Đây là lần đầu tiên Chiến Viên Phong đánh lão thái phó, hắn ta biết đại thần cả triều không có mấy người trong nhà sạch sẽ, tham ô nhận hối lộ, thiên vị, ủy mạnh hiếp yếu, những điều này cũng là không thể tránh khỏi.
Nhưng làm sao cũng phải có mức độ giới hạn, Chiến Viên Phong tuyệt không hy vọng nhìn thấy quốc gia trong tay mình bị một đám sâu mọt ăn mòn.
Sau khi lão thái phó xem hết những bằng chứng kia cả người đều ngây ngốc, tuy ông là người đứng đầu cả nhà, nhưng con cháu thân thích trong nhà nhiều như vậy, ông thật sự không cách nào hiểu rõ mỗi người bọn họ làm cái gì.
Bởi vậy ông ngược lại không hoài nghi tính chân thật của những chứng cớ này, chỉ làtrong lòng tràn đầy hối hận và phẫn nỗ không cách nào nói ra.
Cuối cùng trong thánh chỉ, Thiên Phượng Đế không chỉ tước đoạt chức vị của Tăngthái phó, còn sai Hình bộ đối chiếu bằng chứng truy nã từng người phạm tội quy án,nên phán quyết như thế nào thì phán quyết như vậy.
Mà Tăng thái phó bởi vì bản thân không phạm sai lầm lớn được tha tội chết, chỉ là gia sản toàn bộ bị sung công, đến đây, Tăng gia được tiên đế dìu dắt liền triệt để sụp đổ, thậm chí so với Tả gia năm đó còn thê thảm hơn, đại thể rơi vào tình trạng nhà tan cửa nát.
Ngay sau đó, quần thần lén thảo luận vị trí Thái phó sẽ rơi vào nhà ai, Chiến Viên Phong hạ xuống đạo thánh chỉ, phong Giang đại học sĩ Giang Dận Thiên làm thái phó đương triều, cũng chính là phụ thân Giang Triệt.
Tuy Thái phó chỉ là chức vị hư danh không có thực quyền, nhưng vinh quang tên tuổi là thầy của đế vương thì đủ để đám nhân vật cao quý quyền thế chen vỡ đầu, mà Giang Dận Thiên quả thật có đủ tư cách này, rất nhiều đại thần âm thầm suy nghĩ, hành động lần này của hoàng thượng sợ là muốn trọng dụng Giang gia.
Trong triều đình cũng không ít ví dụ phụ tử đồng thời làm quan, nhưng giống như Giang gia, một người làm Thái phó, một người trẻ tuổi liền được phong làm Thượng thư thật sự là có một không hai, trong lúc nhất thời, Giang gia phong quang vô hạn, ngay cả Tả Thục Tuệ lúc trở về nhà mẹ đẻ cũng cực kì tự hào kiêu ngạo.
“Nương, con hiểu ý của ngài, đại ca suốt ngày vùi đầu đau khổ đọc sách như vậy xácthực không được, không ai so với con gái càng trông cậy đại ca trở nên xuất sắc,nhưng…ngài cũng biết, con gái vừa xuất giá không lâu, phía trên còn có chính thê,thực sự lời nói không có giá trị.”
Tiết thị có chút tức giận, khuôn mặt bệnh nặng mới khỏi lộ rõ vẻ tiều tụy: “Chưa thử qua làm sao biết được? Giang Triệt là Lại bộ thượng thư, chưởng quản bổ nhiệm và thăng chức quan viên cả nước, lão gia Giang gia lại là Thái phó, giúp đỡ người trong nhà một chút có cái gì không được?”
Tả Thục Tuệ bởi vì việc lúc trước sinh non cả người đều có chút buồn bực không vui, thật vất vả trưng cầu được mẹ chồng đồng ý để cho nàng trở về nhà mẹ đẻ giải sầu, lại không nghĩ vừa vào cửa đã bị mẫu thân lôi kéo nói chuyện này.
