Tam Ca cũng bị hố, là bị chính cha hố. Nhưng cha biết rõ đấy là cái hố to vẫn để Tam Ca nhảy vào, chứng tỏ uy lực của mười hai thanh thần kiếm này không nhỏ.
Cửu Hoang nói: "Có được thần kiếm như vậy, trả giá nhiều hơn bình thường chút thì có gì phải oán hận?"
Hắn không cảm thấy tu luyện Thiên Hố Kiếm có gì khó, chỉ thấy lãng phí thời gian mà thôi. Hắn dùng năm trăm năm tu tập oan nghiệt khí đã có thể luyện đến đỉnh cấp chín, hơn nữa chẳng cần phải ra ngoài, chỉ ngồi trong núi khắc gỗ là ổn.
Ẩm Triều Tịch cười nói: "Ngươi không hiểu, oán hận cũng là một loại yêu. Ta yêu nó cả đời, cũng mắng nó cả một đời, là người yêu của ta cũng là kẻ thù của ta."
Khúc Duyệt đang lo lời Cửu Hoang nói sẽ chọc giận Ẩm Triều Tịch nhưng xem ra tính tình của hắn rất tốt. Nghĩ cũng đúng, người dù có hung hăng đến thế nào, bị hố đến như vậy phỏng chừng cũng chẳng còn sức nóng nẩy nổi.
Chỉ là không biết vì sao hắn lại bị bắt vào Thiên La Tháp, nếu không làm gì sai vì sao lại bị ấn ký lên thần hồn?
Hiện giờ không phải là lúc để hỏi việc này, Khúc Duyệt sốt ruột: "Vậy ngài còn cách nào khác cho kiếm cốt của Tam Ca ta không?"
Ẩm Triều Tịch nói: "Có hai cách, một là kiếm chủ của mười thanh thần kiếm kia ra tay. Nhưng sư môn ta xuống dốc đã lâu, ngoại trừ kiếm chủ của Thiên Nộ Kiếm, ta không biết ai khác. Mà kiếm chủ của Thiên Nộ là sư điệt của ta, bao nhiêu năm rồi không biết còn sống hay không, có thể đã bị Thiên Nộ chỉnh chết rồi cũng nên, ta thấy mệnh hắn không được dài lắm."
Nói cũng giống như chưa nói, mắt Khúc Duyệt chớp chớp: "Vậy cách thứ hai là gì?"
Ẩm Triều Tịch xoa xoa huyệt thái dương: "Để ta đến xem thử những mảnh nhỏ của Thiên Hố trong ý thức hải có thể dẫn động Thiên Hiền ra khỏi xương hay không."
"Đa tạ tiền bối." Khúc Duyệt không ngờ hắn lại dễ nói chuyện đến vậy, Nhị Ca còn bảo nàng tìm nơi không người để thương lượng với hắn. Căn bản không cần thiết.
"Không cần khách khí, Tam Ca ngươi có được Thiên Hiền xem như là vãn bối đồng môn với ta." Ẩm Triều Tịch nhìn về phía Khúc Duyệt, khóe miệng tươi cười có vài phần ý tứ sâu xa, "Huống chi, căn bản ta đang chờ đợi một cơ duyên."
Hắn nhìn Khúc Duyệt, Cửu Hoang liền nhìn hắn nhíu mày cảnh giác.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad@vymiu1910, đọc tại nhà mình để mình có thêm tinh thần lấp xong hố này nha —
Sau khi bàn bạc xong xuôi, ba người Khúc Duyệt xuất phát đi về phía vương đô Thiên Phong.
Toàn vương đô náo động, tuy có nhiều lính canh nhưng lại lộn xộn không tổ chức, dễ dàng trà trộn vào.
Khoảng trống phía trước vương cung hiện giờ đã chật kín người. Khúc Đường vẫn ngồi trên ghế thái sư ở giữa. Mặc dù một đám đông cao thủ cấp chín đã đến nhưng không ai động thủ, vì dù sao Vi Tam Tuyệt người có tu vi cao nhất vẫn đứng bất động.
