"Đúng vậy." Cửu Hoang thu hồi suy nghĩ, nhớ lại một chuyện nên hỏi: "Lục Nương, nàng từng nghe nói đến Thiên La Tháp chưa?"
Cả ngày hôm nay Khúc Duyệt liên tục hứng lấy kinh hoảng, nhiều hơn cả một năm cộng lại, nàng ra vẻ trấn định: "Không có, sao lại hỏi vậy?"
Cửu Hoang cầm linh châu trong tay: "Tên tà tu mà nàng bảo ta đuổi theo ấy, hắn biết tên ta, còn hỏi ta làm sao ra khỏi Thiên La Tháp được."
"Cái gì?" Dây đàn trong đầu Khúc Duyệt nháy mắt căng ra, "Hắn nói gì, chàng kể lại tỉ mỉ cho ta nghe."
Cửu Hoang nhớ lại và kể hết những gì người kia nói.
Khúc Duyệt chăm chú nghe, càng nghe càng kinh ngạc, kẻ tà tu kia đang ở thế giới ma chủng còn có thể đến địa cầu.
Khi Cửu Hoang bị bắt về Bộ thẩm vấn, trước khi bị nhốt vào Nhà Ngục Dị Nhân, hắn đã từng gặp Cửu Hoang, vậy chứng tỏ hắn có thể tự do ra vào trụ sở tổng bộ.
Hắn chỉ cho Cửu Hoang biết lửa ở tầng mười tám có thể dùng để hấp thu, nghĩa là hắn thật hiểu biết Cửu Hoang.
Đầu Khúc Duyệt quay cuồng, đây rốt cuộc là ai? Nàng thật muốn làm Cửu Hoang tỉnh táo lại hoàn toàn ngay lúc này để hỏi cho rõ ràng. Tuy nhiên, khi người nọ hiện thân, hắn đã bọc kín bản thân, tóc tai cũng không lộ, có lẽ Cửu Hoang cũng không biết mặt mũi và thân phận hắn.
Khúc Duyệt lập tức mở Nhất Tuyến Khiên, định báo chuyện này cho Khúc Tống, để anh biết có lẽ Bộ Đặc Biệt có nội gián và người này có liên quan đến án Thái Bình Dương. Chuyện này hoàn toàn không thể nghi ngờ.
Nhưng vì sao hắn biết Cửu Hoang, còn tận tình chỉ bảo. Thật tình muốn cứu Cửu Hoang ư, hay vẫn còn ý đồ khác?
Gọi một lúc lâu Nhất Tuyến Khiên vẫn không có hồi đáp, nàng chợt nhớ ra Khúc Tống phải bế quan phong ấn ma chủng, nên đành từ bỏ.
— —
Học Viện Phúc Sương, phù không đảo.
Từ khi Khúc Duyệt rời đi, cuộc sống hàng ngày của Giang Thiện Duy đều theo một quy luật, rời giường dắt chim đi dạo, thúc chín bạch nguyệt thảo, đến nhà ăn ăn cơm, ngủ. Mỗi bảy ngày, cậu lại đào rễ bạch nguyệt thảo lên ép Bì Bì ăn, hiện giờ không cần uống thuốc tăng cân, Bì Bì đã béo lên rất nhiều.
Yến Hành Tri dùng thần thức nhìn trộm từ đằng xa, thấy cậu đang ngồi xếp bằng bên vườn thuốc nhỏ, con hạc đang bị trói ở hành lang cạnh vườn thuốc thì nghiến răng giận dữ. Quốc sư đại nhân cho hắn thời gian mười ngày để giết chết con hạc này, đây quả là thử thách khó khăn, không phải vì con hạc quá thông minh mà là tiểu tử Giang Thiện Duy kia quá khó đối phó.