Nàng ngược lại là thật tâm muốn giúp, nhưng khoảng thời gian này nàng ngay cả mặt Giang Triệt cũng không thấy, nàng nếu nhận lời, lỡ như việc không thành lại càng hỏng bét hơn.
Tiết Thị bực bội phất tay: “Được rồi được rồi, không giúp được coi như xong, nương cũng không phải cố tình làm khó dễ ngươi.” Đối với đứa con gái này, Tiết Thị gửi gắm kỳ vọng rất lớn, không nghĩ tới kết quả không hề giúp đỡ được gì trong nhà.
Không chỉ như vậy, nghĩ tới nàng giày vò đứa nhỏ trong bụng không còn, thì vừa đau lòng vừa phẫn nộ.
“Ngươi bảo dưỡng thân thế như thế nào rồi? Có điều dưỡng theo như đơn thuốc vinương cho không? Việc lớn nhất bây giờ chính là nhanh chóng dưỡng tốt thân thể lạimang thai một đứa, chỉ có sinh ra con trai, địa vị của ngươi ở Giang gia mới có thểtiếp tục vững chắc.”
“Con gái biết rõ, nhưng…” Nàng muốn nói gần đây Giang Triệt cũng không bước vào phòng nàng, nhưng chuyện này làm sao có thể nói với trưởng bối, vì vậy nuốt xuống nửa câu oán hận.
“Nhưng cái gì?”
Tả Thục Tuệ miễn cưỡng cười: “Không có gì, không nói những cái này nữa, con gái mang quà đến cho cháu ngoại trai, chúng ta cùng đi thăm nó đi, con gái còn chưa thấy nữa.”
Tuy nàng ở Giang gia lời nói không có giá trị, nhưng chi phối một chút quyền lợi tiền tài vẫn là có, bởi vì lần này về nhà mẹ đẻ liền mang theo một ít quà có chút quý giá trở về.
Nhắc tới cháu trai, trên mặt Tiết Thị rốt cục đã có chút nhân khí, sau khi nhìn thấy những món quà kia, thì cười tươi đến mức không ngậm được miệng, mụ kéo tay Tả Thục Tuệ đứng dậy: “Đi thôi, sắp đến đầy tháng rồi, lớn lên càng lúc càng giống đại ca ngươi, đợi qua đầy tháng nương liền ôm đến tự mình nuôi dạy, Hà thị kia sinh ra trong cửa nhỏ nhà nghèo, chỗ nào hiểu được dạy dỗ đứa nhỏ?”
Tả Thục Tuệ cũng không phải để ý lắm đại tẩu nàng, bởi vậy cũng không nói lời nào, chỉ là các nàng không biết, bây giờ trong mắt Hà thị chỉ có con trai, chỗ nào có thể để cho Tiết Thị ôm đứa nhỏ đi?
Trưởng tôn Tả gia được đặt tên là Tả Ngọc Hoành, xác thực là đứa bé phấn điêu ngọc mài, lúc Tả Thục Tuệ ôm vào trong ngực nhịn không được nghĩ: Nếu như con của mình không rớt mất, vậy năm sau cũng nên là bộ dáng này.
Nghĩ đi nghĩ lại, chua xót trong lòng dần dần tỏa ra, vốn tư thế ôm đứa nhỏ không đúng chuẩn lại ghì đứa nhỏ đến bật khóc.
Hà thị ở ben cạnh nhìn kinh hồn bạt vía, nhất là lúc nhìn thấy móng tay trên mườingón xinh đẹp mà sắc bén, tim treo lên cổ họng, sợ nàng không cẩn thận làm đứanhỏ bị thương.
Nghe thấy tiếng khóc đứa nhỏ càng lúc càng lớn, Tả Thục Tuệ kiên nhẫn cũng không có, đưa đứa nhỏ cho vú em đứng bên cạnh, cùng Hà thị nói vài câu hình thức, sau đó liền lôi kéo Tiết Thị rời khỏi.
Tả Thục Tuệ kéo Tiết Thị vào phòng, đuổi nha hoàn bà tử đi sau đó mới nhỏ giọng nói: “Nương, có chuyện này con gái nói nương cũng đừng tức giận.”
