Mục lục
Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Thiệu Khanh nghe xong La Tiểu Lục miêu tả hiện trạng Tả gia, không phúc hậu cười: “Tiểu Lục Tử, ngươi đi phòng thu chi lãnh một ngàn lượng bạc đưa đi, nói gia đang chiêu đãi khách quý, không cách nào đi giúp đỡ.”

La Tiểu Lục suy nghĩ chuyện này từ đầu đến đuôi, vẫn cảm thấy Tam gia hiềm nghi lớn nhất, nó nhìn chung quanh, hạ giọng hỏi: “Tam gia, ngài nói thật đi, lửa này là làm sao cháy?”

Tả Thiệu Khanh nhướng mày, hờ hững trả lời: “Gia cũng không phải thần tiên, như thế nào biết lửa lớn Tả gia là làm sao cháy?”

“Vậy ngài hôm qua sai Ẩn Nhất đi làm chuyện gì? Vì sao hắn cả đêm chưa về?” La Tiểu Lục cắn răng, vốn dự định buổi tối nhận lỗi, kết quả đợi cả buổi tối cũng không đợi được Ẩn Nhất, mơ màng liền ngủ trước.

Đợi nó tỉnh lại, bên người sớm đã không có người, vì vậy liền cho rằng Ẩn Nhất là cả đêm không về, nhận thức như vậy khiến cho nó vừa đau lòng vừa hoảng sợ.

“Nhìn một chút tiền đồ kia của ngươi, Ẩn Nhất lại không phải lần đầu ra ngoài làm việc.” Tả Thiệu Khanh một cước đạp mông nó: “Còn không mau đi Tả phủ nhìn mộtchút, nhớ rõ. Phải giống trống khua chiên đi.”

La Tiểu Lục bĩu môi, bụm mông, thầm nghĩ: Ta liền biết, Tam gia suốt ngày sai Ẩn Nhất làm chuyện xấu, tương lai ông trời báo ứng phải nhận đúng người mới được.

Đợi nó đi, Tả Thiệu Khanh ngây người nhìn chằm chằm hồ nước, ngay cả Lục Tranh đi tới cũng không phát hiện.

“Đang nghĩ gì?” Lục Tranh từ phía sau ôm bờ vai y hỏi.

Tả Thiệu Khanh thả lỏng thân thể, tựa ở trên người hắn, hỏi ngược lại: “Tiểu Lang đâu?” Nửa ngày chưa gặp, rất nhớ nó.

“Nương mang đi ngủ trưa rồi.” Lục Tranh đưa tay bắn trán y một cái: “Muốn làm gì liền làm, cần gì ở chỗ này bộ dáng buồn bực không vui?”

Tả Thiệu Khanh im lặng trừng hắn: “Chỗ nào buồn bực không vui? Em chỉ là đang nghĩ, bước cờ tiếp theo nên làm sao đi mà thôi.”

“A? Nói xem, mục đích cuối cùng của em là gì?” Đối với việc Tả Thiệu Khanh sắp xếp Ẩn Nhất đi làm, Lục Tranh không thể nào không biết, chẳng qua, đây là việc riêng của Tả Thiệu Khanh, hắn cũng không định nhúng tay.

“Anh cũng biết những ngày này chúng ta không ở kinh đô, Tả gia không ít lần mượntên tuổi phủ Trấn quốc công kết giao quyền quý?” Lúc Tả Thiệu Khanh biết tin tức này vốn còn không để tâm, chỉ là nghĩ tới kiếp trước, Tả phủ đồng dạng mượn ánh sáng của phủ Trấn quốc công từng bước bò lên, khi đó Lục Tranh vì cái gì không ngăn cản?

“Ừm, việc nhỏ mà thôi, em nếu không thích, bản công phái người đi dặn dò một câulà được.” Trong mắt Lục Tranh, đây chỉ là việc nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa, căn bản không đáng để hắn phân tâm để ý tới.

Về phần Tả phủ có thể mượn được tên tuổi phủ Trấn quốc công đạt được bao nhiêu chỗ tốt, hắn cũng không phải rất để ý, loại việc này bàng chi Lục gia làm không ít, là phúc hay là họa là lựa chọn của bọn họ, đừng hy vọng hắn đứng ra giúp đỡ là được.