Yến Hành Tri canh lúc Giang Thiện Duy đi ăn cơm ở nhà ăn liền lẻn vào dán một lá bùa nổ trong phòng cậu. Buối tối Giang Thiện Duy ngủ sẽ cột hạc ở đầu giường, Yến Hành Tri dự định nửa đêm khi Giang Thiện Duy rời giường đi nhà xí, sẽ thúc bùa khiến con hạc kia bị nổ chết. Kết quả, nửa đêm thức dậy, Giang Thiện Duy hệt như mộng du nắm dây kéo hạc cùng nhau đi.
Vì thế, Yến Hành Tri nghiến răng, giả vờ tình cờ gặp Giang Thiện Duy ở nhà ăn rồi lén thả một con cổ trùng Thích Mộng Cổ có giá trị không hề nhỏ vào đồ ăn của cậu, định bụng đến tối sẽ thúc cổ trùng khiến Giang Thiện Duy ngủ say như chết. Song sau khi Giang Thiện Duy ăn hết đồ ăn có chứa cổ trùng thì... không có gì xảy ra cả, tựa như nó đã bị tiêu hóa hết luôn rồi.
Yến Hành Tri đau lòng muốn khóc, mưu kế chồng chất nhưng đều phí công.
Lúc hắn đang tiếp tục nhìn trộm Giang Thiện Duy thì một đám đệ tử đi qua phía sau, tiếng nói chuyện truyền vào tai.
"Ta vừa mới nhìn thấy mấy người Khúc tiên sinh về rồi đấy."
"Hình như Khúc tiên sinh bị thương, được một vị tiền bối ôm trở về, còn dùng áo choàng che tiên sinh kín mít nữa."
"Ta cũng có thấy nha, vị tiền bối kia một thân tà khí, giống hệt tà tu. Nếu không phải cả người tỏa ra phong thái của đại lão, chỉ nhìn vào vẻ ngoài ta cứ tưởng khất cái ngoài đường đó."
"Khất cái mà anh tuấn như vậy, ngươi cho ta một tá được không?"
Câu cuối cùng dĩ nhiên do một nữ kiếm tu nói.
Yến Hành Tri nhăn mày, nhanh chóng thu hồi thần thức đang nhìn trộm phù không đảo, yên lặng rời đi.
Giang Thiện Duy đang thúc chín bạch nguyệt thảo, Quân Thư đột nhiên bước vào trong viện gọi: "Giang công tử."
Giang Thiện Duy nhìn thấy hắn thì vui sướng không thôi, điều này có nghĩa là sư tỷ đã quay về.
Sỡ dĩ Quân Thư đi trước là để báo tin: "Giang công tử, lúc tiên sinh về đến, ngươi làm bộ nhưng không quen biết nàng nhé."
Giang Thiện Duy ngạc nhiên: "Sao lại không quen?"
Quân Thư gật gật đầu: "Tiên sinh đang đóng giả người mù, được nhị thúc của ta mời đến Học Viện Phúc Sương nhờ ngươi trị liệu đôi mắt, còn ngươi là thần y của học viện chúng ta."
Hả, mớ lộn xộn này là gì đây?
Mặt Giang Thiện Duy mờ mịt: "Vì sao vậy?"
Quân Thư nào biết nguyên nhân, cả đường đi phải phối hợp diễn đã khiến hắn mệt tâm biết bao: "Tóm lại, không cần phải diễn sâu, đừng quá vụng về là được, vị Cái Thế tiền bối kia cũng không nhận ra kỳ quặc gì đâu."
"Cái Thế tiền bối?" Giang Thiện Duy suy nghĩ rồi hỏi, "Sư tỷ ta căn dặn vậy sao?"
"Phải. Nếu muốn nói chuyện với tiên sinh thì truyền âm."
"Vậy được." Giang Thiện Duy liền đồng ý.
Nghe thấy Quân Thư giải thích, Bì Bì đang bị cột bên hành lang đảo mắt qua lại, dáng vẻ như đang suy tư. Bỗng nhiên Quân Thư đi đến trước mặt nó, cười tủm tỉm nói: "Bì Bì, tiên sinh cũng có việc nhờ ta nói với ngươi."
Bì Bì thận trọng chăm chú nhìn hắn.
