May mà lần này xuất hành cũng mang theo mấy vị đại phu trong phủ, giằng co vài ngày rốt cục khôi phục bình thường, khiến cho Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh vẫn luôn quan tâm thân thể của Lão phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra.
Boong thuyền rộng rãi, dưới đỉnh dù lớn bày một cái ghế dựa, trên mắt Lão phunhân che một cái khăn, đang nhắm mắt lại lắng nghe tiếng nước chảy cấp tốc lui về sau.
Ở bên trái bà là một bàn trà nhỏ, trên bàn bày trái cây ướp lạnh, còn có một bình nước nóng ấm, bên phải là hai đại nha hoàn đứng đấy tùy thời kính cẩn chờ đợi sai khiến.
“Lão phu nhân, vẫn là đi vào nghỉ ngơi một lát nha? Hiện tại mặt trời quá nắng.”Chung má má cầm áo choàng đi ra, khổ tâm khuyên nhủ nói.
“Vào trong đó lại say tàu, vẫn là ở boong thuyền thoải mái, gió thổi cũng khôngnóng.”
Chung má má phủ thêm áo choàng cho bà, quay người thu dọn trái cây ướp lạnhtrên bàn trà, bảo nha hoàn đổi thức ăn ấm dạ dày, lúc này mới không làm nữa.
“Đi gọi Tranh Nhi đến, nói ta có chuyện muốn nói.” Lão phu nhân gỡ khăn trên mắt xuống, hướng nha hoàn bên cạnh dặn dò nói.
“Vâng.” Nha hoàn kia lên tiếng trả lời mà đi, một lát sau, liền thấy Lục Tranh mangtheo Tả Thiệu Khanh đi tới.
“Ngày mai phải hay không liền nên đến Thường Châu rồi?” Lão phu nhân quay đầuhỏi Lục Tranh, vốn là từ kinh đô đến Thường Châu chỉ cần hành trình năm ngày, lại bởi vì Lão phu nhân không thoải mái, trễ mất một ngày.
“Ừm, đến lúc đó lại để cho thuyền cập bờ, ngài cũng xuống đi một chút.”
Lão phu nhân ánh mắt sáng lên: “Được, các ngươi cũng thu dọn một chút, ngày mai đổi thành đi đường bộ, có các ngươi ở, ta chơi không thỏa thích.”
Tả Thiệu Khanh dở khóc dở cười, không nghĩ tới bọn họ lại sắp bị đuổi xuống thuyền, chỉ có điều đường thủy nhàm chán y cũng phiền chán, đổi thành đi đường bộ y không hề có ý kiền gì.
“Nương, ngài không theo chúng con đi Hạc Thành à?” Hạc Thành là trạm đầu tiêncủa Lục Tranh, vốn bọn họ dự định cả nhà ở Hạc Thành mua một viện tử, sống mộtthời gian ngắn.
“Các ngươi cũng đừng quản nữa, đến chỗ ta sẽ sai người liên hệ cho các ngươibiết.”Lão phu nhân ghét bỏ khoát tay, hiển nhiên không có ý định tiết lộ hành trình của bản thân.
“Được.” Lục Tranh dứt khoát gật đầu, có Lão phu nhân đi theo, hành trình của bọnhọ xác thực quá chậm.
Đợi hai người trở về buồng nhỏ trên tàu, Tả Thiệu Khanh không xác định hỏi: “Như vậy an toàn sao?” Hai thuyền nhiều đồ như vậy, quả thực chính là rõ ràng nói chocướp biển biết: Mau tới trộm mau đến cướp đi, ta rất có tiền.
Lục Tranh ở trên khuôn mặt biến đổi không ngừng của y cắn một cái, an ủi: “Yên tâm đi, hai thuyền quan lớn như thế, cho dù là cướp biển cũng không dám tùy tiện chặn lại, huống chi người cầm lái đều là người Tào bang, an toàn không lo lắng.”
Tả Thiệu Khanh gật đầu, sau đó cởi áo khoác chui vào trong chăn, tiếp tục ngủ trưa vừa rồi mới ngủ được một nửa.
Lục Tranh cũng theo chui vào, dính sát ở sau lưng Tả Thiệu Khanh, bị y đuổi như đuổi ruồi đẩy ra: “Nóng chết, đừng dựa vào gần như vậy.”
Lục Tranh ở sau gáy của y cọ cọ, Tả Thiệu Khanh bị ngứa co rụt cổ: “Đừng quậy…ha ha…”
Hai người rất lâu không ở bên nhau nhàn nhã như vậy, cho đến khi hai người cọ đến không cẩn thận cọ ra lửa, lúc này mới yên tĩnh lại.