“Chuyện gì lại thần bí như vậy?”
“Con gái nghe nói phủ Trấn quốc công cố ý ở trong chi thứ lựa chọn người thừa kế,ngài không bằng đưa đứa nhỏ của đại ca cho Tam đệ làm con thừa tự, chỉ cần nói cho Tam đệ chỗ tốt ở trong đó, y tuyệt đối sẽ đồng ý?”
“Như vậy sao được?” Tiết Thị lông mày nhíu chặt, lạnh mặt dạy dỗ: “Ngọc Hoànhnhưng là trưởng tôn Tả gia.”
“Con gái biết rõ, trước mắt Tả gia chúng chỉ có một đứa nhỏ như vậy, ngài không bỏ được là tất nhiên, nhưng tầm mắt của ngài phải đặt xa một chút, tuy sau khi cho Tam đệ làm con thừa tự khẳng định phải sửa họ, nhưng nó chung quy là cháu trai ngài, tương lai nếu là có thể thừa kế phủ Trấn quốc công, vậy ngài còn lo lắng cái gì nữa?”
Nếu không phải nàng gả chính là Giang gia, tuyệt đối không thể nào nhường đứa nhỏ cho người khác, nếu không thì chuyện như vậy ngay cả nàng cũng động tâm.
“Để cho ta suy nghĩ…” Tiết Thị nhíu mày trầm tư suy nghĩ cả buổi, một bên luyến tiếc đứa cháu này, một bên lại xác thực đối với lợi ích như vậy động tâm.
Tả Thục Tuệ nhìn ra mụ động tâm, ở bên cạnh khuyên nhủ nói: “Nương, ngài nghĩ đi, Tả Thiệu Khanh là nam nhân đời này đều không thể có đứa nhỏ của bản thân, phải nhận con thừa tự, y đương nhiên bằng lòng nhận đứa nhỏ thừa tự cùng mình có họ hàng...”
“Nhưng phủ Trấn quốc công nhất định muốn đời sau trên người chảy huyết mạch Lục gia mới được.”
“Vậy thì sao? Bàng chi phủ Trấn quốc công đều là họ hàng xa, huyết mạch gần đi chỗnào tìm, nghe nói vị gia kia đối với Tam đệ thế nhưng cực kì cưng chiều, tin tưởngchỉ cần Tam đệ kiên trì, không lo không thành công, cho dù Lão phu nhân không đồng ý, cùng lắm thì nói một đứa bé rất cô đơn, Tả gia Lục gia hai bên chọn một đứa, chung quy là có thể, về phần tương lai…còn rất xa.”
“Phụ thân ngươi…khẳng định sẽ không đồng ý.”Dựa theo lòng tự trọng của Tả Uẩn Văn, tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ Tả gia mang họ người khác.
“Ngài cùng phụ thân nói chuyện, đứa nhỏ cuối cũng sẽ có, nhưng cơ hội này lại rấthiếm có, con gái cũng là từ trong miệng người khác biết được tin tức, ngài cũng đừng tuyên dương ra ngoài.”
“Vậy không bằng đưa con trai của tiện nhân kia đi?” Tiết Thị con mắt sáng ngời nói.
Tả Thục Tuệ hồi lâu mới hiểu rõ tiện nhân kia là người nào, vội vàng kéo cánh tay Tiết Thị: “Phủ Trấn quốc công làm sao sẽ xem trọng thứ tử? Huống hồ bối phận cũng không đúng, hơn nữa, ngài không sợ đứa nhỏ kia lớn lên sẽ hướng về phía mẫu thân nó sao?”
“Nghiệt chủng kia không phải là thứ tử hay sao?” Khóe miệng Tiết Thị nhếch lên, ánhmắt u ám nói: “Chỉ cần không có mẫu thân thì được rồi.”
Hai mẫu tử thầm thì gần nửa ngày, cho đến lúc Tả Thục Tuệ rời khỏi Tiết Thị vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng lại không biết, hai nam chính phủ Trấn quốc côngcăn bản không có ý định từ trong nhà thân thích nhận đứa nhỏ làm con thừa tự.
