“Tiểu Nghiên, Hằng Hằng lấy đồ của tôi!” Tiếng kêu bất mãn từ gian phòng truyền đến, ngay sau đó là thân thể cao lớn xông tới. Ai mà tưởng tượng được, một người đàn ông ba mấy tuổi lại có dáng vẻ ngây thơ, ánh mắt tràn đoàn oán giận: “Tiểu Nghiên, Hằng Hằng cướp đồ của tôi, vì sao lần nào cũng muốn cướp đồ của tôi?”
Da đầu Nhan Nghiên run lên, từng đợt giật giật, cô nổi giận hét lớn: “Nhan Tử Hằng, con ra đây cho mẹ!”
Ngay sau đó, thân hình không nhanh không chậm từ gian phòng đi ra, cậu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, trợn trắng mắt nói: “Tiểu Nghiên, cha quá ngu ngốc, cha chơi cờ nhảy cùng con, không nổi năm phút liền thua. Là cha nói nếu thua sẽ để cho con trêu đùa.”
“Tử Hằng, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được nói cha ngốc!” Nhan Nghiên trợn mắt nhìn con trai, sau lại dịu dàng với đứa trẻ lớn kia: “Tiểu Vũ, lát nữa em giúp anh lấy lại, được không.”
Tư Kình Vũ lúc này mới cam lòng gật đầu, lập tức làm nũng ôm cô nói: “Tiểu Nghiên, Tiểu Vũ muốn ôm.” Nói xong, cả cái đầu đều chôn ở cổ cô, hít nhẹ mùi hương trên người cô.
Nhan Nghiên ôm chặt hắn, nháy mắt với con trai, con trai mặt xám xịt trở về phòng.
Đây là chồng của cô, Tư Kình Vũ, ai có thể nghĩ rằng Tư Kình Vũ đã từng hô phong hoán vũ mà tâm trí lại trở thành đứa trẻ sáu tuổi. Vừa mới bắt đầu, cô cho rằng hắn chỉ mất trí nhớ, về sau mới phát hiện ra Tư Kình Vũ phản ứng rất chậm.
Sau khi hắn xuất viện, cô dẫn hắn đi làm, khi đó cô nghĩ có lẽ làm cho hắn tiếp xúc với những thứ quen thuộc nhất thì hắn sẽ tỉnh táo lại. Rốt cuộc khi tới phòng, hắn cầm bút vẽ lung tung vào văn kiện quan trọng. Về sau, trong buổi họp, quản lí chi nhánh báo cáo khách hàng có hiện tượng ngộ độc thức ăn, những lời này hắn có thể hiểu được liền lập tức nói: “Nhanh đưa họ đến bệnh viện!” Nét mặt của hắn rất ngây thơ, khờ dại, lúc bắt đầu, Nhan Nghiên chỉ biết Tư Kình Vũ đã không trở lại được như xưa
Hiện tại công ti do Tống Ngọc San quản lí. Nhan Nghiên rất khâm phục bà ta, khi Kình Vũ trở lại Bắc Kinh, tinh thần của bà ta không ổn. Lúc nhìn thấy bà ta thì bà ta còn đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt ngốc nghếch. Nhan Nghiên phát hiện hận thù trong lòng cô đều được hóa giải. Đến bây giờ đã đủ tàn nhẫn, Tư Kình Vũ trở thành thế này, mối thù của cô coi như đã hết.
Khi Tống Ngọc San gặp cô thì rất kích động, muốn đánh chết cô. May thay có bác sĩ khống chế. Bác sĩ giữ chặt bà ta trên giường, cô thì thầm bên tai bà ta: “Tống Ngọc San, bà biết không, thấy bộ dạng này của bà, tôi rất vui. Bà điên rồi, bà biết không? Con của bà bây giờ đã mất trí nhớ, rất nhanh Thao Thiết cũng rơi vào tay tôi thôi, mà bà, Tống Ngọc San sẽ thất bại thảm hại.”
