Lúc này, ca nô đã khởi động, tiếng mô tơ át cả tiếng sóng biển. Tử Hằng ngồi trong lòng Nhan Nghiên, thỉnh thoảng nhìn Nhan Nghiên, rồi lại cẩn thận liếc nhìn Tư Kình Vũ. Tình huống hiện giờ là sao đây, bọn họ thật sự phải sang Pháp cùng với ông chú quái dị này ư?
Ca nô đi hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến chỗ chiếc thuyền lớn. Thấy du thuyền, Tư Kình Vũ nở nụ cười. Đây không phải là vùng biển quốc tế, cách vùng biển quốc tế mấy chục hải lý nữa, hắn không nghĩ là Âu Dạ sẽ cho bọn họ lên thuyền ở nơi này. Âu Dạ lên thuyền trước, trên đó đã có người chờ sẵn. Bọn họ cũng lần lượt lên thuyền, đây là một con thuyền xa hoa tầm trung chuyên chở dầu, Tư Kình Vũ đưa Tử Hằng và Nhan Nghiên đi vào, boong thuyền được thiết kế hoàn toàn theo phong cách châu Âu, vô cùng tinh xảo hoa lệ.
“Cậu chuẩn bị cho thời điểm này đúng là mất không ít công sức”. Tư Kình Vũ đi vào gian phòng Âu Dạ đã chuẩn bị trước cho bọn họ, chỉ quét hai mắt, lạnh lùng nói, “Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn cậu vì đã giúp một nhà ba người chúng tôi được ở bên nhau”.
Âu Dạ còn có phòng dành cho Nhan Nghiên và Tử Hằng, có điều lúc này hắn không muốn xung đột với Tư Kình Vũ nên đành tạm thời đồng ý. Đây vẫn là địa phận Trung Quốc, chừng nào rời khỏi Trung Quốc thì bọn họ không thể không nghe theo hắn ta.
Tư Kình Vũ gật đầu, đưa mắt nhìn Âu Dạ rời đi, đóng cửa lại. Hắn nói với Nhan Nghiên: “Trong tủ hẳn là có quần áo, em đi tắm rồi thay bộ khác trước đi!”
Nhan Nghiên nào có tâm tình làm những chuyện như vậy, giờ đã lên thuyền của Âu Dạ rồi, muốn chạy trốn chắc chắn là bất khả thi. Tư Kình Vũ dường như không hề sốt ruột, ban đầu cô còn tưởng là Tư Kình Vũ có biện pháp đối phó, nhưng giờ đã lên thuyền, hắn vẫn như vậy, Nhan Nghiên không thể bình tĩnh được nữa. “Tư Kình Vũ, bây giờ phải làn sao đây? Lẽ nào chúng ta thật sự phải sang Pháp với Âu Dạ ư?”
Tư Kình Vũ lơ đãng nhìn quanh gian phòng, thấy Tử Hằng và Nhan Nghiên đều mở thật to mắt nhìn mình, hắn liền cười nói: “Sang Pháp cũng được, khí hậu nước Pháp ôn hòa, thích hợp với em hơn là Bắc Kinh mà.”
“Tư Kình Vũ, anh nói gì vậy?”, Nhan Nghiên khó hiểu nhìn hắn, lẽ nào hắn không biết rằng vừa đặt chân lên nước Pháp, bọn họ sẽ bị Âu Dạ khống chế sao. Lẽ nào hắn thật sự muốn làm người đàn ông của Âu Dạ! Nhan Nghiên bị chính suy nghĩ trong đầu dọa đến rùng mình.
“Nhan Nghiên, giờ thì em biết mình đã dây vào người nào rồi chứ!”, Tư Kình Vũ chỉ cười nhạt, hắn đi đến trước mặt Tử Hằng, ngồi xổm trước mặt cậu: “Hằng Hằng thật biết điều, cha biết con ghét cha, nhưng trên đường đi vẫn nghe lời như vậy khiến cha rất vui”.
Tử Hằng đẩy Tư Kình Vũ ra rồi đến bên cạnh Nhan Nghiên nói: “Tôi còn chưa nói sẽ tha lỗi cho ông, từ này về sau tôi sẽ không gọi ông là cha nữa. Ông và chú quái dị kia giống nhau, đều là người xấu”.
Bị con trai cho là người xấu nhiều lần như vậy, hắn hẳn là quen rồi! Nhưng không ngờ vừa nghe con trai nói hắn vẫn cảm thấy ngực đau nhói. Hắn thật sự là người xấu sao? Có lẽ hắn không phải là người tốt, hắn đã từng phạm sai lầm.
“Hằng Hằng, đừng như vậy!”, Nhan Nghiên nhẹ nhàng nói, thấy thái độ của Tử Hằng với Tư Kình Vũ, cô cũng cảm thấy hết sức khó xử, cô nói với Tư Kình Vũ: “Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh muốn làm gì không? Ít nhất cũng nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ, nếu như cùng Âu Dạ sang Pháp thật, tôi sẽ phát điên mất! Âu Dạ là kẻ điên, hắn hoàn toàn là một kẻ điên đấy.”
