"Được." Cửu Hoang vội lấy bộ quần áo kia ra mặc vào.
"Mặc tốt lắm, trước khi rời khỏi ma chủng đừng cởi ra đấy." Không phải em ruột nhà mình nên Khúc Đường cũng không muốn ép buộc, giọng điệu dỗ dành nói: "Nếu ngươi không thích bộ này, sau này làm thêm cho ngươi vài bộ nhé."
"Được, Đại Ca." Cửu Hoang đồng ý.
Khúc Đường rất hài lòng với thái độ của hắn, chợt nghĩ ra: "Đúng rồi, sao ngươi biết được ta ngẩn người một chút?"
Khí đó anh và Đường lão tổ ở rất cao, dùng thần thức cũng không nhìn tới được.
Cửu Hoang nói: "Quan sát hiện tượng thiên văn do hai người tạo nên, dòng khí bên này của ngươi đột nhiên chựng lại trong một thoáng, hẳn là do ngươi phân tâm."
Khúc Đường kinh ngạc cảm thán: "Tiểu tử, ngươi thật lợi hại nha.
Cửu Hoang: "Ta biết."
Khúc Đường:...
— —
Khúc Minh đuổi theo cây sáo xương của mình, những người khác đuổi theo phía sau hắn.
Cửu Hoang dẫn theo Khúc Duyệt đi cuối cùng, hai người sóng vai ngồi trên một đám mây khói như bông kết thành từ pháp lực, hắn nói: "Lục Nương, ta vừa chọc Đại Ca nàng không vui, nàng hãy giúp ta nói xin lỗi."
Khúc Duyệt chợt hơi xấu hổ: "Không sao đâu, là vấn đề của huynh ấy mà."
"Không phải, là ta sai." Cửu Hoang thừa nhận lỗi của mình, "Đại Ca nàng bị thương không nhẹ."
"Bị thương không nhẹ?" Khúc Duyệt hoảng hốt trong lòng.
Cửu Hoang gật đầu: "Ta cảm giác được khí tức của hắn sụt giảm lợi hại, có lẽ sau khi độ kiếp đã không củng cố cảnh giới thật tốt, sau đó còn hấp thu ma khí và bị Thiên La Tháp đóng ấn ký thần hồn nữa."
Khúc Duyệt nghe vậy càng thêm lo lắng, xem ra nàng đã đoán không sai, lúc trước Đại Ca không thể quay về là vì đang củng cố cảnh giới. Khi biết nàng bị nhốt trong thế giới ma chủng, huynh ấy yên tâm vì nàng có cửa tùy thân để dùng. Nhưng sau khi xác định được tung tích của Tam Ca, huynh ấy không thể ngồi yên một khắc nào.
Thật đúng là người không đáng tin cậy mà, tuổi nhiều như vậy rồi mà hành sự còn tùy hứng, cứ hay trầm trọng hóa mọi việc, nói khóc liền lập tức rơi nước mắt, lại còn thích làm ra vẻ, phô trương thanh thế nữa chứ, thảo nào bị đại tẩu ghét bỏ không thôi.
Ngay cả cha cũng vài lần thừa nhận, vì huynh ấy là con đầu lòng, cha chưa có kinh nghiệm dạy dỗ nên cưng chìu ra một đống tật xấu. Bởi vậy nên đến đứa thứ hai, cha rút kinh nghiệm, dạy dỗ Khúc Tống thật nghiêm khắc.
Tuy nhiên, từ nhỏ Khúc Duyệt đã rất thích Đại Ca, cực kỳ thích.
"Vì hắn bị thương, không đủ tự tin, hơn nữa địch thủ lại mạnh cho nên mới đặc biệt chú ý đến khí thế, đây là một loại..."
Cửu Hoang không biết giải thích thế nào... Tựa như khi hắn ôm Lục Nương sẽ lập tức hưng phấn lên vậy, Khúc Đường cũng phấn khích trước những thứ mình thích, từ đó nâng cao tự tin và sức mạnh của bản thân.