Một khắc này, cô đã đánh cuộc, cô biết rõ nếu Thao Thiết muốn tồn tại cũng chỉ có thể dựa vào Tống Ngọc San, bà ấy cần tỉnh táo lại. Biện pháp duy nhất là kích thích bà. Cuối cùng, cô đã thắng. Tống Ngọc San hồi phục thuận lợi, tuy bị liệt nửa người nhưng cơ thể lại khỏe mạnh. Bà tiến vào ban điều hành, Tư Thành Đống chết rồi, cổ phần của hắn sẽ do Tống Ngọc San làm chủ. Mà Tư Kình Vũ đã không có khả năng quản lí công ti, vì vậy Tống Ngọc San thuận lợi trở thành chủ tịch.
Tống Ngọc San muốn đưa Tư Kình Vũ trở về Tư gia nhưng thời gian này Nhan Nghiên chăm sóc hắn, hắn liền ỷ lại vào cô. Một ngày không nhìn thấy cô sẽ phát giận, đập vỡ đồ, thậm chí không khống chế được tinh thần. Tống Ngọc San không muốn ở cùng Nhan Nghiên nhưng không thể không thỏa hiệp để Tư Kình Vũ ở bên Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên vẫn làm việc ở Lang Ức, Tống Ngọc San còn hận cô. Có điều cô là người thông minh, nói cô thuận lợi chiếm quyền kinh doanh tại Thao Thiết, bà tinh tường nhận ra ngày đó Nhan Nghiên nói những lời này là để kích bà. Nhan Nghiên lại tận tâm tận lực chăm sóc con trai bà.
Hiện giờ Tư Kình Vũ làm vài việc linh tinh ở Lang Ức, lúc thì sao chép văn kiện, lúc thì gửi văn kiện. Nhưng phân nửa thời gian hắn lại tới văn phòng nhỏ của mình vẽ tranh. Nếu không sẽ lặng lẽ chạy tới phòng Nhan Nghiên, chờ Nhan Nghiên xong việc trở về sẽ thấy hắn đang ngồi trên ghế của cô nịnh nọt làm cô cười.
Nhan Nghiên nhìn đồng hồ, đã 90, cô vỗ lưng Tư Kình Vũ nói: “Tiểu Vũ, phải tắm rửa rồi, chúng ta đi tắm được không?”
Mắt Tư Kình Vũ sáng lên, lập tức buông cô ra, sau đó chạy trước vào phòng, một lát sau liền ôm áo ngủ đi ra. Nhan Nghiên thở dài, tiến vào phòng tắm. Tư Kình Vũ đi theo rất nhanh, cất quần áo, sau đó cởi quần áo của mình. Nhan Nghiên chỉ tay, hắn liền nhảy vào bồn tắm, hưng phấn nhìn cô nói: “Tiểu Nghiên, mau vào đây!”
Nhan Nghiên tới cửa phòng tắm, phòng Tử Hằng đang đóng, hẳn là đang chơi điện tử. Cô đóng cửa lại, vẫn không quên khóa trái, lại cởi quần áo mình ra, đi đến. Tư Kình Vũ dường như không thông minh như trước. Lần đầu Nhan Nghiên tắm cho hắn, những lần sau hắn đều không chịu ngồi yên, bọt nước bắn lên làm toàn thân cô ướt hết. Khi đó cô thấy ánh mắt hắn rõ ràng có biến hóa, hắn chăm chú nhìn ngực của cô, rồi sờ soạng vào. Sau đó miệng cũng tấn công. Hắn giật quần áo của cô, há miệng ngậm lấy. Nhan Nghiên phát hiện, cô chăm sóc người đàn ông này còn phải chăm sóc cả phương diện kia.
Nhan Nghiên xoay người hắn, chà lưng cho hắn, trong miệng không quên nói: “Tiểu Vũ, từ nay về sau không thể vào văn phòng Trương tiểu thư, biết không? Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra lại làm cho Trương tiểu thư tức giận khóc lóc, còn muốn từ chức. Mà Tư Kình Vũ nổi giận đùng đùng, muốn đánh người. Người này đã từng là chủ tịch, hiện tại là thái tử Tư gia, không ai dám động đến hắn. Cho đến khi cô nhìn thấy mới phát hiện hình như Trương Lệ Phương bị Tư Kình Vũ đánh.
Nhan Nghiên nói xong, Tư Kình Vũ liền ngoan ngoãn, cúi đầu không nói gì, chỉ nghịch bong bóng.
