Beta: Mộc
Nhan Nghiên đứng cạnh cửa, nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của họ. Tư Kình Vũ đúng là rất lợi hại, hắn cũng không phải người sẽ ngồi chờ chết, biết rõ có người đối phó với Tư gia, đương nhiên hắn sẽ phản kích. Mà bây giờ Trương Dư Hàn và Vương Đồng còn chưa biết gì.
Lúc Trương Dư Hàng mở cửa, Nhan Nghiên không tránh đi, Trương Dư hàng đứng đối diện với cô, cô chỉ nở nụ cười.
Vương Đồng đứng sau lưng Trương Dư Hàng cũng nhìn thấy Nhan Nghiên, cô ta lên tiếng: “Anh xuống trước đi!”
Trương Dư Hàng biết chuyện giữa Nhan Nghiên và Vương Đồng , nhìn Nhan Nghiên cười, sau đó đi xuống.
Vương Đồng xoay người, đưa lưng về phía cô, nhìn lên trời: “Có vẻ cô thích đứng ngoài cửa, thế nào, vừa rồi nghe được có phải thấy đặc biệt vui mừng không?”
Nhan Nghiên đi theo, đóng cửa lại . Có lẽ cô bị ảo giác, cô thấy Vương Đồng thật gầy, xơ xác tiều tụy. Lại nghĩ những lởi cô ta vừa nói, trong trận chiến này, Vương Đồng không có thân thế, tranh chấp với Tư Kình Vũ mới thành tình trạng như bây giờ.
Vương Đồng quay lại nhìn cô, cảm thấy rất khó chịu, thấy trong mắt cô hiện lên vẻ lo lắng, cô ta nở nụ cười : “Tôi có nhìn lầm không, cô đang thương hại tôi sao? Nhan Nghiên, cô nhầm đối tượng rồi, Vương Đồng tôi chưa bao giờ cần thương hại.”
Trong đầu Nhan Nghiên hiện lên rất nhiều ý nghĩ, Vương Đồng thật ra rất sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng. Liệu có phải là do kết quả xét nghiệm? Tư Thành Đống bị bệnh AIDS, cô ta và Tư Thành Đống thân mật thì cũng không thể nào may mắn tránh được, mà Trương Dư Hàng bên cạnh cô ta cũng vậy. Cô nói: “Tôi biết rõ Vương Đồng cô không có gì là không thể chinh phục.”
Vương đồng hừ lạnh: “Nhan Nghiên, cô biết cô đáng ghét thế nào không? Trước kia cô rõ ràng gặp chuyện giống tôi còn muốn bày ra bộ dạng thánh nữ. Nếu không có Tư Kình Vũ làm chỗ dựa, hiện tại người khóc sẽ là cô. Cẩn thận nghĩ lại, hóa ra cô mới là người thông minh nhất, dụ dỗ được Tư Kình Vũ, cô có thể nắm chắc thắng lợi trong tay.”
Nhan Nghiên xác nhận lời Vương Đồng Nói, cô không cần đồng tình. Cô cười lạnh: “Vương Đồng, vì sao mà bây giờ cô vẫn không chịu tỉnh lại. Ngay từ đầu cô không nên gia nhập trận chiến này, cô lấy được rất nhiều thứ, nhưng hết lần này đến lần khác cô càng tham lam hơn, cuối cùng lại mất tất cả.”
“Nhan Nghiên, cô thật sự rất đáng ghét!” Vương Đồng đến trước mặt cô, đôi mắt chăm chú nhìn cô: “Đúng vậy, hiện tại Tư gia nhà tan cửa nát, nhưng không có nghĩa là cô thắng, chớ quên, cô giống tôi, chỉ là quân cờ của người ta. Người Tư gia máu lạnh, thủ đoạn âm ngoan, Tư Kình Vũ thì càng không cần nói, kết quả của cô so với tôi cũng sẽ không tốt hơn.”
Nhan Nghiên nghe cô ta nói, mắt đối mắt với Vương Đồng, cô cũng không né tránh. Thực ra Vương Đồng nói rất đúng, hiện tại cô chỉ là một quân cờ. Cô rốt cục cũng biết, chính mình chạy đến nơi này quan tâm cô ta thật là chuyện đáng chê cười, cô ta đã nghĩ tới kết cục của mình, cô ta là một người mạnh mẽ, bất kể chuyện gì cũng có thể vượt qua.
Vương Đồng không nói thêm nữa, xoay người đi xuống. Một luồng gió thổi qua làm cô ta tỉnh táo không ít. Cô ta đột nhiên nở nụ cười, có lẽ trong trận chiến này, chỉ sợ không có ai thắng cuộc.
