Lúc trước Tả Thiệu Khanh lòng dạ hẹp hòi đem người giáng chức đi cọ rửa nhà xí, còn cho rằng nha hoàn xinh đẹp này sẽ tìm Lão phu nhân tranh luận phải trái, kết quả nàng không rên một tiếng không hề oán trách cọ rửa nhà xí một tháng.
Tả Thiệu Khanh thấy vậy, cũng không quá mức làm khó dễ một cô nương, thì lại điều nàng đến bên người hầu hạ.
Sau khi cẩn thận quan sát một thời gian ngắn, phát hiện bất kể là nàng, hay là ba nha đầu trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp khác đều vô cùng quy cũ, không hề giống trong hậu viện hộ gia đình khác, kiếm đủ kế leo lên giường chủ tử.
Đương nhiên, cái này cùng với Lục Tranh phẩm chất đoan chính có gắn bó chặt chẽ.
“Lục gia, nha hoàn nhà chúng ta phải hay không là tuổi hơi lớn? Cũng nên kết duyên với người khác rồi đi?” Cách bình phong, Tả Thiệu Khanh cao giọng hỏi.
Từ sau khi y gả vào, thư phòng liền bị ngăn thành hai vùng, ở giữa đặt bình phong lớn của hồi môn của Tả Thiệu Khanh, hai người trái phải chia thành văn phòng của riêng mình, thỉnh thoảng còn có thể cách bình phong thảo luận vài câu.
Bình phong bên kia vang lên thanh âm lật giấy sột soạt, Lục Tranh qua thật lâu mớitrả lời: “Loại việc này không có liên quan gì với ta.”
Tả Thiệu Khanh cất kĩ công văn xử lý xong, đứng dây lướt qua bình phong đi đến sau lưng Lục Tranh, ghé đầu vào vai hắn nói: “Quản sự thị vệ trong phủ anh hiểu rõ hơn, chọn cho Hồng Diên bọn họ mấy người đi chứ.”
Lục Tranh viết xuống một nét bút cuối cùng, đưa tấu chương vừa viết xong cho Tả Thiệu Khanh: “Có thời gian quan tâm việc riêng của người khác không bằng làm tốt việc thuộc bổn phận của em.”
Tả Thiệu Khanh một tay tiếp nhận tấu chương, cẩn thận đọc một lần, lập tức nhíu mày: “Muốn chế tạo hỏa dược thành không cần kíp nổ sao? Có thể sao?”
“Các em ngày đó nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược trước đó phải vùi xuống đất, cáchthật xa đốt kíp nổ, nhưng nếu là ở trên biển, căn bản không có điều kiện như vậy.”
Tả Thiệu Khanh ngẫm lại cũng phải, hỏa dược nếu nước vào liền mất đi hiệu lực, huống chi biển cả sâu không lường được, cũng không có chỗ có thể chôn xuống.
“Vậy phải chăng có thể làm kíp nổ ngắn một chút, đốt lửa sau đó ném đi?” Tả Thiệu Khanh chuyển ghế tới bên cạnh Lục Tranh, kéo qua một tờ giấy trắng ở trên đó vẽlên.
Phác họa vài nét bút trên tờ giấy trắng xuất hiện một cái bục tương tự máy ném đá, mà Tả Thiệu Khanh cau mày suy nghĩ tìm tòi nên đặt hỏa dược lên vị trí nào.
Bọn hắn trước đó chỉ là đem số lượng lớn hỏa dược đơn giản gói kĩ, sau đó chôn xuống dưới đất, lại để một đầu ngòi nổ thật dài, uy lực nhìn như rất lớn, nhưng kìthật cũng không tiện mang theo, cũng không thích hợp sử dụng ở cự ly xa.
Nếu như tầm bắn của thứ đồ chơi này so với cung tiễn còn ngắn hơn, vậy hoàn toàn mất đi tác dụng, không có địch nhân nào sẽ ngu ngốc tới gần đứng bất động chờ ngươi đốt lửa ngòi nổ thật dài kia.
“Công thành dùng, uy lực hỏa dược đủ lớn là được, còn phải tính toán khoảng cách an toàn, chưa đuổi địch nhân đã đem thành của mình nổ phá hủy, về phần bố trí ổnthỏa trên thuyền, quan trọng nhất là tầm bắn.”
Hai người cẩn thận nghiên cứu cả buổi, cuối cùng xác định bản sơ thảo, có thể làm được hay không còn phải làm ra đồ vật thí nghiệm mới biết.
Lục Tranh kéo người đến trên đùi, tràn ngập thú vị nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta có thể nói đến vấn đề liên quan tới chuyện kết hôn của nha hoàn.”
