, mà còn quan sát rất kỹ hiện trạng, để đưa ra đánh giá nữa kìa”. Tùng Hiền cười méo xệch.