Nhan Nghiên cảm thấy không bình thường. Thật ra Nhan nghiên vẫn nghĩ chuyện này không đơn giản, Kình Vũ rất tự trọng, hắn cũng biết mình không giống người khác, ở công ti làm việc rất nghiêm túc. Đối với người bên cạnh cũng rất tốt, nhưng vì sao lại vô cớ đánh người?
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ quay lại đây!” Giọng nói của Nhan Nghiên dịu dàng: “Tiểu Vũ giận tiểu Nghiên sao? Không chịu nhìn Tiểu Nghiên sao?”
Tư Kình Vũ lập tức quay lại, ôm Nhan Nghiên làm nũng nói: “Tiểu Vũ không giận Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, hôm nay chị Trương kia sờ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chỉ có thể để tiểu Nghiên chạm vào. Cô ta cứ động vào. Tiểu Vũ liền đẩy ra. Cô ta không chịu, còn nắm tay tiểu Vũ đặt lên ngực hỏi ‘tôi được không’? Tiểu Nghiên, Tiểu Vũ sợ hãi nên mới đánh cô ta.”
Nhan Nghiên hiểu, cho dù hiện tại Tư Kình Vũ như thế này nhưng người như hắn có không ít phụ nữ muốn lợi dụng, muốn phát sinh quan hệ với hắn,nếu có thể mang thai thì càng tốt. Cô nên nghĩ ra mới phải, lúc cô đến Kình Vũ liền ôm cô, hôn khắp mặt cô. Hẳn là hắn rất sợ hãi, hiện giờ nghĩ lại, nói không chừng Tiểu Vũ và Trương Lệ Phương đã xích mích lâu ngày rồi.
“Tiểu Nghiên, ngày mai Tiểu Vũ không đi làm được không?” Cả khuôn mặt của hắn đều chôn trong ngực cô, hít lấy hương thơm trên người cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu Vũ sợ chị Trương kia, Tiểu Vũ không muốn thấy cô ta.”
“Chẳng lẽ Tiểu Vũ không muốn đi làm cùng Tiểu Nghiên sao?” Nhan Nghiên vỗ về Tư Kình Vũ: “Tiểu Vũ, em cam đoan, ngày mai Tiểu Vũ đi làm nhất định sẽ không phải nhìn chị Trương kia nữa, được không?”
Tư Kình Vũ ngẩng đầu: “Thật chứ?”
Nhan Nghiên gật đầu: “Tiểu Vũ đã quên rồi sao? Tiểu Nghiên là hậu thuẫn của Tiểu Vũ, sẽ không để kẻ nào ức hiếp Tiểu Vũ!” Nói xong, cô hôn lên trán Tư Kình Vũ.
Kình Vũ lập tức vui vẻ, ngẩng mặt lên: “Tiểu Vũ cũng muốn hôn!”
Nhan Nghiên đỏ mặt, hôn lên môi hắn, Tư Kình Vũ không chịu buông tha. Hắn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi xông vào cuốn lấy lưỡi của cô. Với Tư Kình Vũ, đây là trò chơi vui nhất, hơn nữa cũng là trò hắn thích nhất. Hắn cuốn lấy lưỡi cô, tay lại sờ đến ngực cô, cứ xoa nắn. Nhan Nghiên thở gấp, cuối cùng đành mặc hắn chơi đùa.
Hắn như chưa thấy thỏa mãn, môi lại trượt xuống thân thể cô. Lưỡi hắn trượt xuống một đường tới ngực, liền ngậm vào. Những lúc thế này cô thường hoài nghi, liệu có phải Tư Kình Vũ đã bình thường hay không, tại sao lại biết làm như vậy.
Nhan Nghiên chịu không nổi, liền đẩy hắn: “Tiểu Vũ, mau đi vào!” Mỗi khi đến lúc này, Nhan Nghiên không hiểu hắn hay cô mới là đứa trẻ.