Tả Thiệu Khanh chỉ là thuận miệng nói, y cũng không có hứng thú làm bà mối, chỉ có điều vừa nghĩ tới có thể gả bốn nha hoàn xinh đẹp ra ngoài, y liền không thể không nâng lên tinh thần.
“Phủ Trấn quốc công to như vậy, chung quy không đến mức tìm không thấy bốnnam tử vừa vặn chưa lập gia đình, trong nhà không có, người bên ngoài muốn lấythị nữ phủ Trấn quốc công còn nhiều.”
“Làm gì phiền phức như vậy?” Lục Tranh hướng ra ngoài gọi: “Người tới…”
Rất nhanh cửa thư phòng bị gõ vang, La Tiểu Lục rất là vui vẻ chạy vào, vội vàng dừng chân cúi đầu xuống hỏi: “Hai vị gia có gì căn dặn?”
Lúc đối mặt với Lục Tranh, La Tiểu Lục vẫn luôn căng thẳng, không hề dám làm càn.
“Đi tìm quản gia chuyển lời, triệu tập tất cả nam tử chưa lập gia đình đến Khanh Lộ Uyển.”
Tả Thiệu Khanh lập tức bổ sung một câu: “Gã sai vặt không cần, phải là quản sự, thị vệ không có phẩm cấp không cần, trên người phải có chức quan, quá thấp quá xấu cũng không cần, để cho quản sự chọn xong đưa tới.”
La Tiểu Lục toàn thân run lên, một ý nghĩ nghĩ to gan dâng lên trong lòng: Chẳng lẽ Lục công gia muốn bắt đầu nạp nam sủng? Mà Tam gia nhà nó chính là một chủmẫu rộng lượng?
Nó có ý muốn an ủi Tam gia vài câu, nhưng trở ngại Lục công gia ở đây cũng không nói cái gì, âm thầm truyền đạt ánh mắt thương hại cho Tả Thiệu Khanh, sau đó vội vàng chạy ra ngoài tìm quản gia.
Sau khi truyền đạt xong mệnh lệnh kỳ quái này, La Tiểu Lục đột nhiên nghĩ tới: Vừa rồi Tam gia đưa ra yêu cầu hình như mình cũng phù hợp, mình cũng xem như hào hoa phong nhã, tiểu quản sự chưa lập gia đình.
Vậy nó cần đi hay không? Lỡ như Tam gia chọn mình đưa cho Lục công gia làm nam sủng vậy phải làm sao?
Lúc đại tiểu thư xuất giá mang theo bốn nha hoàn hồi môn, nghe nói Giang đạinhân đã thu dùng hai người, chính mình lúc đó chẳng phải là gã sai vặt hồi môn sao? Vậy có thể hay không…cũng là vận mệnh giống nhau?
Nghe nói cô nương gả ra ngoài đều thích cất nhắc nha hoàn bên người, dựa vào mức độ hiểu rõ của mình đối với Tam gia, khẳng định bản thân xem như là sự lựa chọn tốt nhất.
La Tiểu Lục chạy về phòng lôi mấy bộ quần áo mới ra, khoa tay múa chân chọn trúngmột bộ màu xanh mang ám vân, thay xong ở trước gương xoay trái xoay phải nhìnnhìn, thầm nghĩ: Bản thân thật sự là càng ngày càng đẹp trai.
Trước đây ở Tả phủ, hạ nhân mỗi quý mới có một bộ quần áo mới, hơn nữa là vải thô bình thường nhất, đồ ăn cũng là cơm rau dưa, giống như bây giờ, ăn ngon mặc đẹp, cả người đều lộ ra phong thái chiếu rọi người.
Chờ nó vẻ mặt hồng hào đi ra khỏi cửa phòng, phát hiện trong viện tử đã tụ tập haimươi mấy người, người trẻ tuổi tuấn lãng, đang tụ lại cùng một chỗ thảo luận xảy rachuyện gì.
Thời gian La Tiểu Lục đến tuy không lâu, nhưng trong phủ Trấn quốc công ngoại trừ một số nhân vật ẩn giấu nó hầu như đều quen biết, nó lần lượt lên tiếng chào hỏi, không ít người lôi kéo nó hỏi chuyện gì xảy ra.
La Tiểu Lục bí hiểm cười cười: “Phật viết, không thể nói, không thể nói.”
Chỉ có điều còn chưa đắc ý bao lâu, đợi nó từ trong đám người nhìn thấy Ẩn Nhất, cảngười đều không ổn, nó giống như trùng hợp vây quanh đi đến bên cạnh Ẩn Nhất,nhỏ giọng hỏi: “Ngươi như thế nào cũng tới?”