Hắn nói tiếp: "Ta cởi quần áo tương đương dẹp đi khí thế của hắn. Hắn vốn đang rất hăng hái, thần thức đột nhiên quét đến ta, thế là tinh thần bị hỏng mất, nên mới thất bại. Là lỗi của ta, ta vốn nên sớm nghĩ ra."
"Đâu phải chàng cố ý." Khúc Duyệt đã hiểu được, thấy hắn gục đầu xuống, dáng vẻ ủ rũ nên an ủi thêm, "Yên tâm đi, Đại Ca ta không giận chàng đâu, huynh ấy luôn độ lượng với bản thân, đối với người khác càng độ lượng hơn."
"Không phải..."
Trong lòng Cửu Hoang nặng nề, vì từ cách Khúc Đường tự khích lệ bản thân, hắn hiểu được Khúc Đường chú ý việc đó bao nhiêu. Chú ý đến mức điên cuồng cố chấp, giống như "cực hạn" trong lời sư phụ nói. Chẳng trách hắn có thể đi vào cảnh giới Độ Kiếp.
Cho nên hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng gả muội muội cho một tên tà tu mồ côi như mình.
Trước đây Cửu Hoang vốn chỉ nghĩ rằng thân thể đầy độc này của mình là cản trở lớn nhất giữa hắn và Lục Nương. Thì ra không chỉ có vậy. Xuất thân của Lục Nương ưu tú đến thế, nghĩ lại hộp hoa linh châu hắn chuẩn bị dùng để cầu hôn kia, nàng sao thèm quan tâm chứ. Đây có lẽ là điều khác biệt lớn nhất so với trước đây, hắn muốn trở nên tốt hơn so với người khác, sẵn sàng trả giá nhiều hơn nhưng có lẽ hắn không xứng.
Cho nên...
Hắn sẽ nỗ lực hơn, môt hộp không đủ thì sẽ kiếm thêm linh châu, điêu khắc thêm vài hộp nữa có lẽ sẽ đủ.
Cửu Hoang đang âm thầm tính toán lên kế hoạch thì nghe Khúc Duyệt nói: "Rau Hẹ, ta phát hiện lúc chàng đánh nhau trở nên cực kỳ thông minh."
Trước kia giả mù nên nhìn không được, Khúc Duyệt chỉ biết hắn thích giết người bẻ xương cổ, trong đầu luôn hiện lên hình tượng của một sơn đại vương hữu dũng vô mưu. Thời gian này quan sát rõ ràng bằng mắt mới phát hiện ra hắn tuy xuống tay mạnh bạo tàn nhẫn nhưng đều là sau khi đã trải qua tính toán kỹ lưỡng.
Cửu Hoang không hiểu đánh nhau sao có thể dùng từ "thông minh" để miêu tả: "Ý nói ta lợi hại?"
Trên đường rảnh rỗi, Khúc Duyệt dò hỏi: "Giống như những con rối đá đó vậy, sao chàng liếc mắt liền có thể nhìn ra bí quyết?"
"Chuyện đó rất khó sao?" Cửu Hoang nghi hoặc hỏi.
"Có chút khó khăn."
Lúc đó phần việc của Khúc Duyệt trong trận là nâng cao năng lực tinh thần nên nàng không chú ý đến đám tượng đá.
"Lúc ta còn nhỏ, sư phụ cũng làm rất nhiều rối gỗ kích thước bằng ta để giúp ta luyện công." Cửu Hoang nhớ lại, "Những con rối do sư phụ làm ra thông minh và lợi hại hơn của người kia nhiều. Chúng ra chiêu linh hoạt như người sống, có thế né tránh và trốn, cả ngày chỉ muốn chạy khỏi núi Cửu Hoang, ta phải luôn canh chừng."
Sư phụ của Cửu Hoang không chỉ là tà tu, còn là kỳ nhân tinh thông rất nhiều dị thuật, Khúc Duyệt đã biết việc này trước đây.