Sở dĩ Vi Tam Tuyệt đứng như thế vì lúc hắn vừa đáp xuống, Cư Bất Khuất đã truyền âm bảo hắn đừng làm gì cả. Hắn không biết nguyên nhân nhưng trong tình huống này, Cư Bất Khuất thường không sai lầm.
Một đám cao thủ cấp chín nhận được tin tức vội vàng chạy đến nhưng lúc này lại đứng ngây ngốc.
Sư Phân Phân ngáp một cái nhìn về phía Khúc Đường: "Tiền bối, rốt cuộc ngài định làm gì thế?"
"Chờ Đường tiền bối!" Khúc Đường cười tủm tỉm lập lại một lần nữa, "Ước chiến!"
Ánh mắt anh dời đến Vi Tam Tuyệt, không ngần ngại nói thẳng: "Em gái ta nói ngươi cực kỳ mẫn cảm với Thiên Ma Hỏa, Đường tiền bối chuyển vào ma đạo, nhất định sẽ không gạt được ngươi."
Vi Tam Tuyệt khẽ nhíu mày: "Ta không tin có người đã vào Độ Kiếp rồi lại chuyển sang ma đạo, nhưng..." Hắn quay đầu nhìn Đường Giác, "Vì sao Đường Tịnh lại không thể ra ngoài làm rõ được? Thực sự có gì không ổn cần che giấu ư?"
Đường Giác đổ đầy mồ hôi lạnh: "Vi tiền bối đã nghĩ nhiều, lão tổ nhà ta bị thương không nhẹ, có lẽ đã vội vàng bế quan..."
"Còn bay đi trốn rất nhanh mà, bị trọng thương chỗ nào chứ?" Sư Phân Phân trợn mắt hỏi.
"Hơn nữa, cường địch đuổi theo đến tận vương đô mà lúc này lại lựa chọn bế quan, nếu đầu óc lão không bị bệnh thì đầu óc chúng ta cũng bệnh rồi." Phù sư cấp chín của nước Hãn Hải cười lạnh một tiếng.
Người tu luyện đến cảnh giới của họ chẳng ai là kẻ ngốc, đều có thể nhận ra ở đây hẳn có ẩn tình.
Nguyên Hóa Nhất vẫn đang bị đau đớn giày vò, dù hắn không ở cảnh giới cao như thế nhưng vốn giỏi mưu kế, thời gian trôi qua lý trí bị cơn giận lấn át đã dần dần trở lại, hắn cũng nhận ra được một số việc.
Lão tổ không quan tâm đến tính mạng hắn nhưng lẽ nào cũng không để ý đến danh dự của bản thân? Vì sao vẫn luôn trốn tránh? Đã thật sự chuyển vào ma đạo ư? Hắn không khỏi nhớ đến những lời nói điên rồ của Mục Tinh Thầm, Thiên Đạo là ma, thuận ma mới có thể hợp đạo...
Người họ Khúc này nói rằng lão tổ đã nhảy ra ngoài thế giới này, bắt hắn từ thế giới ngoài đó vào đây, cưỡng chế nhét vào đầu hắn một đoạn ký ức thơ ấu, lẽ nào... thật sự có khả năng này?
Không, không thể nào!
Hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn Vi Tam Tuyệt, nhớ đến Khúc Duyệt là lão sư huấn luyện của Phúc Sương, liền nghĩ rất có thể đây là âm mưu của Phúc Sương, là âm mưu của Quân Chấp, bọn họ muốn liên hợp với ngoại giới nhằm phá đổ Thiên Phong quốc, muốn mượn lực ngoại giới để thống nhất Cửu Quốc...
Nhưng Vi Tam Tuyệt đang đứng đây, nếu hắn nói "không", chắc chắn những người ở đây cũng không ai tin điều này. Ngay cả bản thân Nguyên Hóa Nhất cũng không tin...
— —
Khúc Duyệt vừa vào vương đô, vài vệt chất lỏng uốn éo như rắn âm thầm bám theo nàng. Xung quanh có rất nhiều tu đạo giả qua lại, linh khí vô cùng hỗn loạn, không ai phát hiện việc lạ. Nhưng tai nàng lại nghe được tiếng động bất thường, quay đầu nhìn liền thấy một trong những vệt chất lỏng kia đột nhiên hóa thành xiềng xích bay về phía nàng.