Tư Kình Vũ từ trước đến nay rất nghe lời cô, hơn nữa hắn cũng đã đùa đủ, có một chỗ cũng rất khó chịu. Khi xâm nhập vào, không chờ Nhan Nghiên phản ứng liền cử động. Đây là việc rất hao tốn thể lực, bình thường khi Tư Kình Vũ làm gì, như khi Nhan Nghiên bảo hắn mặc đồ, hay là làm bài tập, hắn sẽ cảm thấy mệt mỏi rất nhanh. Hoặc khi Nhan Nghiên dẫn hắn đi tập thể hình, chốc lát hắn sẽ thấy nhàm chán, không muốn hoạt động. Nhan Nghiên thường không ngừng kêu ca nên hắn cũng không có cách nào từ chối.
Bọn họ đối diện nhau, Tư Kình Vũ thấy như vậy cũng rất tốt. Hắn rất thích hôn môi của cô, lại thích hôn lên ngực cô, tư thế này cũng rất thuận tiện. Nhan Nghiên ôm đầu hắn, ngẩng đầu lên tiếp nhận va chạm của hắn. Nhan Nghiên biết rõ nếu như cô không làm, bọn họ sẽ không nhanh chóng ra khỏi phòng tắm được. Vì vậy cô kẹp chặt vào eo hắn, môi tiến đến bên tai, hàm răng cắn lên vành tai của hắn. chân cũng cọ nhẹ ở eo hắn nói: “Kình Vũ, tiểu Nghiên ở trong này, muốn !”
Chiêu này mỗi lần đều rất hiệu quả, quả nhiên Tư Kình Vũ kích động không khống chế được mình, hung hăng va chạm. Cuối cùng hắn phóng thích ra. Nhan Nghiên chỉ cảm thấy có một mảng trắng đục phun tới, cuối cùng cũng đã xong…
Khi bọn họ ra ngoài đã là hơn một tiếng sau. Mặc quần áo tử tế, mở cửa liền thấy Tử Hằng đang nhìn bọn họ: “Tiểu Nghiên, mẹ bất công, mẹ giúp cha tắm rửa lâu thế. Nhưng còn con, mẹ không chịu giúp con.”
Chân Nhan Nghiên còn yếu, tựa vào người Tư Kình Vũ, nhìn Tử Hằng đang ghen tỵ, cô nhìn đồng hồ nói: “Hằng Hằng, đã mười một giờ rồi, mai còn phải đi học, con còn chưa đi ngủ sao?”
Tử Hằng vẫn hơi sợ Nhan Nghiên, đành chép miệng, lẩm bẩm nói bất công.
Nhan Nghiên chỉ thở dài, mấy năm nay Tử Hằng dần lớn lên, tiểu tử này bắt đầu phản nghịch, càng ngày càng không nghe lời. Còn có thể tranh thủ tình cảm với cha nó, chẳng nhẽ nó không biết tình huống của cha nó sao? Cô nhìn Tư Kình Vũ, Tư Kình Vũ lại lo lắng nhìn Tử Hằng vào phòng, sau đó nói với cô: “Tiểu Nghiên, Hằng Hằng tức giận sao?”
Hắn muốn vào phòng Tử Hằng, thực ra, tuy Tư Kình Vũ mất trí nhớ, cũng trở thành đứa trẻ nhỏ, nói chuyện với Tử Hằng vẫn tràn đầy yêu thương. Chỉ là tại cô nên hai người vẫn có chút mâu thuẫn. Cô ôm Tư Kình Vũ: “Hằng Hằng không sao, ngủ một giấc là tốt. Tiểu Vũ, đã muộn rồi, chúng ta đi sấy tóc rồi cùng đi ngủ được không?”
Tuy Tư Kình Vũ lo lắng Tử Hằng nhưng Tiểu Nghiên đã nói không sao thì sẽ không có việc gì. Vì vậy hắn lấy máy sấy, sấy tóc cho Nhan Nghiên. Tóc cô rất dài, hắn sấy cẩn thận, để cho tóc thật khô mới thôi. Chờ Nhan Nghiên sấy tóc cho hắn, tóc hắn cũng không ướt lắm.
Lúc ngủ, Nhan Nghiên nằm ở bên cạnh hắn, chờ hắn ngủ , cô lấy điện thoại, cô biết đang có người đợi điện thoại của mình. Cô bấm số. ho nhẹ rồi nói: “Kình Vũ không sao, nhưng muốn nhờ bà giải quyết một người!”