Cửu Hoang nhớ lại tỉ mỉ: "Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ một con rối thường xuyên cùng ta luyện công. Một ngày nọ, sau khi ta lỡ tay chém đứt cánh tay của nó, đột nhiên nó mở linh trí, lắp bắp nói mấy câu bằng giọng nói của một cô bé."
Khúc Duyệt tò mò: "Nó nói gì?"
"Ta không nhớ rõ, có lẽ là mắng ta, lúc đó ta chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Cứ sau một thời gian sư phụ lại đổi một đám rối mới giúp ta luyện công, những con cũ không thấy nữa."
Tu vi của những con rối càng ngày càng cao, không dễ dàng đánh bại chúng, hắn thường xuyên ôm thương tích đầy mình.
"Xem ra sư phụ chàng đã dốc lòng dạy dỗ." Bất kể có thân thiết với chàng hay không, ít nhất trên phương diện tu luyện, Khúc Duyệt cảm thấy lão tà tu kia đủ tư cách làm sư phụ chàng.
Đột nhiên nàng nhớ đến một việc: "Ta không nên gọi là "sư phụ chàng", phải gọi là "thái sư phụ" mới đúng."
Cửu Hoang hơi giật mình cũng nhớ ra trước đây nàng đã bái hắn làm sư phụ, sốt ruột nói: "Lục Nương, ta nên đuổi nàng khỏi sư môn thế nào đây?"
Khúc Duyệt: "Theo quy củ của bọn ta, nếu là đệ tử đích truyền thì lấy một cành lê quất ba lần."
Cửu Hoang nói ngay: "Vậy nàng mau đánh đi."
Khúc Duyệt ráng giải thích: "Là sư phụ đánh đồ đệ, không phải đồ đệ đánh sư phụ."
Cửu Hoang lắc đầu: "Không sao hết, chúng ta là tà tu không cần kiêng kỵ gì, có thể đổi ngược lại, nàng mau đánh ta đi."
Khúc Duyệt cạn lời: "Mai mốt nói sau đi, hiện giờ chàng không gấp thu nhận đồ đệ mới, ta cũng không có cành lê nào."
"Ừ."
Khúc Duyệt hơi mệt, ngả đầu nghỉ ngơi.
Cửu Hoang khẽ đổi hướng nhìn, ánh mắt lướt theo đường cong trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Sư phụ bảo tu đạo quan tâm nhất đến danh phận sư phụ và đệ tử, nhìn nàng có vẻ như chẳng để ý gì đến việc làm đồ đệ của hắn cả, hẳn là cũng chẳng nghĩ đến làm thê tử.
Vậy nên... phải nỗ lực để nàng nghĩ đến chuyện ấy. Bây giờ chưa nghĩ đến thì sau này hắn phải biểu hiện tốt hơn nữa, một ngày nào đó nàng sẽ nghĩ đến thôi.
— —
Vương đô Thiên Phong quốc.
Khúc Duyệt không xuất hiện lúc rút thăm phân tổ thi đấu, Đát Thi phải đại diện nàng. Khi các đệ tử Phúc Sương tham gia thí luyện đến Thiên Phong, Khúc Duyệt vẫn chưa xuất hiện.
Giang Thiện Duy sốt ruột đứng ngồi không yên, đi qua lại trong sân biệt viện cư trú: "Viện trưởng tiền bối, sư tỷ của ta có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Yên tâm, Thiên Phong là nơi an toàn nhất ở Cửu Quốc." Đã gần đến hoàng hôn, Cư Bất Khuất dưới mái hiên hành lang ngáp dài.
Lúc Khúc Duyệt rời khỏi Phúc Sương đã giao Giang Thiện Duy cho Cư Bất Khuất, còn dặn dò rằng cậu đang gặp nguy hiểm, cần Cư Bất Khuất canh chừng. Cư Bất Khuất đồng ý và thực sự không hề chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.