Cảm thấy mình không kịp né tránh, Khúc Duyệt liền hô: "Rau Hẹ!"
Cửu Hoang phản ứng cực nhanh, không màng đó là thứ gì, trực tiếp đưa tay bắt lấy. Sợi xích kia quấn lên tay hắn, trong nháy mắt đã trói quanh khắp cơ thể.
Trong khi đó, những vệt chất lỏng khác cũng hóa thành xiềng xích bay về phía Khúc Duyệt, trong lòng nàng liền hiểu đây chính là thần thức của Đường lão tổ hóa thành. Lão ta muốn bắt nàng để uy hiếp ngược lại Đại Ca.
Cửu Hoang nhanh chóng bứt đứt sợi xích quấn quanh mình, tiếp tục tóm lấy những sợi khác đang phóng tới, Khúc Duyệt bật người bay lên không trung để né tránh. Ngay lúc đó trên không trung bỗng xuất hiện một tấm lưới lớn, là do thần thức giăng ra.
Cửu Hoang lập tức vung tay, Khúc Duyệt nghiêng đầu, khói độc từ tay hắn hóa lưỡi dao sắc phóng đến xé rách tấm lưới kia.
Ẩm Triều Tịch đứng một bên không nhúc nhích, khen ngợi: "Hậu sinh khả úy!"
Nhưng ánh mắt hắn cũng đồng thời lộ vẻ hoang mang khi nhìn sự ăn ý giữa hai người. Là một đôi tiểu tình nhân sao? Không nên nha.
"Đi, lên!" Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn vương cung trên bầu trời.
Cửu Hoang tránh thoát lần thứ hai, nhảy lên giữa không trung, bế Khúc Duyệt lên và chạy.
Nàng thấy thân thủ của hắn nhanh nhẹn, cười nói: "Xem ra chàng mặc bộ này đã dần quen rồi."
Cửu Hoang không nói lời nào. Không phải hắn đã mặc quen mà là bộ quần áo này đã mục nát rồi, đương nhiên không cần băn khoăn nữa. Khi hắn bùng phát chất độc trong cơ thể để phá kết giới đã khiến mấy lớp bên trong của bộ quần áo bị mục nát, đoán rằng rất nhanh sẽ mục đến lớp ngoài cùng. Thật là thứ đồ dỏm, chẳng bằng một phần mười quần áo trước đây sư phụ đã làm cho, bộ quần áo rách trước đây hắn mặc là đã qua năm mươi năm nhưng cũng không mục nát đến độ này. Thật là chỉ được cái mã thôi.
Cửu Hoang thầm nghĩ trong lòng: Khúc Đường keo kiệt, sư phụ nói rất đúng, người càng giàu càng keo kiệt.
— —
Chưa bay đến vương cung, Khúc Duyệt đã dùng thần thức lực lên tiếng gọi: "Đại Ca!"
Ngay lập tức rất nhiều thần thức chĩa về phía nàng, thần thức lực đang đuổi theo phía sau nàng và Cửu Hoang liền biến mất.
Cửu Hoang ôm nàng đáp xuống, Khúc Duyệt bước xuống liền nói: "Đại Ca, muội đã mời Ẩm tiền bối đến."
Nàng dứt lời một lúc lâu, Ẩm Triều Tịch mới bay lên đến nơi.
Khúc Đường nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế thái sư, kéo theo Nguyên Hóa Nhất đang khuỵu trên đất, vì tay vướng víu nên anh chỉ khom lưng hành lễ: "Ẩm tiền bối, đã lâu không gặp."
Ẩm Triều Tịch mỉm cười, ý bảo anh không cần hành đại lễ: "Vẫn tốt!"
Ba người Khúc Tống chưa từng gặp hắn, nhưng vừa rồi nghe Khúc Đường kể lại cũng nhiệt tình chào hỏi: "Ẩm tiền bối!"
Mọi ánh mắt đều đánh giá Ẩm Triều Tịch, hơi kinh ngạc, một tiểu tu giả cấp sáu thôi mà có thể khiến người ở cảnh giới Độ Kiếp kia xưng là tiền bối ư?