Quân Thư lấy tay làm đao, đặt ngang cổ mình rồi chậm rãi làm một động tác cắt: "Tiên sinh hỏi ngươi có hiểu không?"
Bì Bì rùng mình một cái, di chuyển chân đến giấu mặt sau cây cột.
Vỗn dĩ Quân Thư định nói "Khúc tiên sinh gặp nạn đều vì giúp ngươi hái Quả Trí Tuệ" nhưng thấy ý Khúc Duyệt có vẻ không muốn nói tình cảm với Bì Bì nên đành nhịn xuống. Quân Thư báo tin xong liền vội vàng trở lại thiên viện.
Một lát sau, Giang Thiện Duy nghe thấy tiếng Quân Chấp ở trong sân: "Giang thần y, Quân Chấp cầu kiến."
Thần y sao, còn cầu kiến?
Khóe miệng Giang Thiện Duy hơi méo đi, chợt nghe sau lưng "phụt" một tiếng, quay lại nhìn thì phát hiện con tiện hạc kia đã mổ một hòn đá nhỏ trên đất rồi dùng mỏ quăng một phát trúng lên tường tạo thành âm thanh tương tự tiếng cười nhạo của con người.
Giang Thiện Duy hung ác trừng mắt với nó, sau đó hắng giọng và nói vẻ cao thâm: "Điện hạ đã trở lại à? Tìm ta có chuyện gì không?"
Trả lời cậu lại là giọng một nam nhân xa lạ: "Tìm thầy trị bệnh."
Người này hẳn là "Cái Thế tiền bối" mà Quân Thư đã nhắc, Giang Thiện Duy giả bộ hỏi: "Không biết các hạ là...?"
Đối phương đáp: "Cái Thế Anh Hùng."
Giang Thiện Duy:... Đây là cái tên trẻ trâu nhất mà cậu từng nghe.
Bì Bì mổ một viên đá nhỏ, chuẩn bị "phụt" một tiếng quăng ra thì nghe thấy cái tên kia, không nhịn kịp mà há mỏ khiến viên đá rơi tọt vào cổ họng rồi mắc ở đó. Báo hại nó suýt nữa ngạt thở, may mà khạc ra được.
Giang Thiện Duy đã chuẩn bị xong xuôi: "Mời vào."
Quân Chấp thong thả ung dung đi phía trước dẫn đường, Cửu Hoang ôm Khúc Duyệt ở phía sau cùng đi vào.
Quân Chấp giới thiệu nói: "Giang thần y, đây là Cái Thế tiền bối mà cô đã nói trong thư gửi cho tiền bối. Ngài ấy có ân cứu mạng cô, vị bằng hữu của ngài ấy từ nhỏ đã có bệnh về mắt, xin ngài xem qua có thể chữa trị được hay không."
"Được." Giang Thiện Duy nhìn về phía Cửu Hoang.
Cửu Hoang cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Giang Thiện Duy nhịn không nổi nuốt nuốt nước miếng, xê dịch tầm mắt không dám nhìn hắn, gấp gáp truyền âm cho Khúc Duyệt: "Sư tỷ, người này là ai vậy, nhìn dữ quá!"
"Đừng hoảng." Khúc Duyệt cổ vũ, "Nhìn hắn hung dữ chút nhưng cậu trị mắt cho ta, hắn sẽ không dám dữ với cậu đâu."
"Nhưng ta thấy tu vi của hắn rất cao, mà ta tuổi trẻ tu vi kém, lại không giống thần y chút nào, có khi nào bị hắn phát hiện không?" Giang Thiện Duy cảm thấy giả dạng thế này quá vô nghĩa.
"Không sao hết, cậu vốn là đan tu của Dược Thần Cốc, có kỹ thuật chuyên môn, không hề có sơ hở."
Giang Thiện Duy đành cố hết sức nói: "Mời vào phòng, để ta kiểm tra cho vị cô nương này."