"Không phải vị Thiên Phong quốc sư kia là người xấu sao?" Giang Thiện Duy hoài nghi hắn ta hạ độc thủ.
"Nhiều lắm thì có thể xem như tiện nhân, chưa thể xưng là người xấu." Cư Bất Khuất vuốt ria mép, cân nhắc nói, "Chỉ vì chuyện sư phụ hắn bị giết hại trong trận đấu năm xưa mà thôi. À, mà Nhiếp Chính Vương hiện giờ cũng không thấy đâu..."
Bì Bì đang ăn cỏ ở góc tường chợt ngẩng đầu: "Hai người họ nhất định bỏ trốn cùng nhau rồi."
Giang Thiện Duy bước nhanh qua định đá nó, Bì Bì lập tức thoăn thoắt né tránh, vỗ cánh bay lên nóc nhà.
Đang định châm chọc cậu ta thì chợt nhìn thấy nhiều bóng người bay xẹt qua: "Ôi, thật nhiều thần tiên!"
Giang Thiện Duy cũng ngẩng đầu, kinh ngạc: "Không phải cấm bay bên trong vương đô sao?"
Khi đi vương cung và Thiên Phố đều phải cưỡi xe kỳ lân mà.
"Sư phụ!" Quân Thư vội vàng chạy vào, nói với Cư Bất Khuất, "Thiên Phong xảy ra đại sự!"
"Gì?" Cư Bất Khuất sửng sốt.
Quân Thư mang tâm trạng xem náo nhiệt, ngữ khí dồn dập nhưng thoải mái: "Nghe nói có một đám nhạc tu xâm nhập cấm địa bế quan của Đường lão tổ, bức ông ta xuất quan, bị trọng thương nên phải trốn về vương đô."
Cư Bất Khuất không thể tin: "Một đám nhạc tu? Còn có thể đánh Đường Tịnh trọng thương?"
Chuyện này quá sức tưởng tượng, Đường lão tổ ẩn thân nhiều năm nhưng trước khi thoát khỏi nhân gian, ông đã tung hoành ngang dọc ở Cửu Quốc.
Quân Thư cười nói: "Tin tức đồ nhi có được đúng là vậy. Hơn nữa, đám người kia còn đuổi theo không bỏ, người cầm đầu vô cùng mạnh, quân ngăn cản ở các thành thậm chí chưa thấy được bóng dáng, không biết có bao nhiêu người đã bị khí thế của hắn ném bay đi. Đường lão tổ bị buộc không thể dừng lại, sắp đến vương đô rồi. Cao thủ Đường gia và Thiên Phong quốc sư đã dẫn người chạy đến thành Lạc Nhật phía trước vương đô để tiếp ứng ông ấy. Những người đứng đầu các thế lực ở Thiên Phong cũng đang chạy đến. Toàn bộ đều trong trạng thái chuẩn bị đối đầu với kẻ địch."
"Có biết mấy kẻ nhạc tu kia là người nước nào không?" Cư Bất Khuất hỏi.
"Không biết, hình như không phải người trong Cửu Quốc." Quân Thư đáp.
"Vi sư đến nhìn xem." Cư Bất Khuất đi ra ngoài, lại quay đầu nói với Quân Thư, "Ngươi đó, còn cười được nữa, tuy Phúc Sương ta không hợp với Thiên Phong nhưng đối với bên ngoài, chúng ta đều là một thể, đánh Thiên Phong cũng như đánh chúng ta, giết Đường lão tổ nghĩa là phá vỡ căn cơ chính đạo của chúng ta, hiểu chưa?"
Nét mặt tươi cười của Quân Thư lập tức cừng đờ, chắp tay cúi đầu: "Đồ nhi biết sai."
Cư Bất Khuất bất đắc dĩ lắc đầu, đang định đi, bỗng nhìn thấy một con hạc giấy bay là đà bên trên kết giới.
Là tin tức của Nhiếp Chính Vương.
Cư Bất Khuất vươn tay rút hạc giấy xuống, mở ra nhìn, chỉ có hai chữ: "Chớ động."