Ẩn Nhất đánh giá nó từ đầu đến chân một lần, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi sáng nayhình như không phải mặc bộ quần áo này?” Chẳng lẽ La Tiểu Lục có ý với mấy nhahoàn này?
Này ngược lại rất có thể, dù sao La Tiểu Lục trước đây thích nữ nhân, mấy người Hồng Diên lại là mỹ nhân hiếm có, trước kia thì thường xuyên phát hiện La Tiểu Lục chảy nước miếng với bốn mỹ nhân này.
Hắn ta nheo mắt lại, vụng trộm nhéo eo nó một cái: “Ăn mặc trang điểm xinh đẹpnhư vậy là muốn câu dẫn ai?”
La Tiểu Lục không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người, hơi hối hận hành vi vừa rồi, lỡ như Tam gia thực sự chọn trúng nó, lại để Lục công gia thị tẩm nó, vậy nólà đi hay không đi?
Có vẻ như…nó cũng không phải rất muốn đi.
“Chớ nói nhảm, ta chỉ là…chỉ là nghĩ, không dễ dàng gì tụ tập một chỗ, đương nhiên phải mặc long trọng một chút.” Tròng mắt La Tiểu Lục chuyển động: “Ngược lại là ngươi, ngươi là một tiểu thị vệ sao cũng có thể đến?”
Nó nhớ rõ vừa rồi Tam gia nói thị vệ phải có phẩm cấp mới được, chẳng lẽ…“Ngươi cũng là quan? Mấy phẩm?”
“Thế nào? Biết rõ năng lực vi phu rồi hả?” Ẩn Nhất cúi đầu xuống ghé vào lỗ tai nóthổi ra một hơi: “Tối nay khiến vi phu hài lòng sẽ nói cho ngươi biết.”
La Tiểu Lục sờ lỗ lai, dịch chuyển sang bên cạnh một bước, đúng lúc Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh dắt tay nhau đi ra, nó nhanh trí, chạy đến bên người Tả Thiệu Khanh,làm một gã sai vặt xứng đáng với chức vụ: “Tam gia, mọi người đến đông đủ.”
Tả Thiệu Khanh đồng dạng liếc nó đánh giá, lông mày nhíu lại, không biết La Tiểu Lục một người đã có chủ mò mẫm chộn rộn cái gì, chỉ có điều thấy nó an phận đứng sau lưng mình, thầm nghĩ có thể mình nghĩ sai.
Đợi mọi người hành lễ vấn an, Lục Tranh bảo Hồng Diên bọn họ đứng ra, ra lệnh: “Các ngươi đi chọn một người, chọn xong rồi thì để cho quản gia thu xếp mau chónglàm việc vui.”
“A…” Có người vui có người buồn, bốn đại nha hoàn mặt lộ ra vẻ sầu khổ, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Tả Thiệu Khanh, hiển nhiên biết rõ Lục ra vì sao làm ra việc này.
“Khụ Khụ… Lục gia cũng là quan tâm các ngươi, không muốn làm trễ nãi tuổi thanh xuân tốt đẹp của các ngươi.” Tả Thiệu Khanh trưng ra nụ cười trong sáng lươngthiện, dịu dàng nói: “Các ngươi cứ việc chọn, nếu không hài lòng, gia lại để cho các ngươi đi tìm.”
Một phen nói ra lời đại nhân đại nghĩa, khiến cho bốn nha hoàn tìm không ra lý do cự tuyệt.
Các thị vệ quản sự ở chỗ này đồng loạt đứng thẳng sống lưng, ánh mắt sáng rựcnhìn chằm chằm vào mấy người Hồng Diên.
Trước đây Lục công gia chưa thành thân, bọn họ đều chưa từng dám nghĩ tới bốn nha hoàn này, bởi vì biết rõ Lão phu nhân là cố ý vì Lục công gia giữ lại, đợi gia cưới nam thê, Lão phu nhân vẫn đem bốn nha hoàn đào tạo cẩn thận đưa tới, bọn họ còn cho rằng là vì Lục gia lưu lại con nối dõi, chỉ có đều thời gian dần qua, bọn họ cũng nhìn ra giữa Lục gia và Tam gia là không ai có thể chen vào được.
Vừa nghĩ tới việc tốt đẹp như vậy có thể rơi xuống trên người mình, mọi người mong mỏi chờ mong, hận không thể ở trên người mình đốt lửa, để cho bản thân sáng ngời hơn chút nữa.