Tả Thiệu Khanh liếc nhìn hắn: “Tâm nhãn của em rất nhỏ.”

“Cho nên.”

“Cho nên…Tả gia phải từ kinh đô biến mất.” Đây là độ thừa nhận lớn nhất của Tả Thiệu Khanh, y cũng không bằng lòng ngày tháng sau này cùng người Tả gia dây dưa không rõ.

Lục Tranh buộc chặt cánh tay y, để cho y tựa vào mình, nhẹ nhàng nói: “Có một số việc, em không nói ta cũng không muốn hỏi, chỉ cần em định đoạt là được.”

Khóe miệng Tả Thiệu Khanh nhếch lên: “Lục gia nghĩ đến đâu vậy? Em chỉ là muốn để bọn họ từ chỗ nào đến thì trở về chỗ đó mà thôi.” Trấn Vưu Khê nhiều chỗ tốt, thích hợp lão nhân gia dưỡng lão.

Tả Thiệu Khanh từ rất sớm liền bắt đầu để cho Tả Uẩn Dương thu mua lão nhân trong dòng họ Tả thị, trước đó còn có mấy người bảo thủ cảm thấy Tả Uẩn Dương thân phận thứ tử lên không được mặt bàn, khó khiến cho kẻ dưới phục tùng.

Nhưng lần này Tả Uẩn Dương trở thành hoàng thương, người trong tộc đã có thể phân rõ ai mới có thể mang lại cho bọn họ lợi ích càng lớn hơn, vì vậy cả đám nịnh bợ Tả Uẩn Dương, về phần Tả Uẩn Văn ở kinh đô sớm đã bị người quên lãng.

Chỉ chờ Tả Uẩn Văn trở về, danh tiếng tộc trưởng của ông ta liền phải đổi chủ, mặc dù chỉ là hư danh, nhưng y tin tưởng đến lúc đó vẻ mặt Tả Uẩn Văn nhất định rất đặc sắc.

“Ừm, trấn Vưu Khê không tệ.” Lục Tranh nghĩ tới khoảng thời gian ở trên núi dưỡngthương, cười cắn lỗ tai Tả Thiệu Khanh: “Lúc đầu, em cũng ngược đãi người bệnh không ít.” Khoảng thời gian kia chỉ sợ là lúc hắn đói lâu nhất từ khi chào đi đến nay.

Tả Thiệu Khanh xấu hổ ho một khan một tiếng: “Lục gia cũng đừng oan uổng em, ai biết anh so với heo còn ăn nhiều hơn, em lén lút đưa bữa cơm cho anh dễ dàng sao?”

Lục Tranh đương nhiên biết y vì cái gì lén lút, nhớ đến sau này tra được những việc kia, lông mày hắn hơi nhướng lên, hắn có lẽ là từ lúc đó, mới đối với Tả Thiệu Khanh nồi lên tâm tư như vậy.

Một thư sinh gầy yếu vậy mà chọn phương thức này trả thù người nhà, không thể không nói việc Tả Thiệu Khanh xếp đặt thiết Tả Thiệu Lăng khiến cho Lục Tranh mở rộng tầm mắt.

Giả vờ đâm bị thương, dùng dư luận dẫn dắt, miêu tả hình tượng một thứ tử bị đíchtử chính thất ức hiếp, khiến cho mẫu tử Tiết Thị vào vị trí bị động, tiếp theo càng áchơn, vậy mà tìm một nữ nhân có bệnh khiến cho Tả Thiệu Lăng mắc câu, tốn mộtchút phí tổn liền phế bỏ Tả Thiệu Lăng.

Khi đó hắn liền nghĩ, thiếu niên này ra tay vừa hung ác vừa cay độc, từng bước tính toán, cẩn thận trù tính, nếu người phủ Trấn quốc công không đủ mạnh, căn bản tra không ra chuyện này là y thúc đẩy phát triển.

Chẳng qua cho đến nay, hắn cũng không biết Tả Thiệu Khanh làm làm sao biết nữnhân kia có loại bệnh này.