— đọc tại nhà của mình wattpad @vymiu1910 để mình thêm tinh thần edit nha, xin cảm ơn —
Thành Lạc Nhật ở phía tây vương đô, là một trong tám tòa thành bảo vệ xung quanh vương đô.
Lúc này tám tòa thành xung quanh vương đô đồng loạt mở ra kết giới, tất cả hợp lại thành một pháp trận bảo vệ vương đô bên trong.
Toàn thành Lạc Nhật giới nghiêm, phàm nhân trong thành đều bị sơ tán, trở thành một tòa thành trống. Từng đạo ánh sáng bay đến bên trên thành, sau khi xác nhận thân phận, kết giới mở ra một khe hở cho người đó đi vào. Binh sĩ đứng trên các tháp và tường thành nắm chắc trong tay cung tên có thể bắn xuyên qua kết giới và phá vỡ linh khí.
"Quốc sư đại nhân!"
Nguyên Hóa Nhất khoác áo choàng lông phượng đáp xuống một tòa tháp, không nói một lời, vẻ mặt ngưng trọng, thần thức phóng ra phía trước quan sát.
Bắc Mạch không dám thở mạnh nói: "Đại nhân, tin tức truyền đến nói mấy người kia lại vượt qua một thành, chỉ nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi này."
Không có tiếng đáp lại, hắn lại hỏi: "Người dẫn đầu hình như là đã ở cảnh giới Độ Kiếp, chúng ta e là không ngăn được, có cần thỉnh mấy nước khác..."
"Khi nào ngăn không được hãy tính." Không đến vạn bất đắc dĩ, Nguyên Hóa Nhất không muốn ném đi mặt mũi, lời nói ra tựa như đang nghiến răng, "Bổn tọa muốn xem một kẻ Độ Kiếp có thật sự ngăn cản được lực lượng cả một quốc gia."
Sớm không đến muộn không đến, ngay đúng lúc Thí Luyện Cửu Quốc tổ chức ở Thiên Phong lại đến.
Là ý gì đây? Khiêu khích Cửu Quốc hay muốn vả mặt hắn?
Nhạc tu? Có quan hệ với Khúc Duyệt chăng?
"Tới!" Giọng nói truyền đến từ trên cao.
Nguyên Hóa Nhất vừa nhìn qua con ngươi co chặt: "Mở kết giới!"
Câu nói vừa dứt, hắn liền đuổi theo bóng dáng người kia vào trong thành.
Nhìn thấy bước chân người đáp xuống từ không trung loạng choạng, Nguyên Hóa Nhất vội chạy đến đỡ: "Lão tổ!"
Đường Giác, gia chủ họ Đường cũng đuổi đến: "Lão tổ!"
Đường Doanh náu mình trong bóng tối, thờ ơ lạnh nhạt.
"Không sao." Đường Tịnh miễn cưỡng đứng vững, nhẹ giọng nói với Nguyên Hóa Nhất, "Vất vả A Nguyên rồi."
"Ngài sao lại nói vậy." Nguyên Hóa Nhất rũ mắt chắp tay, "Không biết lai lịch của đám người kia thế nào?"
"Không quen biết." Đường Tịnh nghiêm nghị nói, "Không giống người trong thế giới chúng ta, từ ba nghìn thế giới đến, không rõ có ý đồ gì, cần phải cẩn thận ứng đối."
Sống lưng Nguyên Hóa Nhất cứng đờ: "Ba nghìn thế giới?"
Bên ngoài còn có thế giới khác sao?
"Sau này ta sẽ nói cho ngươi."
"Vâng." Nguyên Hóa Nhất không hỏi thêm, "Ngài về vương đô nghỉ ngơi trước, việc còn lại giao cho vãn bối."
Đường Tịnh gật đầu.
Chờ khi Nguyên Hóa Nhất quay trở lại trên thành, Đường Giác lo lắng truyền âm: "Lão tổ, để Nguyên Hóa Nhất đi đối phó với bọn họ, e rằng..."
