Năm ấy, chàng mười lăm tuổi, Quân Chấp mơ một giấc mơ. Trong mơ một tiên nhân dò hỏi tâm nguyện của chàng.
Chàng quỳ xuống khẩn cầu: "Nguyện duy trì thiên hạ thái bình."
Tiên nhân vỗ trên đỉnh đầu chàng: "Nhưng ta không biết "thiên hạ" ngươi nói lớn đến cỡ nào."
Là đất nước này?
Là đại lục nơi đất nước này tọa lạc?
Là thế giới nơi đại lục ấy tồn tại?
Hay là không gian chứa thế giới ấy?
Quân Chấp si ngốc.
Tiên nhân cũng không vội, trong vòng nửa năm, thỉnh thoảng nhập mộng, không ngừng đổi mới quan điểm của chàng về "thiên hạ".
Tóm lại, Quân Chấp được thấm nhuần tư tưởng cao thượng "đại hiệp vì nước vì dân" và "đại tiên cứu rỗi cả vũ trụ".
Quân Chấp vừa mừng vừa lo, thỉnh tiên nhân chỉ điểm cho chàng làm thế nào để trở thành "tiên".
"Độ ba nghìn kiếp, nếm hết chua xót ấm lạnh, thấu hiểu khổ ải của chúng sinh thì sẽ vũ hóa thành tiên."
"Vậy làm thế nào để độ kiếp?"
Vừa hỏi xong câu này, keng một tiếng, Quân Chấp nhận được kiếm Thiên Kiếm.
Tiên nhân chỉ dạy chàng một chút tâm pháp cơ bản của Đạo, nhắc nhở rằng tiên nhân phải thanh tâm quả dục, không thể thành thân. Tâm pháp chưa thành sẽ không thể giải phong kiếm Thiên Kiếp.
Quân Chấp ghi nhớ trong lòng, cảm động rơi nước mắt, quỳ tạ ân sư.
Tiên nhân lại không chịu nhận chàng làm đồ đệ, chỉ nói rằng do "có duyên".
Quân Chấp hỏi tên họ, tiên nhân lại đáp "đừng để tâm hư danh".
Lúc đó trong mắt Quân Chấp có biết bao sùng bái, thầm nghĩ tiên nhân không hổ là tiên nhân, không giống bình thường.
Sau này mới nhận ra, bắt chàng tu luyện tâm pháp trước là bởi chờ đến khi phụ mẫu chàng đều qua đời, tránh cho chàng khắc chết phụ mẫu mà lưu lại khúc mắc trong lòng.
Buộc chàng thanh tâm quả dục là để chàng không khắc vợ khắc con.
Không chịu nhận chàng làm đồ đệ đương nhiên vì sợ chàng khắc sư, "đừng để tâm hư danh" gì đó hoàn toàn là vô nghĩa.
Lại nói trên đời chỉ có thiên nhân, lấy đâu ra tiên nhân.
Quân Chấp đoán, tám phần là vị kiếm chủ nào đó của Nhập Ngã Kiếm Môn, trong lúc vô ý tìm được kiếm Thiên Kiếp, với tâm thái trả thù xã hội "ta bị hố, người khác cũng phải lọt hố" mà nhiệt tình tìm kiếm chủ nhân mới cho Thiên Kiếp.
Quan niệm "người xui xẻo xứng với kiếm xui xẻo" là hoàn toàn sai lầm.
Cần phải tìm người vốn có đại khí đại vận như Quân Chấp mới được, bằng không kiểu gì còn sống sót nổi đây?
Quân Chấp từ khi nhập đạo cấp một, một đường tu luyện đến đỉnh Độ Kiếp, chỉ còn nửa bước là hợp đạo, ước chừng mất hai nghìn tám trăm năm.
Quỷ thần mới biết chàng đã bao lần gặp trúng "uống ngụm nước cũng bị nghẹn" và "ngồi trong nhà, nồi từ trời rớt trúng".
"Ngồi trong nhà, nồi từ trời rớt trúng": là thành ngữ mạng hiện đại của Trung Quốc, ban đầu có nghĩa là người không làm gì nhưng vẫn bị người khác chỉ trích, dèm pha, khiêu khích, dần dần cụm từ "nồi từ trời rớt trúng" mở rộng thành nghĩa bị xui xẻo vô cớ như hiện tại.
Để đối phó với các loại kiếp nạn, chàng đã học xong tử vi tinh tượng, kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, châm chức nữ hồng, thuyết thư hát tuồng, làm ruộng trồng trọt...