Nhan Nghiên ra khỏi nhà, đầu tiên gọi dì giúp việc đi đón Tử Hằng, cô đến câu lạc bộ sớm hơn một tiếng. Cô biết rõ thói quen của sư phụ, từ trước đến nay hắn đều đến nơi này, chỉ là khi tới cửa, theo người phục vụ đi ra là một người đàn ông, mà đôi mắt người đàn ông kia hiện lên tà ý, nhìn cô chăm chú một lúc mới rời đi. Nhan Nghiên cảm thấy kinh hãi, cảm giác người này nhìn rất quen, nghĩ kĩ mới biết là một ngôi sao nam. Nhan Nghiên cảm thấy bất an, đẩy cửa đi vào.
Âu Dạ mặc bộ quần áo thoải mái, tóc tùy ý vương trên trán, môi hồng nhuận như máu, trong đôi mắt lại như có men say, thoáng làm Nhan nghiên ngây người.
“Nhan Nghiên, cô đã đến rồi!” Giọng Âu Dạ khàn khàn : “Vào đây ngồi uống rượu.”
Trong lòng Nhan Nghiên có cảm giác nói không nên lời, cảm thấy có vài phần sợ hãi, cô càng hiểu rõ hơn sư phụ lại càng sợ hãi hơn. Cô ngồi xuống, nhận ly rượu của sư phụ, không uống mà nói : “Sư phụ, con có lời muốn nói.”
“Đừng nóng vội!” Âu Dạ cũng cầm ly rượu lên, “Nhan Nghiên, thật lâu rồi con không uống rượu với ta, đến đây, trước tiên uống với sư phụ một chút.” Ấu Dạ cụng ly cùng Nhan Nghiên, tự mình uống trước một ngụm.
Nhan Nghiên cũng nhấp một ngụm, ngồi vào ghế bên cạnh Âu Dạ, Tâm tình Ấu Dạ có vẻ như rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, quả thật đẹp mê người. Đây là sư phụ mà cô quen sao? Người trước mắt cứ như là một người khác.
“Không phải hẹn con tám giờ sao?” Âu Dạ hỏi, cũng không phải vì Nhan Nghiên mới đến mà mất hứng, “Xem ra lời nói của ta thực sự quan trọng, có thể làm cho con không chờ đợi được.”
“Sư phụ, con có chuyện không hiểu.” Nhan Nghiên đặt ly rượu xuống: “Những năm qua người giúp con, hiện tại người càng tận lực giúp con đối phó Tư gia, nhưng vì sao?”
“Không vì sao cả?” Âu dạ cười, mắt hắn chăm chú nhìn Nhan Nghiên: “Bởi vì con là đồ đệ của ta, ta là sư phụ của con, bởi sư phụ yêu mến con, muốn thấy con vui vẻ.”
Có thể nói như vậy, Âu Dạ nghe xong cũng thấy cảm động. Nhan Nghiên nhìn nghiêng khuôn mặt Âu Dạ, nét mặt hắn thâm tình, chân thành, nhưng không hiểu sao lại làm cho cô càng thêm sợ hãi. Nhan Nghiên phát hiện mình muốn nói chuyện bình tĩnh cùng hắn nhưng rất khó. Đôi mắt Âu Dạ như có ma lực, chỉ cần cô hơi thư giãn, khi nhìn vào đôi mắt hắn, lại cảm thấy căng thẳng. Nhan Nghiên nhìn hắn nói: “Sư phụ, nếu hiện tại con nói con không muốn tiếp tục, con muốn chấm dứt mọi thứ thì sao?”
Nhan Nghiên thấy rõ đồng tử Âu Dạ co lại, nở nụ cười: “Nhan Nghiên, ta vừa muốn khen con thông minh, là ta đã dạy dỗ đồ đệ tốt, ta có nghe nhầm hay không, con nói muốn chấm dứt?”
“Đúng, con muốn chấm dứt!” Nhan Nghiên nói quyết liệt, cô có thể cảm nhận được Âu Dạ thay đổi, động tác của hắn thay đổi, cũng mang theo hàn khí, cô càng cảm thấy sợ hãi. Ngay cả như vậy cô cũng không lùi bước, “Sư phụ, hiện tại đã đủ rồi, người Tư gia cũng đã nhận trừng phạt, vậy có thể dừng lại không?”
“Nhan Nghiên, con nên biết có một số việc một khi bắt đầu sẽ không thể đơn giản mà chấm dứt.” Đôi mắt Âu Dạ co lại, ánh mắt càng phát sáng, nhìn Nhan Nghiên: “Chuyện này mặc dù vì con mà bắt đầu, nhưng không phải con nói chấm dứt thì sẽ chấm dứt.”