Tả Thiệu Khanh chỉ cần không phải đứa ngốc thì sẽ không muốn đứa nhỏ cùng hai nhà có quan hệ, đây chẳng phải là đánh đồng với giúp người khác nuôi con trai sao? Không chừng còn nuôi ra bạch nhãn lang.
Chỉ có điều Tả Thiệu Khanh lúc này không hề biết những cái này, cũng không có tinhlực đi quan tâm, bởi vì Lục Tranh sắp xuôi nam, mà lần này, Lão phu nhân cũngcùng ra ngoài, phủ Trấn quốc công to như vậy, đến lúc đó chỉ còn một người chủ tửlà y, chỉ là nghĩ một chút thôi cũng liền cảm thấy phiền lòng.
“Tam gia, đây là sổ sách và chìa khóa của tất cả nhà kho tháng này, Lão phu nhân nói đưa cho ngài tạm thời bảo quản.”
Tả Thiệu Khanh vẫy tay bảo La Tiểu Lục đem đồ cất kỹ, không có tinh thần trả lời: “Phiền quản gia nói lại với Lão phu nhân, ta sẽ nhớ bà, để cho lão nhân gia bà trở về sớm một chút.” Nếu không y không dám cam đoan, trong phủ này sẽ bị y quản lý thành cái dạng gì.
Quản gia trong lòng an ủi: “Lời này ngài ở trước mặt cùng Lão phu nhân nói, bà nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tả Thiệu Khanh thở dài, sau đó đột nhiên túm cánh tay quản gia, ánh mắt tha thiết hỏi: “Quản gia, ngươi sẽ không đi chứ?”
“Đương nhiên, lão nô lớn tuổi, chịu không nổi đường xa lặn lội giày vò.” Lão quản gia yêu thương nhìn Tả Thiệu Khanh, rất muốn đưa tay sờ lên đầu y, rồi lại kiêng kịtôn ti không dám động thủ.
Tả Thiệu Khanh lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, y một quan viên, dù nhàn rỗi cũng không thể nào ngày ngày ngây ngốc ở nhà quản lý nhà cửa, lão phu nhân sợ là cũng biết điểm này, mới để Lão quản gia lại.
Đương nhiên, cũng không bài trừ nguyên nhân lão nhân gia bà sợ y làm cái nhà nàylụn bại.
Đợi Lục Tranh trở về phủ, Tả Thiệu Khanh đi theo sau mông hắn cùng vào cùng ra,ngay cả tịnh phòng cũng không bỏ qua, chỉ cần Lục Tranh quay người lại, tuyệt đốicó thể cùng y mặt đối mặt.
“Phải đi bao lâu?” Tả Thiệu Khanh đã hỏi lần thứ mười vấn đề này, trong mắt đều làluyến tiếc nồng đậm, nhưng lại bởi vì vẫn luôn không nhận được đáp án mà lo lắng không yên.
Lục Tranh dứt ôm lấy người, cùng nhau xuống bể tắm, ngâm mình ở trong dòngnước ấm áp hôn lên trán Tả Thiệu Khanh: “Cũng không phải trường kì xuất chinh, sẽ không quá lâu.”
Tả Thiệu Khanh tùy ý hắn lột quần áo ở trên người mình, cọ đến trong lòng ngực hắn nghi hoặc hỏi: “Sẽ không quá lâu là bao lâu?” Bản thân y chính là nam nhân, vì vậy đối với thói hư tật xấu của nam nhân đặc biệt hiểu rõ, sắp phải xa cách nhau lâu, khó đảm bảo thân thể không vượt quá giới hạn…
Được rồi, y biết mình buồn lo vô cớ, lại không phải đi đánh trận, từ biệt mấy năm gì đó khẳng định không có khả năng.
“Ngày mai sẽ nói cho em biết.” Lục Tranh đẩy người đến vách hồ đá, nụ hồn mạnhliệt không hề có quy luật rơi lên thân thể Tả Thiệu Khanh, khiến cho đối phương tạmthời quên mất vấn đề này.