Độ ba nghìn kiếp mới thấu khổ ải của chúng sinh, lời này chớ sai.
Lúc tu vi đạt cấp bảy cấp tám, Quân Chấp nhìn vạn vật đều thấy đáng thương.
Nhưng sau khi độ ba nghìn kiếp, Quân Chấp chỉ cảm thấy trên đời không ai có cái khổ như chàng, chúng sinh khổ ải cũng chẳng khổ hơn chàng, chỉ mong ai đó đến thương xót chàng.
Nhưng dù khổ không nói nổi, chàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới lợi dụng sơ hở hay giở thủ đoạn.
Vì thế sau khi bước vào đỉnh Độ Kiếp, liền bắt đầu lẳng lặng chờ đợi thiên kiếp hợp đạo của mình, cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đó nhất định sẽ là một hồi kiếp nạn chưa từng có.
- -- ---
Đại Tư Tế kể tiếp cho Khúc Duyệt nghe về ma linh.
Sau khi hoả ma chủng sinh ra ma linh, ma linh phát hiện mình bị phong ấn và muốn tự giải thoát. Nhưng y chỉ là linh thể, thậm chí còn chẳng thể liên lạc với ma tu bên trong thế giới ma chủng, hoàn toàn bất lực.
Có lẽ y được thừa hưởng một phần ký ức của Thiên Ma Vương thượng cổ và nhận ra trong thế giới ma chủng có Phệ Vận Thú, liền nảy ra sáng kiến dùng linh lực chính mình nuôi dưỡng một con Phệ Vận Thú biến dị.
Y phụ thuộc vào con thú này, trước tiên hấp thụ vận tốt của hậu duệ thiên nhân bên trong ma chủng.
Bị y hấp thu đồng nghĩa với bị hỏa ma chủng hấp thu.
Do đó dẫn đến một bước ngoặt lớn của ma chủng, người Thiên Công phụ trách trông coi phát hiện ra thế giới đang tồn tại bên trong nó. Người đó rối rắm không thôi, cuối cùng quyết định trộm vớt ma chủng ra ngoài.
Ma linh lập tức phát hiện được, đưa con Phệ Vận Thú biến dị ra ngoài ma chủng, điều khiển nó nuốt ma chủng vào bụng, nằm bên cạnh yêu đan ngưng kết của con thú.
Ma linh vô cùng nhạy bén, hiểu được nếu y quá cuồng loạn sẽ bị Thiên Mệnh Quỹ phát hiện, vì thế đổi chỗ liên tục, dẫn Phệ Vận Thú bắt đầu hành trình dài hai ngàn năm tích góp may mắn.
Đến lúc Thiên Mệnh Quỹ phát hiện ra, con Phệ Vận Thú đã phát triển cực kỳ khủng bố, vận may của hỏa ma chủng cũng đạt mức vô địch.
- --- "Cô cô Hộ Pháp Thần Điện sử dụng Thiên Mệnh Quỹ suy đoán được đường thiên mệnh của ma chủng. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, ma linh sẽ có được đại cơ duyên, Thiên Ma Vương thượng cổ hung bạo thích giết chóc kia sẽ sống lại, bằng cách hấp thu sức sống của toàn bộ sinh linh bên trong thế giới ma chủng, hắn sẽ càng cường đại hơn."
Đại Tư Tế nói đến đây, Khúc Duyệt không khỏi nghĩ đến chuyện Phong Hòe muốn lợi dụng Cửu Hoang kích hoạt ma chủng.
Một loạt âm mưu này tưởng chừng do con người sắp đặt ra, nhưng thực chất có phải cũng đều chịu ảnh hưởng từ vận may của ma chủng chăng?
Phải chăng đây chính là đại cơ duyên của ma chủng mà Đại Tư Tế từng nói?
Nếu Phong Hòe thật sự kích hoạt được ma chủng, ông ta chưa chắc lấy được sức mạnh của ma chủng mà ngược lại còn bị ma linh nuốt chửng?
Vĩnh viễn không thể biết được suy đoán này đúng hay sai, bởi vì sự xuất hiện của kiếm Thiên Kiếp đã khiến cơ duyên do ma chủng trù tính tiêu tán.
Thế nên Phong Hòe dù thế nào vẫn sẽ thất bại?
Khúc Duyệt cảm thấy hơi thất vọng, lẽ nào công sức nàng động não phá án kỳ thật đều là công lao của vận may?