“Có thật là vì con mà bắt đầu không?” Nhan Nghiên hỏi lại, “Sư phụ, trước đây con và người không quen biết, người là người thừa kế gia tộc, vì sao lại giúp con? Người để con khôi phục thân thế, để con học , cũng để thầy giáo tốt nhất dạy con, vì sao vậy? Là do người đột nhiên muốn làm việc thiện sao?”
Âu Dạ sững sờ, lại nở nụ cười: “Nhan Nghiên, cô muốn nói gì?”
” Căn bản anh không phải vì giúp tôi, mà là chính anh muốn đối phó Tư Kình Vũ. Vì sao? Anh và Tư Kình Vũ quan hệ không phải rất tốt sao? Tôi không rõ, anh trăm phương ngàn kế tìm tôi và Vệ Tề Hàn, làm nhiều chuyện như vậy, vì sao?” Nhan Nghiên bất chấp, nói ra nghi vấn trong lòng.
Âu Dạ cũng không tức giận, chỉ cười nhìn Nhan Nghiên nói: “Nhan Nghiên, không lâu nữa cô sẽ biết là vì sao, hiện tại trò chơi này không phải vì cô, nếu đã tiếp tục, cô cũng sẽ phải làm việc của cô.”
Nhan Nghiên đã hiểu, trong trò chơi này, người lợi hại nhất thật ra là Âu Dạ, hắn lợi dụng mọi người chỉ vì trận chiến cùng Tư Kình Vũ. Cho dù yêu hận của bọn họ, trong mắt hắn đều không là gì, chỉ là công cụ lợi dụng của hắn. Nhan Nghiên lắc đầu : “Tôi sẽ không tiếp tục, anh muốn đối phó với Tư Kình Vũ thì cứ tự nhiên, tuy nhiên tôi sẽ không làm việc cho anh nữa.”
Âu Dạ nghe cô nói thì không hề bất ngờ, hắn nhìn sắc mặt Nhan Nghiên bắt đầu đỏ lên : “Tôi nói rồi, Nhan Nghiên, trò chơi này không phải do cô,nhưng trong trò chơi này cô lại là một nhân vật quan trọng, tôi không thể cho cô rút lui.”
Nhan Nghiên cảm thấy chóng mặt , trước mắt khuôn mặt Âu Dạ trở nên tà ác mà mơ hồ, cô muốn đứng lên rời đi, nhưng không có khí lực. Ánh mắt Nhan Nghiên rơi vào ly rượu trước mặt, cô đã uống một ngụm, không rõ là chuyện gì đang xảy ra: “Sư phụ, vì sao?”
“Bởi vì kế tiếp, còn một việc quan trọng muốn cô làm.” Âu Dạ cười với cô, “Nhan Nghiên, tôi không cho phép bất cứ người nào bỏ cuộc.”
Ánh mắt Nhan Nghiên ngày càng mơ hồ, cô như nghe thấy tiếng mở cửa, có người tiến vào. Nhan Nghiên muốn nhìn rõ người đang tới, nhưng lại không thấy được. Cô thấy người đó cầm vật gì trước mắt cô lóe sáng, rất nhiều âm thanh khác lại vang bên tai cô. Cô muốn giãy dụa, giống như có người đánh vào đầu, cô bắt đầu thấy đau. Cô muốn ngồi xuống, tay đụng phải sô pha, ghế sô pha trơn trượt, cô không bắt được thứ gì cả.
Cuối cùng , cô lâm vào trong bóng tối, bên tai như có âm thanh lớn hơn nữa, như lấn đến sâu trong tâm hồn. Đợi cô tỉnh lại, Âu Dạ vẫn ngồi trước mặt cô, cười xem cô: “Nhan Nghiên, tửu lượng của cô thật không tốt, uống một ngụm đã say.”
Nhan Nghiên kinh hãi ngồi dậy, phát hiện mình đang ngồi trên ghế, xung quanh ngoại trừ cô và Âu Dạ thì không có ai, toàn thân trên người đều tốt, không có gì khác thường.
“Hiện tại khá hơn chút nào chưa? Thời gian không còn sớm,Tư đại thiếu có lẽ đang tìm cô.” Âu Dạ cười như gió xuân.
Nhan Nghiên nhìn thời gian, vẫn chưa tới tám giờ, cô say sao? Cô rất nghi hoặc, hình như đã quên mình làm gì, chỉ ngơ ngác nói: ”Sư phụ, tôi về trước!”
Âu Dạ nở nụ cười, mãi cho tới khi cô rời đi hẳn.