Nhưng, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, từ lúc đó, thiếu niên này lại có được thành tựu sắc xuất, liên tiếp đậu tam nguyên, lại dùng thủ đoạn khó bề tưởng tượng được trả thù người Tả gia.

Sở dĩ nói là khó bề tưởng tượng, là vì Lục Tranh nhìn ra, những thủ đoạn kia nhỏ đến không đáng kể, rồi lại nhận được hiệu quả tốt nhất.

Tả Thiệu Yến trước khi thi trúng độc, là thê tử gã ta ra tay, chuyện này Tả Thiệu Khanh chỉ chẳng qua tốn mấy câu, thậm chí ngay cả lừa gạt cũng không tính, liền để cho một nữ nhân hung ác ra tay cản trở tiền đồ của trượng phu mình, dù cho từ góc độ pháp luật, Tả Thiệu Khanh trên chuyện này cũng hoàn toàn khiến cho người không thể bắt được sai lầm.

Muốn nói Lục Tranh đối với Tả Thiệu Khanh có chỗ nào không hài lòng, chính là lúc đầu Tả Thiệu Khanh vậy mà lợi dụng hắn đến tính kế Tả Thục Tuệ, để cho người Tả gia cho rằng mình sẽ lấy Tả Thục Tuệ làm thê tử, tuy hắn lúc đầu là có ý này. Muốn tìm một nữ nhân nhà nghèo qua loa cho qua.

Chẳng qua, vị trí phu nhân Trấn quốc công dường như thật sự rất mê người, chỉ làmột tin tức không thật chưa được chứng thực, dĩ nhiên liền khiến người Tả gia từ bỏrể hiền ưu tú, dùng một bẫy rập không che giấu tính kế Tào Tông Quan.

Sau này, Tả Thục Tuệ tất cả đều là gieo gió gặt bão, ham phú quý, nhận thức không rõ vị trí của mình, nữ nhân như vậy sao có thể đấu lại Tả Thiệu Khanh?

Hai người đang dính lấy nhau, sau lưng một bóng đen lóe lên, Ẩn Nhất mắt khôngnhìn lung tung đứng đấy.

“Về rồi? Việc xử lý như thế nào?”Tả Thiệu Khanh quay đầu hỏi hắn ta.

“Dựa theo căn dặn của ngài, Tả phủ bị đốt hoàn toàn không thể ở được nữa, đạo sĩ cũng đã tìm xong, chỉ đợi ngày mai “vô tình gặp được” Tả lão gia, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Xảy ra một chút ngoài ý muốn, vị đệ đệ chưa đầy một tuổi kia của ngài chết rồi.”

“Cái gì?” Tả Thiệu Khanh chấn động, y không tin Ẩn Nhất làm việc sẽ xuất hiện chỗ sơ suất như vậy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thuộc hạ dựa theo yêu cầu của ngài, trước đó để cho người gọi tất cả người Tả phủtỉnh lại, lúc lửa cháy trong phòng không hề có người, sau khi thuộc hạ xác nhận không có người bị thương mới rời đi, nhưng là sáng hôm nay, thuộc hạ nghe nói Tả phủ đêm qua cháy lớn chết một đôi mẫu tử, chính là Nguyệt di nương và con trainàng ta, thuộc hạ cảm thấy bên trong có càn khôn, trước điều tra rõ mới trở về báocáo.”

Tả Thiệu Khanh sắc mặt sa sầm, suy đoán nói: “Là bút tích của Tiết Thị?”

Ẩn Nhất không hề kinh ngạc gật đầu: “Phải, viện tử của Nguyệt di nương không hềnằm trong phạm vi thế lửa, viện tử của nàng ta là phía sau đám cháy, xác thực là Tả phu nhân gây nên.”

Tả Thiệu Khanh lần trước đi Tả gia cũng không nhìn thấy đôi mẫu tử kia, y cũng không để ý, rõ ràng chán ghét Nguyệt di nương, nhưng chưa từng muốn mạng của nàng, về phần đệ đệ sinh ra không lâu, thì càng không có ân oán gì.