Ai, cũng không thể lý giải như vậy được, hẳn là trong lúc vận may phân tranh, nàng và Cửu Hoang bị cuốn vào, trở thành nhân tố phát sinh bất ngờ của ma chủng.
- --- "Chúng ta không đấu lại ma linh, thiên nhân chúng ta sinh ra đã có thiên vận, đối đầu với Phệ Vận Thú ắt rơi xuống thế hạ phong. Huống chi vận may của ma chủng còn giúp ma linh gặp dữ hóa lành, căn bản không đánh đến được."
Khúc Duyệt thầm nghĩ, muốn đối phó với địch nhân nhất định phải bắt được nhược điểm, mọi sự vật hiện tượng đều có tương khắc, thứ khắc chế vận may đương nhiên là vận rủi.
Nàng hỏi: "Vì thế tiền bối chuyển sang tìm kiếm chủ Thiên Kiếp?"
- --- "Không sai, ta và Tông Trầm được một vị tiền bối đã hợp đạo của Nhập Ngã Kiếm Môn chỉ điểm, tìm được Cốc tiền bối đang thanh tu một mình trong núi."
Quân Chấp ẩn mình trong núi năm mươi năm, suốt thời gian đó không tai bay vạ gió, an an ổn ổn đến mức tâm thần chàng không yên.
Rốt cuộc, chàng chờ được hai vị thiên nhân đến bái phỏng.
Tông Trầm ổn trọng, ít nói, một thanh kiếm bàn long đen tuyền giắt sau thắt lưng, dáng người cao lớn thẳng tắp như tùng bách.
Tuyết Thiền chính trực, đương tuổi thanh xuân, ăn nói lưu loát, giải thích trôi chảy cho Quân Chấp.
Chàng hỏi: "Các người muốn ta đi áp chế may mắn của ma chủng?"
Tuyết Thiền gật đầu: "Hiện giờ nhìn khắp Tam Thiên Thế Giới, duy nhất tiền bối có thể làm được."
Quân Chấp trầm mặc thật lâu: "Ta có thể giúp các người đối phó Phệ Vận Thú, đối phó ma linh. Nhưng ma chủng đã hấp thu lượng lớn vận may, việc này không thể thay đổi. Thiên Kiếp của ta chỉ mang đến vận rủi cho một mình ta, không thay đổi vận thế của người khác được."
Tuyết Thiền chắp tay: "Người có duyên với ngài sẽ chịu ảnh hưởng của ngài đúng không? Nghe nói kiếm chủ Thiên Kiếp khắc vợ khắc con, khắc cha khắc mẹ, chết vận chết tình duyên đúng không ạ?"
Quân Chấp ừm một tiếng: "Không sai, nhưng giữa ta và ma chủng không tồn tại bất kỳ nhân duyên gì."
Tuyết Thiền nói: "Trước không có, giờ lập một cái là được."
Quân Chấp khó hiểu: "Lập thế nào?"
Tuyết Thiền rũ mắt: "Chúng ta sẽ mượn bí pháp giúp ngài cắn nuốt ma linh, thay thế ma linh hợp nhất với ma chủng, đem vận rủi của ngài dần dần thẩm thấu vào ma chủng, ăn mòn vận may của nó."
Quân Chấp nghe xong lập tức lĩnh ngộ, cảm thán: "Biện pháp hay."
Tuyết Thiền vô cùng ngạc nhiên: "Ngài không từ chối sao?"
Quân Chấp cũng ngạc nhiên: "Vì sao phải từ chối?"
"Cùng ma chủng hợp hai thành một, bắt buộc phải hủy hoại thân thể xương cốt, vô cùng thống khổ."
"Ừ."
"Hơn nữa dựa vào suy tính của cô cô, để có thể phá hủy hết may mắn ma chủng hấp thu được phải mất ít nhất mấy nghìn năm."
"Ừ."
"Còn nữa, trong đó có lẽ sẽ xảy ra nhiều biến cố không đoán trước được, ngài có thể sẽ đạo tiêu thân vẫn, gần ba nghìn năm tu hành của ngài bị hủy trong nháy mắt."
"Ừ."
Tuyết Thiền không đọc được thái độ của hắn nên chần chừ: "Tiền bối, chúng ta mạo muội tới cửa, đưa ra thỉnh cầu như vậy..."