Hôm sau Kình Vũ đi làm thì không gặp người phụ nữ đáng sợ kia, liền thở dài một hơi rồi tập trung làm việc. Đến mười một giờ, hắn lặng lẽ đến phòng làm việc của Nhan Nghiên. Rất nhiều người nhìn thấy đại thiếu gia đi vào, chuyện này đã nhiều lần nhưng họ vẫn chưa quen được.
Hắn ở phòng Nhan Nghiên thấy buồn chán lại vẽ tranh, Tư kình Vũ rất thích vẽ, mà người hắn vẽ luôn là Nhan Nghiên, thỉnh thoảng mới có thể thấy bóng dáng của Tử Hằng, nhưng rất ít. Hắn thích vẽ biểu cảm của cô, khi cô giận, khi cô chăm chú, cô đỏ mặt lúc bọn họ ân ái. Có môt thời gian, hắn thậm chí vẽ Nhan Nghiên khỏa thân, Nhan Nghiên thấy được liền bị hù dọa, nói với hắn không được cho người khác nhìn, kể cả Hằng Hằng. Khi nghĩ đến, hắn liền cười khẽ.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, hình như Nhan Nghiên đã quay lại. trong đôi mắt hắn liền lộ ra vui vẻ, sau đó trốn ở sau cửa, khi cửa mở, hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, một tay liền ôm lấy cô: “Tiểu Nghiên đã trở về!”
Nhan Nghiên giật mình, cô liền xoay người đóng cửa vào: “Tiểu Vũ, không phải nói xuống dưới chờ rồi chúng ta cùng đi ăn cơm sao?”
“Chờ chỗ này cũng đâu có gì khác?” Tư Kình Vũ nói xong, liền hôn môi cô, Tiểu Nghiên thật đáng yêu! Hắn cắn miệng của cô, chơi đùa thật lâu mới buông ra.
Nhan Nghiên thở nhẹ, kéo tay hắn ra rồi trở về chỗ ngồi: “Tiểu Vũ, hiện tại em hơi bận, Tiểu Vũ ngồi cạnh vẽ tranh đợi một lúc được không?” Cô nói xong, liền thấy Tư Kình Vũ đặt bức vẽ lên bàn, trên mặt tranh rõ ràng là bọn họ đêm qua ở bồn tắm, cô ngồi trên người hắn cùng hoan ái.Nhan Nghiên đỏ mặt, lập tức nói: “Tiểu Vũ, không phải đã nói rồi sao? Không được vẽ thứ này.”
Kình Vũ lập tức cầm lấy bức vẽ, ôm vào ngực nịnh nọt cười nói: “Đẹp mà, Tiểu Vũ thấy dáng vẻ này của Tiểu Nghiên rất đáng yêu, cam đoan sẽ không để người khác nhìn thấy.”
Nhan Nghiên không biết nên tức giận hay xấu hổ, cô thở dài, hiện tại cũng không còn tâm tình làm việc, đã no bụng tức đứa trẻ lớn này. Cô buông văn kiện nói: “Chúng ta đi ăn! Không phải đói bụng rồi sao?”
Tư Kình Vũ nở nụ cười chiến thắng, một tay ôm Nhanh Nghiên đi ra ngoài, đồng sự nhìn thấy nhưng không thể trách, hai người này công khai về sớm nửa tiếng, cách vách công ti có một nhà hàng. Bọn họ gọi ba món ăn, hai món mặn một món canh. Tư Kình Vũ ăn rất nhiều, hết bát canh lớn, cô chỉ uống hai bát nhỏ, còn lại hắn ăn hết. Ăn no, Tư Kình Vũ càng vui vẻ hơn, nửa người dựa vào cô, thỉnh thoảng lại hôn một cái.
“Nhan Nghiên?” Một giọng nói quen thuộc gọi cô. Nhan Nghiên nghe được liền cứng đờ.
Cô quay đầu lại, người gọi cô là Vệ Tề Hàn. Nhan Nghiên không ngờ có thể gặp hắn ta. Năm đó Vệ Tề Hàn cũng tham gia vào kế hoạch trả thù. Hắn và bác Thanh sau khi bắt cóc Tống Ngọc San, hắn liền đưa dì Thanh đi nước ngoài, lại bị người của Tư Kình Vũ ngăn cản. Khi đó Tư Kình Vũ đã nghi ngờ dì Thanh, dù không biết tung tích của bọn họ nhưng vẫn sai người theo dõi ở sân bay. Quả nhiên dì Thanh và Vệ Tề Hàn vừa đến đó đã bị ngăn cản.