Vi Tam Tuyệt đứng thẳng lưng hơn, kiếm Trầm Mặc bên trong vỏ kiếm không ngừng chấn động, hưng phấn kỳ lạ tựa như cao thủ gặp được đối thủ chân chính. Trầm Mặc của hắn chưa từng chấn động lần nào trong hơn một nghìn năm qua, hiện giờ lại gấp gáp muốn được rút ra khỏi vỏ. Hắn đánh giá Ẩm Triều Tịch, khí chất văn nhã, trên người không hề có chút kiếm ý nào. Tuy nhiên Trầm Mặc sẽ không nhận lầm, người này tuyệt không phải kẻ hời hợt.
"Thiên Hiền?" Ánh mắt Ẩm Triều Tịch dán chặt lên người Nguyên Hóa Nhất.
Không hiểu vì sao, Nguyên Hóa Nhất đột nhiên cảm nhận một trận lạnh khắp cả sống lưng.
Khúc Duyệt tiến lên một bước: "Tiền bối?"
Một vị gia chủ cấp chín của Thiên Phong quốc bất mãn khi thấy hạng người thấp hèn gì cũng có thể lên vương cung, định lên tiếng thì chợt tu đạo giả cấp sáu kia nhắm mắt lại.
Vù vù!
Vô vàn mảnh sắt nhỏ bay ra từ huyệt linh đài của hắn, giống một đàn muỗi vèo vèo bay về phía Nguyên Hóa Nhất.
"Tránh đi!" Khúc Đường kêu lên, bảo mấy người Khúc Tống tránh ra xa, bản thân cũng thôi không kiềm trụ Nguyên Hóa Nhất nữa và bật nhảy lên.
Đồng tử Nguyên Hóa Nhất co chặt, hắn đã được tự do nhưng lại không thể động đậy, cột sống như đinh bị đóng chặt xuống mặt đất.
Có người sợ hắn bị băm vằm thành thịt vụn định ra tay ngăn trở nhưng lập tức bị Khúc Đường cản lại.
Những mảnh sắt xoay tròn quanh Nguyên Hóa Nhất, tạo thành một cái kén bao bọc cả người hắn. Cảm thấy cơn đau đớn từ khi bị Khúc Đường áp chế giảm bớt, hắn triệu hồi kiếm bản mệnh của mình ra để chống cự, nhưng kiếm vừa bay ra khỏi ý thức hải liền bị những mảnh sắt đâm vào phá nát.
Nguyên Hóa Nhất chưa kịp phản ứng gì đã cảm thấy những mảnh sắt ấy giống như nam châm, không ngừng tạo áp lực lên cột sống của hắn, khiến hắn đau đớn không thể nào đứng thẳng dậy được, lại khuỵu xuống, muốn co người lại cũng không thể, cột sống bị ép thẳng tắp. Tựa như, tựa như không phải xương cốt mà là thật sự là một thanh kiếm!
Khúc Duyệt chỉ thấy những mảnh vụn li ti đang phát ra tiếng "vù vù, ong ong", không cách gì thấy được bóng dáng của tam ca mình, lo lắng hỏi: "Tiền bối, có hy vọng không?"
Ẩm Triều Tịch đáp: "Có vẻ vấn đề không lớn."
Khúc Duyệt thở ra, lại nói: "Kiếm của ngài vỡ vụn thật đấy!"
Ẩm Triều Tịch đau lòng nói: "Lòng ta tan nát thế nào, Thiên Hố cũng sẽ vỡ thành thế ấy, lần gần nhất đó sợ là đã vỡ nát nhừ rồi."
Hắn nhìn nàng, cảm thấy thật không đúng, nàng chỉ là một tiểu cô nương nghịch ngợm, còn là hoa đẹp đã có chủ.
Nhưng một quẻ kia gieo không sai. Trong bảy trăm năm, người đưa hắn thoát khỏi tháp là một nữ tử, sẽ là cơ duyên hợp kiếm và gãy kiếm cuối cùng của hắn.
Hiện giờ vừa đúng kết thúc bảy trăm năm, hoàn toàn không có gì sai sót. Thiên cơ thật không thể đoán. Không thể nào đoán được. Chỉ cầu trời xanh rủ lòng thương, đừng lấy mạng hắn trong cái hố cuối cùng này.
— —