Y vốn cho rằng tuổi tác của đứa bé kia không uy hiếp được Tiết Thị, mụ chắc có lẽ không ra tay mới đúng, không nghĩ tới y vẫn là đánh giá thấp trình độ lòng dạ độc ác của Tiết Thị.

“Thuộc hạ tra được, hai tháng này, Tả lão gia đối với Nguyệt di nương ưu ái có thêm,thời gian qua đêm ở trong viện tử của nàng ta càng ngày càng nhiều hơn nữa Tả lão gia không chỉ một lần khen đứa bé kia thông minh ngoan ngoãn, hình như so vớicháu trai càng cưng chiều hơn.”

Tả Thiệu Khanh hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng là già có được con, cưng chiều một chút cũng là bình thường, Nguyệt di nương tuổi trẻ tướng mạo đẹp, chỉ cần Tả Uẩn Văn không nạp người mới, nàng ta được cưng chiều cũng là tất nhiên, dựa theo lòng dạ Tiết Thị, phát tác chỉ là việc sớm muộn.”

“Việc này trước đó Tiểu Lục Tử sao không thăm dò được?” Tả Thiệu Khanh nghi hoặchỏi.

“Tả gia giấu diếm tin tức này, bởi vì đã xét xử là do cháy lớn hoàn toàn ngoài ýmuốn, cho nên Tả lão gia không muốn việc này ồn ào lớn, thuộc hạ vẫn là thừa dịprối loạn nghe được hạ nhân Tả gia nói.”

“Ngược lại là việc Tả Uẩn Văn sẽ làm.” Tả Thiệu Khanh sờ cằm: “Xem ra, ngay cả ôngtrời cũng đang giúp ta, còn miễn cho ô uế tay gia.”

“Ngài là muốn…?”

“Ngươi đi sưu tập chứng cứ, bên người Nguyệt di nương khẳng định cũng có nhahoàn bà tử trung tâm, nghĩ biện pháp để cho các nàng lên quan phủ cáo trạng, lầnnày, ta muốn để cho Tiết Thị hoàn toàn không có chỗ xoay người.”

Tả Thiệu Khanh ngắm nhìn mặt bước yên ả, nhỏ giọng nói: “Việc của nương ta đã trôi qua quá lâu, không dễ tra, mượn việc của mẫu tử Nguyệt di nương cáo trạng Tiết Thị, coi như là siêu độ cho vong linh mẫu tử bọn họ.”

Tả Thiệu Khanh vốn là muốn đợi bọn họ rời khỏi kinh đô lại ra tay, mệnh của những người Tả gia khác y cũng có thể bỏ qua, duy chỉ có Tiết Thị, thiếu nợ mạng nương y là nhất định phải trả.

“Tả Uẩn Văn vừa tang con, đối với mẫu tử Nguyệt di nương chính là lúc tình cảm sâu đậm nhất, ông ta tuyệt đối sẽ không bảo vệ Tiết Thị, nhiều nhất chỉ sẽ ngăn chặnchuyện xấu trong nhà không muốn ồn ào lớn, ngươi để cho quan phủ nhanh chóng xử lý, gia cũng không muốn trải qua năm mới còn ồn ào phiền lòng.”

Ẩn Nhất liếc nhìn Lục Tranh, thấy hắn không phản đối, liền gật đầu đồng ý.

Đợi sau khi hắn ta rời đi, Lục Tranh ôm Tả Thiệu Khanh, hôn khóe mắt y: “Đợi giải quyết Tiết Thị, bản công cầu hoàng thượng một ý chỉ, phong cho nhạc mẫu đại nhâncáo mệnh, coi như là một chút hiếu tâm của chúng ta.”

Hai tay Tả Thiệu Khanh túm lấy cổ áo hắn, ở trên môi hắn hôn một cái, lập tức lo lắng hỏi: “Mẫu thân em chỉ là thiếp thất, chỉ sợ không được?”

“Vậy thì chờ sau khi Tiết Thị thoái vị phù chính là được rồi, em yên tâm đi, việc nàyliền giao cho bản công, nhất định sẽ cho em một đáp án hài lòng.”

Tả Thiệu Khanh biết một chút việc nhỏ này không làm khó được Lục Tranh, vui vẻ chờ mong ngày Tiết Thị thoái vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK