Beta: Mộc
Vương Đồng nhận được kết quả xét nghiệm, những lời cô nói cùng Trương Dư Hàng đều là thật lòng. Nếu như kết quả khả quan, cô thật sự sẽ buông hết thảy. Nhưng khi nhận được kết quả, cô lại không có dũng khí mở ra. Nếu như kết quả nhận được không như mong đợi, cô nên làm gì . Trong ý nghĩ của Vương Đồng, khả năng cô mắc bệnh là rất lớn, vì ông trời cũng sẽ không tha thứ cho cô. Những năm nay, nếu cô muốn thứ gì, cô liền liều mạng mà đạt được. Hôm nay, cuối cùng cô cũng bị ông trời ruồng bỏ.
Vương Đồng ngồi trên ghế dài, tay run run, đờ đẫn mở phong bì, lấy tờ giấy bên trong ra. Cô hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt không dám nhìn. Nhưng Vương Đồng cô đây đâu phải không dám đối mặt với sự thật. Cuối cùng cô mở mắt ra, khi thấy được kết quả xét nghiệm, cô nở nụ cười, cười thật lớn.
Cô run rẩy rút điện thoại trong túi , muốn gọi điện cho Trương Dư Hàng, nhưng khi cúi đầu, lại thấy có đôi chân hiện lên trước mắt mình. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy Tư Thành Đống, ông ta không rời mắt nhìn cô.
Tư Thành Đống nhìn thấy tờ giấy trên tay cô, khẽ rút tờ kết quả trên tay cô, nhìn một lúc rồi nói: “Ông trời lại giúp cô lần này, Vương Đồng.”
Vương Đồng cũng không tin vào mắt mình, trên tờ xét nghiệm xác định âm tính, cô không bị mắc bệnh, như vậy Trương Dư Hàng cũng không bị. Nhưng ở trước mặt Tư Thành Đống, cô cũng không biểu hiện quá sung sướng, chỉ lạnh nhạt nói : “Có phải chú rất thất vọng không, tôi biết rõ chú rất hận tôi.”
“Tôi không hận cô, Đồng Đồng!” Tư Thành Đống ngồi xuống cạnh cô, tay nắm chặt. “Lúc nào tôi cũng nghĩ có phải tôi đã làm phiền cô không. Đồng Đồng, những năm nay tôi chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, bây giờ gặp báo ứng. Khi tôi nghĩ cô cũng có thể bị nhiễm bệnh, tôi thực đau lòng vì cô.”
Thân thể Vương Đồng cứng đờ, nhất thời cô không dám nhìn Tư Thành Đống, mấy năm nay Tư Thành Đống đợi chờ cô, trong nội tâm cô đều hiểu rõ. Cô vụng trộm với Tư Thành Đống, rồi tiến đến Thao Thiết, Tư Thành Đống cũng từng bước một an bài cô ở bên cạnh ông ta. Cô lén lút mở công ti, lợi dụng kiếm khách, Tư Thành Đống phát hiện nhưng cũng bỏ qua. Tư Thành Đống không trách móc cô, thậm chí ngầm đồng ý, mấy năm nay, cô vẫn giữ thái độ đó mà Tư Thành Đống cũng bỏ qua.
Thật ra, cô ở bên Tư Thành Đống nên rất rõ tính cách của ông ta, Tư Thành Đống là con người có mới nới cũ, sáu năm bên cạnh ông ta chưa bao giờ chỉ có mình cô, thời gian ở bên cạnh ông ta từng tháng dần ít lại. Vương Đồng trước đây thường lo lắng sẽ bị Tư Thành Đống chán ghét, nghĩ hết biện pháp để giữ ông lại. Khi ngẫm lại, Tư Thành Đống đã gặp bao nhiêu dạng nữ nhân, thủ đoạn nào ông ta cũng biết, so với cô còn cao minh hơn, hết lần này tới lần khác mà vẫn giữ cô lại bên cạnh, đó là do ông ta thực sự yêu thương cô.
“Đồng Đồng, cô cùng bà ấy có vài phần giống nhau!” Tư Thành Đống không đợi Vương Đồng trả lời, lập tức nói : “Cùng có lòng dạ rắn rết ác độc, lại thông minh, đều biết tiến biết lùi. Nhưng chỉ có một điểm cô và bà ấy không giống, cô yêu bản thân mình hơn.”
Vương Đồng chưa hiểu lời Tư Thành Đống, cẩn thận suy ngẫm lại, lập tức phát hiện ra ông ta đang nhắc đến Tống Ngọc San. Hô hấp cô cứng lại, cô không dám thừa nhận, tuy từ nhỏ cô e ngại Tống Ngọc San, nhưng lại cực kỳ khâm phục bà. Tống Ngọc San quả là người phụ nữ dũng cảm, giỏi giang, người đàn bà đó khiến bao nhiêu người hận, bà ta quyết đoán, lại làm người ta kính nể. Cô học tập Tống Ngọc San, cô cũng muốn trở thành người như Tống Ngọc San. Chỉ là khi nghe Tư Thành Đống nói, ngoài ý muốn của cô, ông ta nói vậy, chẳng nhẽ ông ta yêu Tống Ngọc San?
Nếu trước đây có người nói với cô những lời này, chỉ sợ cô sẽ cười đến rụng răng. Tư Thành Đống từ trước đến nay không đem vợ mình để vào mắt, làm sao có thể yêu bà ta?
“Đồng Đồng, lần này xem như ông trời cho cô một cơ hội. Chuyện giữa cô và Trương Dư Hàng, tôi còn chưa tính. Tôi biết rõ hắn đang bận rộn ở nước ngoài, cô nên theo hắn đi thôi! Còn về Kình Vũ, tôi sẽ nói, cô đi vĩnh viễn đừng trở về.” Tư Thành Đống thở dài, hơi rung động đứng lên.
Vương đồng thật không ngờ Tư Thành Đống chịu buông tha cho cô, để cô rời đi. Cô phản bội ông ta là sự thật, với tính cách của Tư Thành Đống, sao lại đơn giản buông tha cô. Vương Đồng suy nghĩ, bất luận là Tư Thành Đống hay Tư Kình Vũ, với sự tồn tại của cô, nhất định họ sẽ hận thấu xương. Tuy cô nói rời đi cùng Trương Dư Hàng nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô có thể rời đi được.Từ Thành Đống chịu buông tha cô, quả thật là ngoài ý nghĩ, không hiểu sao trong lòng có chút chua xót. Trong miệng thì thảo nói: “Chú Tư!”.
“Xem như đây là lần cuối tôi vì cô.” Tư Thành Đống cũng không quay đầu lại, “Cô rời đi nhanh lên, chỗ này không nên ở, không cần bị cuốn vào chuyện thị phi này. Trước kia tôi che chở cô, hiện tại, cô chơi không nổi đâu.”
Vương Đồng không còn cảm giác, nước mắt ào ào rớt xuống. Cô vẫn cho rằng, cô và Tư Thành Đống chỉ là giao dịch, Tư Thành Đống tham lam tuổi trẻ của cô, lại không ngờ ông ta có tình ý với mình.
Tư Thành Đống dừng một lúc, rồi bước đi. Vương Đồng nhìn ông rời đi, phát hiện cô dựa dẫm vào người đàn ông này lâu như vậy, đã già đi rất nhiều. Ông ta thật sự đã già rồi. Vương Đồng tự nhận chính mình từ trước đến nay là một người lạnh lùng, để đạt được mục đích của mình, dù là mẹ hay Trương Dư Hàng cô cũng lợi dụng. Mà lúc này, khi nhìn bóng dáng Tư Thành Đống, trong lòng cô chua xót, còn có mềm lòng.
Cô vô tri vô giác đến cửa bệnh viện, mưa vẫn chưa ngớt, cũng may cô đã mang theo ô, liền cầm ô bước đến quán cà phê. Cô không quên Trương Dư Hàng đã gọi điện, sợ là hắn sẽ qua tìm. Vì vậy đành phải ở chỗ này đợi hắn, không nghĩ tới, khi cô ngồi xuống, có một phụ nữ liền ngồi đối diện cô. Vương Đồng nhìn cô ta, cười cười: “Bề bộn nhiều việc, vậy mà còn đến gặp tôi.”
Ngồi đối diện với cô không phải ai khác, chính là Văn Vi. Văn Vi cười cười: “Hôm nay tôi với quán cà phê thực có duyên, vừa cùng Nhan Nghiên uống cà phê, lúc này lại cùng cô!”
Vương đồng nhíu mi, đôi mắt Văn Vi có sắc lam, khuôn mặt trắng , ngón tay thon dài lướt qua cô, như lơ đãng, lại có ý đồ : “Dường như cô đã khác trước , có phải gặp chuyện vui nên cái gì cũng muốn vứt bỏ không.”