Cửu Hoang đi theo sau Giang Thiện Duy, ôm Khúc Duyệt vào nhà, rồi quay đầu nhìn Quân Chấp nói: "Quan tài, linh bài và cả bia đá cũng đã cho người cả, ngươi còn đi theo làm gì?"
Bước chân Quân Chấp khựng lại, cười nói: "Vậy vãn bối cáo từ." Bổ sung thêm, "Vãn bối ở trên đảo kế bên."
Cửu Hoang phớt lờ Quân Chấp đi vào trong phòng, đặt Khúc Duyệt lên ghế rồi đứng sát bên cạnh, đôi mắt đen láy nhìn Giang Thiện Duy chằm chằm đánh giá.
Giang Thiện Duy làm bộ không biết, cẩn thận giúp Khúc Duyệt kiểm tra mắt: "Sư tỷ, ta nên nói thế nào?"
Khúc Duyệt đáp: "Hãy nói có thể trị, nhưng cần một quá trình dài, bảo ta phải ở lại đây."
Trên đường trở về, nàng luôn muốn đưa Cửu Hoang trở lại Thiên La Tháp nhưng niệm chú ngữ cả vạn lần vẫn không có tác dụng. Thấy sắp đến vương đô, nàng đành bày ra hạ sách này.
Giữa đường Huyễn Ba cũng tỉnh lại. Lúc đó nàng hoảng vô cùng, nhưng may mắn vết thương Huyễn Ba tuy đã ổn, vẫn chưa thể mang giày người nên không thể nhảy ra khỏi khuyên tai, nàng đã kịp thời nhắc nhở hắn. Tuy nhiên cái miệng của hắn nào dễ dàng chịu giữ im lặng, Khúc Duyệt buộc phải dùng mật ngữ kể chuyện cho hắn nghe suốt cả đường đi.
Thật ra Huyễn Ba còn đưa ra một điều kiện khác nữa, hắn muốn gom giày của Cửu Hoang, nhưng việc này thực sự ngoài tầm tay của Khúc Duyệt. Bởi vì Cửu Hoang chỉ có mỗi một đôi giày, tháo ra cho Huyễn Ba là phải đi chân trần.
Thêm nữa, dù muốn Cửu Hoang cũng khó có thể thay đổi giày và quần áo. Hắn là người luyện độc, ngay cả khí tức cũng thấm đẫm độc dược. Tuy đã khống chế không để ảnh hưởng đến những người ở gần nhưng cũng không thể thường xuyên cởi quần áo mặc trên người, nếu không việc áp chế sẽ không có tác dụng. Thêm vào đó, quần áo phải được làm từ chất liệu tính kim loại đặc biệt vì nếu dùng quần áo bình thường, chẳng mấy chốc sẽ bị ăn mòn thủng lỗ chỗ. Vật liệu kim loại bình thường không thể dùng làm quần áo, lụa dệt bằng tơ của kim cổ tằm vừa quý lại hiếm, thế nên hắn chẳng có bộ thứ hai để thay đổi. Mà thật ra thì hắn cũng chẳng quan tâm.
"Đôi mắt của cô nương đây có thể chữa được." Giang Thiện Duy làm bộ kiểm tra một hồi rồi nói, "Nhưng mỗi ngày phải thi châm và uống đan dược do ta điều chế."
Khúc Duyệt lập tức tiếp lời: "Không biết mất bao lâu?"
Giang Thiện Duy lúng túng: "Ba, năm... à bảy tám tháng đi."
Khúc Duyệt:...
Không để ý đến mấy con số, nghe nói có thể chữa trị, nét mặt Cửu Hoang đầy vui mừng: "Cần ta làm gì không?"
Giang Thiện Duy xua xua tay: "Không cần."
Cửu Hoang đã quen lấy vật đổi vật, không tin trời có bánh nhân thịt rớt xuống. Khúc Duyệt hiểu đây là chỗ mẫn cảm của hắn liền truyền âm cho Giang Thiện Duy.