Bà đã chuẩn bị sẵn rất nhiều đại nghĩa để thuyết phục và cũng dự tính trước nhiều lý do thoái thác, song người này bình tĩnh quá mức đi, "Vãn bối không nên nghi ngờ cảnh giới của tiền bối nhưng trong lòng ngài thật không nghĩ gì ư?"
Quân Chấp giật mình, nghĩ gì ư, nên nghĩ gì đây? Chàng đã sớm quen với việc kiếp nạn như này thay phiên nhau tìm tới cửa rồi.
"Nếu buộc phải nói gì đó thì chỉ có thể nói tại ta xui xẻo thôi."
...
- --- "Lúc đó không giết được yêu thú, Tông Trầm và Cốc tiền bối liên thủ, phong ấn nó tại Thiên Sát Tinh Đảo. Vì nó gắn liền với may mắn của ma chủng nên khi may mắn của ma chủng giảm đi, nó cũng gặp kiếp nạn..."
- --- "Chúng ta lấy ma chủng ra, đưa trở lại trong thần khí để áp chế ma linh. Cô cô Hộ Pháp đã dạy Cốc tiền bối bí pháp, ngài ấy hi sinh thân xác, cắn nuốt ma linh, dung hợp cùng ma chủng..."
Tuyết Thiền kể khá mơ hồ, nhưng Khúc Duyệt nghe hiểu được việc làm của Quân Chấp.
Phẩm đức của Quân Chấp ko có gì để nghi ngờ, nhưng chàng ta đồng ý sảng khoái như thế âu cũng vì tu kiếm. Nghĩ nhiều hơn, thái độ của chàng ta đối với kiếp nạn chính là ai đến cũng không cự tuyệt. Hết sức chuyên chú trên con đường tu luyện Thiên Kiếp.
Tính đến hôm nay, từ người phàm đến khi thành linh thể, chàng ta đã gần chín nghìn tuổi.
Những kiếm chủ mà nàng từng biết ấy, nàng ít nhiều vẫn luôn bất bình với việc lợi dụng kẽ hở của bọn họ. Nhưng hôm nay nàng thật sự gặp được một kiếm chủ cần cù chăm chỉ khiến nàng phải nghĩ ngược lại, là Quân Chấp quá ngốc không tìm được sơ hở hay là chàng ta quá ngốc không nghĩ đến lợi dụng sơ hở?
"Vậy Tông Trầm tiền bối thì sao?"
Tuyết Thiền im lặng một hồi.
- --- "Phong ấn yêu thú không hề dễ dàng."
Khúc Duyệt nhìn về phía Tông Quyền. Phệ Vận Thú đã bị phong ấn sáu nghìn năm nhưng Tông Quyền vẫn phải cố hết sức khi chiến đấu với nó.
- --- "Thiên vận bị hấp thu hết, lại bị lực thiên ma của ma chủng ảnh hưởng nên Tông Trầm trọng thương, rơi vào trạng thái ma hóa không thể hồi phục. Trước khi ma hóa, hắn..."
Tự sát, Khúc Duyệt hiểu ra, "Vậy Vi tiền bối..."
- --- "Ngươi có biết một loại cây ở U Tuyền Giới, có thể dùng nguyện lực để kết hồn, kết duyên..."
Ngưng Hương Thụ, Khúc Duyệt nhớ đến người gỗ nhỏ của mình.
- --- "Ta lưu giữ một tia ý thức của hắn và trồng một cây, ngày đêm tưởng nhớ. Bốn nghìn năm trước, cây đó chết, dưới gốc cây xuất hiện một đứa trẻ. Đấy không phải hắn chuyển thế, có thể xem như linh hồn của cây tu thành người. Ta mượn cớ bế quan, đi vào ma chủng, nuôi hắn lớn lên rồi thì rời đi. Từ đó ta không chú ý đến chuyện của ma chủng nữa, bởi vì Cốc tiền bối đã ở đây, dù ma chủng có thế nào chăng nữa, nó vẫn luôn bị vây trong đại kiếp nạn, chẳng thể thoát được..."
Từ đây suy ra, để đối phó với ma vương, tập hợp hết trí tuệ của thiên nhân thượng cổ, tạo ra thần khí, hy sinh tính mạng đều chẳng bì được với sự lợi hại của lão tổ Nhập Ngã Kiếm Môn.
Chẳng cần chi đánh đông dẹp bắc, chỉ cần trói chặt kẻ hút xui xẻo là có thể khiến ma vương trở thành một con cá chết, không nhích được thân.
- -- ---