“Vương đồng, tôi nghĩ cô hiểu rất rõ, người giống như chúng ta sẽ ra sao?” Văn Vi gọi cà phê, cô ta nhìn Vương Đồng cầm túi xách, trong túi xách lộ ra hồ sơ. Cô ta cười nói: “Xem ra cô có tin tốt. Vương Đồng, chúc mừng cô.”
“Vậy cô nên biết là tôi đã quyết định.” Vương Đồng ném túi xách lên ghế, “Văn Vi, khuyên cô một câu, thế giới này gió không lọt tường, trò đùa này, lúc nào cũng có thể thiêu cháy chính mình. Chúng ta không phải Tư Lập Hạ, cũng không là Nhan Nghiên, có người để nương tựa. Cuối cùng bị hi sinh cũng chính là chúng ta, tôi chính là ví dụ tốt nhất.”
“Cô nói không sai.” Văn Vi tán đồng, bên ngoài tiếng sấm chớp, mưa càng lớn, Văn Vi nhìn ra, lại thấy ống quần ẩm ướt của Vương Đồng, cô ta nói: “Vương Đồng, cô cảm thấy bây giờ có thể toàn thân trở lại sao?”
Vương Đồng khó hiểu nhìn cô ta, rồi nở nụ cười: “Hiện tại là ông trời ban ân, là ông trời ban thêm một mạng. Văn Vi, cô sẽ không hiểu cảm giác của tôi, tuyệt vọng sợ hãi trước kia thực sự đã trôi qua rồi. Tôi bây giờ như được hồi sinh, tôi không cần trở lại như trước kia nữa.”
“Cô giống Nhan Nghiên vậy, khờ dại.” Văn Vi nghe xong, chỉ bật cười. “Có ít người thay đổi số mệnh như cô nói lắm, Tư Lập Hạ và Nhan Nghiên có người bảo vệ, có thể khờ dại. Cô cho rằng, loại người giống như chúng ta còn có thể khờ dại, cho là mình trở lại được như xưa à?”
Vương đồng nhìn Văn Vi, cô tinh tường hiểu ý trong lời nói của Văn Vi, cô bước vào ván cờ này, người kia làm sao có thể để một quân cờ biến mất.
“Cô xem mưa lớn thế này, miễn cưỡng chấp nhận, còn có thể miễn cưỡng rời đi, bây giờ lại bị kẹt ở nơi này, ra không được?” Văn Vi vẫn cười, tinh tế nhấp một ngụm cà phê.
Vương Đồng nhìn mưa rất lớn, bây giờ là buổi chiều mà bầu trời tối đen như mực, đèn đường bên ngoài đều bật lên. Vương Đồng muốn gọi cho Trương Dư Hàng, lại phát hiện điện thoại đã hết pin. Cô tiến đến bàn phục vụ gọi điện thoại, không có ai bắt máy.
Trương Dư Hàng và Nhan Nghiên đã đến, khi xuống xe lại bị ướt. Nhan Nghiên đi sau Trương Dư Hàng, nhìn Trương Dư Hàng lên tầng. Cô đương nhiên biết phòng bệnh Tư Thành Đống ở đâu, cô từng bước một đi theo Trương Dư Hàng, thẳng đến cửa phòng bệnh.
Sau việc lần trước, Trương Dư Hàng bây giờ mới tìm Tư Thành Đống, hắn là do một tay Tư Thành Đống nâng đỡ, nếu như không có ông ta, hắn cũng sẽ không có ngày hôm nay. Ở cùng với Vương Đồng là do ngoài ý muốn, rồi bị cuốn sâu vào. Hắn đẩy cửa phòng bênh, Tư Thành Đống đang nằm trên giường.
Tư Thành Đống không nghĩ Trương Dư Hàng sẽ tới gặp ông, chỉ nghĩ hắn ta đến đón Vương Đồng, ông cười cười: “Không ngờ cậu sẽ đến tìm tôi.”
“Chủ tịch, ân tình của chú với tôi, Trương Dư Hàng chưa bao giờ quên.” Trương Dư Hàng nhìn Tư Thành Đống, nghĩ đến cảnh tượng của ông ta trước kia, không khỏi áy náy.
“Ân tình của tôi với câụ?” Tư Thành Đống cười lại : “Hóa ra cậu vẫn nhớ rõ ân tình của tôi dành cho cậu, quả thực rất đặc biệt, lại trả lên người phụ nữ của tôi. Dư Hàng, tôi không nghĩ tới Vương Đồng không chịu nổi cô đơn, ở bên ngoài có người đàn ông khác, nhưng càng không nghĩ tới người đó là cậu.”