“Cuối cùng cũng rõ ràng rồi sao, Nhan Nghiên”, Tư Kình Vũ nắm lấy hai vai Nhan Nghiên: “Âu Dạ không phải là người bất cứ ai trong chúng ta có thể dây vào, trước đây em đã chọc vào hắn, giờ phải gánh chịu hậu quả thôi. Cho dù là sang Pháp, em cũng chỉ có thể chấp nhận”.
“Ai bảo Tiểu Nghiên chọc vào ông chú quái dị kia chứ, người đó rõ ràng là ông mà”. Hằng Hằng ở bên cạnh bất mãn nói, “Chú ấy nói hết rồi, chú ấy làm vậy vì ông. Chú ấy thích ông, muốn ông ở bên cạnh chú ấy, chú ấy có thể đem mọi thứ đến cho ông. Là tại ông không chịu nên chú quái dị mới phải đưa tôi và Tiểu Nghiên theo cùng. Chính ông, rõ ràng là ông chọc vào ông chú quái dị đó”.
Sắc mặt Tư Kình Vũ tái nhợt, Hằng Hằng đã vạch trần tất cả, nhưng lại nói trúng tim đen của hắn, giống như một cây đao bổ mạnh xuống vết thương mà hắn luôn cố gắng che giấu. Chính hắn đã làm liên lụy Nhan Nghiên, nếu không vì hắn, Âu Dạ cũng không tìm Nhan Nghiên, càng không xảy ra những chuyện về sau. Nhất thời, hắn cảm thấy sức lực tiêu tán, không nói nên lời.
Nhan Nghiên không ngờ Tử Hằng có thể nói như vậy, càng không thể tin rằng một đứa trẻ lại có suy nghĩ sâu sắc đến thế. Lúc này, xem ra Tử Hằng thật sự oán giận Tư Kình Vũ. Cô ngồi xổm xuống dịu dàng nói với Tử Hẳng: “Hằng Hằng, lẽ nào con hy vọng cha con và chú quái dị ở bên nhau sao?”
Tử Hằng vừa nghĩ tới trường hợp đó, liền lập tức lắc đầu. Ban nãy chú kia nói muốn đem tất cả cái gì đó cho cha, cha cự tuyệt không chút do dự, cậu cảm thấy cha thật đẹp trai và phóng khoáng. Hơn nữa nếu ở bên chú quái dị, cha sẽ rất đáng thương. Nhưng mà cha đã làm nhiều chuyện đáng sợ với Tiểu Nghiên nên cậu sẽ không tha thứ cho cha.
Tư Kình Vũ đi đến trước Tử Hằng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu nói: “Hằng Hằng, con nói đúng, là cha làm liên lụy đến hai người! Âu Dạ đến là vì cha, hai người lại vì cha mà bị bắt theo. Cha thật sự xin lỗi mẹ con, con không tha thứ cho cha là đúng, bởi vì cha đúng là người xấu.”
Tư Kình Vũ nói như vậy lại khiến Tử Hằng không biết nên phản ứng thế nào. Xem ra cha cũng có chút đáng thương, chợt cậu nhận ra mình đang dần mềm lòng, liền lập tức gạt tay hắn ra nói: “Đợi đến khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ mang Tiểu Nghiên rời khỏi ông. Từ này về sau, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Nghiên, bảo vệ mẹ, để ông không thể bắt nạt mẹ nữa”.
Nhan Nghiên nghe đến đó đôi mắt liền ươn ướt, cô ôm lấy con trai: “Hằng Hằng, con của mẹ, con đúng là đứa trẻ ngoan. Mẹ có con là đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi.”
“Tiểu Nghiên, mẹ đang khóc đấy à!”, Hằng Hằng vuốt mặt Nhan Nghiên, lấy tay áo lau nước mắt cho cô, “Tiểu Nghiên, Hằng Hằng sẽ lớn thật nhanh, con sẽ cao lớn mạnh mẽ hơn cả cha, như vậy sẽ không ai bắt nạt mẹ được nữa”.
Nhan Nghiên gật đầu thật mạnh, ôm con trai càng chặt hơn.
Còn Tư Kình Vũ ở bên cạnh nhìn Nhan Nghiên ôm con trai, hắn rất muốn được ôm bọn họ như trước đây nhưng lại nhận ra mình không có lấy một chút sức lực nào. Tử Hằng căm ghét hắn, muốn rời bỏ hắn. Trong mắt cậu, hắn luôn là người xấu, Tư Kình Vũ hắn làm người đến tuổi này rồi thật sự là thất bại thảm hại.
Lúc này, cửa phòng ngoài mở ra. Tư Kình Vũ điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn Nhan Nghiên cũng đã ôm Tử Hằng đứng lên, lau khô nước mắt. Sau khi chắc chắn bọn họ đều ổn, hắn đi mở cửa. Âu Dạ đang đứng ở cửa ra vào: “Vũ, bữa trưa chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn thôi!”