Giang Thiện Duy nghe Khúc Duyệt dặn dò xong, run rẩy nói: "Trong thư Nhiếp Chính Vương có nói, tiền bối đã làm cho ngài ấy một bộ đồ mai táng, quan tài nằm cực thoải mái, linh bài còn có viền hoa, mộ bia được mài giũa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ta rất hâm mộ, hay là ngài cũng làm cho ta một bộ đi."
Cửu Hoang lập tức đồng ý: "Được."
— —
Vì trở thành khách, Khúc Duyệt đổi phòng, vào ở trong thiên viện.
Trong phòng sạch sẽ có đầy đủ mọi thứ, không cần phải dọn dẹp. Sau khi sắp xếp cho Khúc Duyệt xong, Cửu Hoang đứng bên cửa sổ, dùng ngón út đẩy rèm cửa sổ ra một khe hở, nhìn bên ngoài.
Khúc Duyệt nghe thấy tiếng động: "Chàng đang xem gì đấy?"
Sỡ dĩ Khúc Duyệt đưa Cửu Hoang về học viện chính vì hắn không thích ra ngoài, cũng không có tính tò mò, bên ngoài nơi cư trú an toàn thì bình thường sẽ không thả thần thức ra ngoài quan sát.
Cửu Hoang nghi hoặc hỏi: "Ta cảm thấy Giang thần y rất quen, hình như đã từng gặp rồi."
"Rất quen ư?" Khúc Duyệt tò mò không thôi, Cửu Hoang có thể phân biệt từng con gà con hắn nuôi mà nàng thấy chẳng khác gì nhau nhưng lại chẳng có ấn tượng mấy với diện mạo con người.
Cửu Hoang gật đầu: "Phải. Nhưng đã lâu lắm rồi, không nhớ được nữa."
Khúc Duyệt nói một cách tự nhiên: "Có lẽ chàng nhớ nhầm rồi, ta nghe người kiếm tu có thể diện kia nói Giang thần y vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi."
"Có lẽ vậy." Cửu Hoang buông rèm, ngồi xếp bằng lưng dựa tường, sau đó lấy hộp ngọc ra tiếp tục khắc hoa châu.
Trong lúc đó, Khúc Duyệt thầm suy tính kế tiếp nàng nên làm thế nào để huấn luyện mấy người Quân Thư dưới mí mắt của Cửu Hoang. Tuy đã hái được Quả Trí Tuệ nhưng tạm hoãn cho Bì Bì ăn, trong tình huống này nếu để nó mở miệng nói chuyện, đối với nàng trăm hại mà không có lợi nào. Có lẽ phải tranh thủ khoảng thời gian ở một mình với Giang Thiện Duy để "chữa mắt", dùng Thần Tạo huấn luyện mấy người trong đội vậy. À, đúng rồi, Trục Đông Lưu cũng là một vấn đề. Nên trực tiếp tâm sự với hắn hay dùng vài biện pháp tàn nhẫn đây nhỉ?
Đang suy nghĩ miên man đột nhiên nghe giọng Cửu Hoang như vừa bừng tỉnh nói: "Lục Nương, ta nhớ ra rồi."
Khúc Duyệt giật mình thót tim: "Nhớ được gì?"
Cửu Hoang: "Nhớ ra vì sao Giang thần y trông rất quen."
Khúc Duyệt nhẹ nhàng thở ra: "Vì sao?"
Cửu Hoang trầm ngâm nói: "Lúc ta năm sáu tuổi từng gặp một thằng nhóc ở Cửu Hoang Sơn, nửa bên mặt của nó rất giống, nếu lớn lên ắt sẽ trở thành gương mặt của Giang thần y."
Khúc Duyệt kinh ngạc: "Thằng nhóc, nửa bên mặt?"
Cửu Hoang gật gật đầu: "Đúng vậy, vì nó là một tiểu quả tinh, bị ta cắn một miếng chỉ còn lại nửa bên mặt."
— —
Editor muốn nói: Hãy đọc tại nhà của Miu để tiếp thêm động lực cho Miu edit tiếp nha