Lục Tranh bằng lòng đổi thành đi đường bộ còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, buồng nhỏ trên tàu đều là một tầng ván gỗ mỏng ngăn cách ra, thanh âm đi đường bên cạnh đều nghe rõ ràng, bởi vậy từ sau khi lên thuyền, hai người vẫn tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, không dám gây ra động tĩnh.
Dù cho da mặt hai người không mỏng, cũng không tiện để cho để cho mọi ngườinghe thấy loại việc này.
“Ngày mai sau khi lên bờ trước tiên ở Thường Châu dừng lại một đêm…” Lục Tranh dùng đầu lưỡi liếm láp lỗ tai Tả Thiệu Khanh nói.
Tả Thiệu Khanh thuận lợi tiếp nhận loại tín hiệu nào đó, trong lòng một trận nhộn nhạo, nhẹ nhàng trả lời một chữ “được”.
Sau bữa tối, Lục Tranh thông báo quyết định này cho mọi người, vì hắn là thủ lĩnh, tự nhiên mọi người sẽ không phản đối, chỉ có Lương Tề lười nhát đứng đấy hỏi: “Có thể làm cho ta một chiếc xe ngựa thoải mái một chút không? Bổn quan thân thể yếu đuối, chịu không được xe ngựa một đường xóc nảy.”
Ánh mắt Tả Thiệu Khanh ở trên thân thể cao lớn của hắn ta quét qua một lần, tronglòng có dự cảm không tốt lắm.
Hành trình này chỉ có y và Lương Tề là hai quan văn, những người khác đều là võtướng, xem ra lộ trình kế tiếp, y phải cùng quan trên không đáng tin cậy này ngồichung một chiếc xe rồi.
“Tả lang trung dùng ánh mắt nhiệt tình như vậy nhìn bổn quan, là có ý kiến giống bổn quan?” Lương Tề hướng Tả Thiệu Khanh nháy mắt mấy cái, cười đến không có ýtốt.
Từ khi hắn ta phát hiện toàn bộ thanh lâu sở quán đều cấm quan viên bước chân vào, mà người khởi xướng chính là vị trước mắt này, hắn ta mỗi lần nhìn thấy Tả Thiệu Khanh vẫn luôn phải nói vài câu mới cam tâm.
Nhân sinh của hắn ta, không có mỹ nhân yểu điệu làm sao trôi qua?…Chẳng qua ở kinh đô không được phép phiêu kỹ, chưa nói địa phương khác cũng không được?
Hạ quyết tâm ngày mai lên bờ thì ăn vụng Lương Tề lộ ra một nụ cười dâm loạn.
Tả Thiệu Khanh nhìn một loạt biến hóa của hắn ta, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn ta đang nghĩ gì: “Lương đại nhân đã hiểu lầm, hạ quan chỉ là đang nghĩ, đoạn đường này nên bố trí mấy người bảo hộ “thân thể yếu đuối” của ngài?”
“Ha ha…ha ha, có Lục công gia và các tướng lĩnh ở, vậy còn có nguy hiểm gì sao?”
“Này cũng không chắc, mọi người vẫn sẽ có lúc không ở cùng nhau, tỷ như, đi nhà vệ sinh, lại ví dụ như, lúc ngài và mỹ nhân ước hẹn, này lỡ như chuyện tốt làm đượcmột nửa, đã bị kẻ xấu làm… vậy cũng không quá tốt.”
Một đám võ quan thô lỗ cười ha hả, chỉ là nghĩ đến hình ảnh kia đã cảm thấy cực kì thú vị, một nam nhân trơn bóng đang ghé vào trên người nữ nhân hoạt động, bỗng nhiên một thanh kiếm sắc bén hướng hắn đâm tới, nam nhân trở mình, bụm lấy mệnh tử trốn tránh, thật sự quá thích thú.
Lương Tề mất tự nhiên kẹp chặt hai chân, ho khan hai tiếng, hướng Lục Tranh cầu cứu: “Lục công gia, đường đường phu nhân Trấn quốc công bất nhã như vậy thật sự không có quan hệ gì chứ?”
Lục Tranh bình tĩnh uống trà: “Bản công còn chưa cảm tạ ngươi mang y đi thanh lâu mở mang kiến thức một phen, nếu không y lại làm như thế nào biết những thứ này?”
“Ha ha…” Tả Thiệu Khanh và Lương Tề đồng thời ngượng ngùng cười ra tiếng, sau đó ăn ý ngậm miệng.
Đám võ tướng nghẹn cười, bọn họ cùng Lương Tề không xa lạ gì, song phương hiểnnhiên cũng không phải lần đầu tiên hợp tác, cũng biết hắn ta là dạng người gì,ngược lại là Tả Thiệu Khanh, ngay cả Tống Hán Lâm và Lục Tranh quan hệ khá gần gũi cũng không dám cùng y đùa giỡn lung tung, ngược lại là bị mọi người cô lập.