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện kia. Dì Thanh và Vệ Tề Hàn sẽ phải chịu khổ sở trong tay Tư Kình Vũ. Nhưng Tư Kình Vũ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi thư kí của hắn hỏi cô, bắt được hai người đó thì nên xử trí thế nào. Cô rất kinh ngạc, lại sai người thả bọn họ. Bất kể thế nào thì năm đó dì Thanh đã cứu mạng cô, đương nhiên cô sẽ trả lại cho bà một mạng.
Một năm sau, Kane nhanh chóng rút lui ở Trung Quốc. Sau khi Tống Ngọc San cầm quyền Thao Thiết, Vệ Tề Hàn đã không còn ở trong nước, đến bây giờ, đã ba năm qua đi, Nhan Nghiên cho rằng cả đời này hắn cũng sẽ không về nước
Vệ Tề Hàn thấy người ở cạnh cô là Tư Kình Vũ, tuy sớm nghe nói Tư Kình Vũ hiện giờ trở nên ngu ngốc nhưng vẫn đề phòng. Hắn nhìn sắc mặt Nhan Nghiên có vẻ không tốt, liền thấy mất mát trong lòng, hắn biết năm đó người có thể buông tha cho bọn họ chính là Nhan Nghiên..
“Đã lâu không gặp!” Nhan Nghiên xấu hổ, nhưng sau đó cô lại cảm thấy không tốt. Về Tề Hàn làm việc cho Âu Dạ, Vệ Tề Hàn xuất hiện, liệu Âu Dạ có tới không. Năm đó Âu Dạ rời khỏi Trung Quốc, liệu bây giờ hắn ta có lại đến đây không?
“Hắn dường như thật sự không biết tôi.” Vệ Tề Hàn nhìn Tư Kình Vũ, ai có thể nghĩ rằng Tư Kình Vũ sẽ trở thành như thế này. Nếu Âu Dạ biết, liệu sẽ có phản ứng gì?
“Rất nhiều người anh ấy không nhớ nữa .” Nhan Nghiên không muốn nói chuyện nhiều cùng hắn , cô muốn bảo vệ Tư Kình Vũ, liền khách khí nói: “Hiện giờ tôi phải đi làm, chúng tôi đi trước.”
“Xem ra em và Tư gia đã hết ân oán, hiện tại không chỉ bán mạng cho Tư gia mà còn chăm sóc Tư Kình Vũ. Nhan Nghiên, tôi không nghĩ tới em sẽ trở nên như vậy.” Khi cô xoay người đi, Vệ Tề Hàn nói.
Tư Kình Vũ vốn tự hỏi người đàn ông này là ai. Nhưng hắn nhìn ánh mắt của Tiểu Nghiên có vẻ không thích anh ta thì hắn cũng sẽ không thích. Hắn cố ý nói: “Anh là ai, Tiểu Nghiên không muốn nói chuyện với anh, anh có biết không!”
Nhan Nghiên không nói được gì, cô nhìn ánh mắt hứng thú của Vệ Tề Hàn, trong mắt hắn Tư Kình Vũ như một trò cười. Có lẽ trong mắt Vệ Tề Hàn, Tư Kình Vũ trở thành như vậy chính là bị báo ứng. Nhan Nghiên không muốn thấy ánh mắt Vệ Tề Hàn nhìn Tư Kình Vũ, liền tức giận nói: “Đủ rồi, không phải mọi chuyện đã kết thúc từ năm đó sao? Vì sao anh còn chưa buông tha.”
“Ai nói là kết thúc ?” Về Tề Hàn không để ý Tư Kình Vũ, cũng không ngại mà trực tiếp nói ra, bởi trong mắt hắn, Tư Kình Vũ chỉ là thằng ngốc: “Hiện tại Tống Ngọc San sống rất tốt, Thao Thiết so với ba năm trước càng phát triển lớn mạnh. Người Tư gia không nên tốt số như vậy.”