Tả Thiệu Khanh đối với cái này bày tỏ rất bất đắc dĩ, đỉnh lấy danh hiệu phu nhân Trấn quốc công, tất cả mọi người không dám coi y là nam nhân, ngay cả đụng tay một cái cũng giống như phạm vào tội các tày trời, đến mức như vậy sao?
Sáng sớm hôm sau, đoàn người đến Thương Châu, dừng chân một ngày sau đó liền cùng Lão phu nhân mỗi người đi một ngả, nếu xem nhẹ nét mặt như mở cờ trong bụng của Lão phu nhân, Tả Thiệu Khanh nhất định sẽ nói mấy câu lưu luyến chia tay.
Từ trạm dịch lấy ngựa, Tả Thiệu Khanh cỡi gần nửa ngày liền từ bỏ, đêm qua giày vò quá mức, thật sự không thích hợp loại vận động cưỡi ngựa này, y ngoan ngoãn vào xe ngựa, một bên bảo La Tiểu Lục đấm chân cho y, một bên cùng Lương Tề mắt to trừng mắt nhỏ.
“Xùy, thân thể yếu đuối cũng đừng thể hiện, một quan văn còn học võ tướng cỡingựa đường dài, này không phải tự tìm đau khổ sao?” Lương Tề uống trà ăn bánhlạnh lùng nói.
Tả Thiệu Khanh bên ngoài cười nhưng trong không cười trả lời một câu: “Cái này gọi là tình thú, ngươi một người đàn ông độc thân làm sao hiểu được?”
Lương Tề nghẹn một miệng đồ ăn ở trong cổ họng, ho cả buổi mới khôi phục bình thường, rót một chén nước mới nói: “Nam nhân và nam nhân có thể có tình thú gì? Huống chi là Lục công gia tính tình lạnh như băng, nửa ngày không thể phun ra một cái rắm.”
“Chỉ có người vô tình mới kí thác tình cảm trên lời ngon tiếng ngọt, nói ngươi cũng không hiểu.” Tả Thiệu Khanh lắc đầu cười to, cầm một trái lê há to miệng gặm.
Lương Tề xoa tay, di chuyển đến bên người Tả Thiệu Khanh chen chúc với La Tiểu Lục, nhìn Tả Thiệu Khanh từ trên xuống dưới: “Xem ra cái gọi là tình thú của Tả lang trung chính là ở trên giường luyện ra, nhìn xem hai cái chân run run này, chậc chậc.. sức chịu đựng của Lục công gia nhất định rất tốt.”
Sắc mặt trắng nõn của Tả Thiệu Khanh hiện ra một vệt hồng, rất nhanh lại lạnh nhạt trả lời: “Tự nhiên là tốt hơn so với Lương đại nhân.”
Nét mặt của y quá đứng đắn, giọng điệu cũng rất bình thản, nếu như không phải trong cặp mắt đen như mực còn lưu lại xuân ý đêm qua, chỉ sợ Lương Tề đều cho rằng bọn họ đang nói không phải chung một chủ đề.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tả Thiệu Khanh, ngả nhớn hỏi: “Chưa so qua ngươi làm sao biết?”
Tả Thiệu Khanh khóe môi nhếch lên, nghiêng mắt nhìn hắn ta: “Thân thể mảnh mai này của ngài, làm sao có thể đánh đồng với Lục công gia?”
La Tiểu Lục ở bên cạnh nghe kinh hãi vỡ cả mật, âm thầm nghĩ: Tam gia ngài nhưthế nào trắng trợn cùng nam nhân khác tán tỉnh thật sự không có quan hệ gì chứ?
Lương Tề xuyên thấu qua bức màn mỏng nhìn về phía Lục Tranh dáng người to lớn cao ngạo, yên lặng thối lui về lại chỗ ngồi, cùng chiến thần so sánh thân thể có gì hay, hắn ta không phải người ngu.
Đường đi dài đằng đẵng bởi vì có Lương Tề đồng nghiệp tính tình quái đản, Tả Thiệu Khanh cũng không cảm thấy nhàm chán, hai người thỉnh thoảng công kíchlẫn nhau vài câu, lại nịnh nọt lẫn nhau vài câu, nhưng đa số thời gian vẫn là hao tốntrên mục đích của chuyến đi này.
Về phần hỏa dược bố trí làm sao ở trên chiến thuyền, lại làm sao phát huy hiệu quả lớn nhất, hai người lấy ra tất cả sở trường, vẽ xuống bản nháp, viết xuống phương án khả thi.