"Sợ cái gì?" Đường Tịnh chất vấn hỏi, "Ngươi dạy dỗ ra mà không tin tưởng hắn sao?"
Đường Giác không dám đáp. Ông ta thật không tin tưởng được.
Ban đầu lão tổ giao Nguyên Hóa Nhất mất trí nhớ cho ông ta chỉ định bồi dưỡng thành thích khách ám vệ, nhưng tiểu tử này tuy không có ký ức, tính cách vô cùng cứng rắn, dù tra tấn và uy hiếp như thế nào, hắn thà chết cũng không chịu giết người, không ngừng phản kháng sự quản giáo của họ. Do đó, lão tổ thay đổi chiến lược, truyền vào ý thức hải một đoạn ký ức thơ ấu giả, không tiếc xuất tài xuất lực giúp hắn tu luyện, dùng ân tình để trói buộc hắn. Quả nhiên có hiệu quả.
— —
Nguyên Hóa Nhất đứng trên tường thành chờ đợi.
Một cây sáo xương bay thẳng đến, đụng phải kết giới bị bật ngược trở lại. Tiếp tục đâm vào kết giới, bị bật ngược lại xa hơn. Cứ thế tiếp tục chọc chọc liên tục. Dường như đang chơi một trò chơi đến vui vẻ, còn bật lên âm thanh réo rắt.
Một bóng người màu xanh biển rơi xuống. Khúc Minh duỗi tay, sáo xương bay về, bị hắn nắm lấy giắt bên hông. Nhân dịp Nhị Ca chưa đuổi tới, hắn rút nhanh bầu rượu từ vòng trữ vật, ngửa đầu nốc một ngụm rồi nhanh chóng nhét trở lại.
Nguyên Hóa Nhất đứng trên tường thành lẳng lặng nhìn hắn.
Khúc Minh ngẩng đầu nhìn lại, không quen biết. Nhưng nhìn cách ăn mặc sang trọng lịch sự và hộ giáp tinh xảo trên ngón út, hắn nhớ lại miêu tả của tiểu muội, không khỏi giật mình ngẩn ra.
Vội vàng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, mắt chớp chớp gọi: "Tam Ca?"
Nguyên Hóa Nhất hoàn toàn thờ ơ, đang định mở miệng thì hai bóng người một xanh lá một tím rơi xuống.
Nam nhân áo xanh lá tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lấp lánh.
Nguyên Hóa Nhất lại muốn mở miệng thì một bóng áo chàm chạy tới.
Khúc Duyệt xa xa ở phía cuối cùng nói: "Ta không nên qua đó."
Thân phận của nàng sẽ khiến Phúc Sương rước vào phiền toái, xem xét tình hình trước đã.
"Ta bảo vệ nàng." Cửu Hoang cũng không muốn đi.
"Không được, hắn phải đi." Khúc Duyệt đẩy hắn một cái, "Cho Đại Ca ta thêm khí thế."
Cửu Hoang chần chừ một chút rồi nói: "Được." Trước khi đi lấy ra một tấm áo choàng phủ thêm cho nàng.
Vì vậy, khi Nguyên Hóa Nhất vừa định mở miệng lần nữa, lại bị một bóng áo vàng nhạt ngắt lời. Hắn hơi kinh ngạc, là tên tà tu ở Phúc Sương kia sao? Giống nhưng lại không giống lắm.
"Lão Tam à!" Khúc Đường thương cảm, nước mắt lưng tròng, "Sao đệ lại ăn mặc như chổi lông gà vậy hả?"
Nguyên Hóa Nhất khoác áo choàng lông chim không hiểu "lão tam" nghĩa là gì, nhưng khi nghe đến chổi lông gà, trong đầu hiện lên một hình ảnh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Mấy người đi chung với nhau?"
Khúc Đường quay đầu lại đếm đếm: "Ừ, chung!"
Nguyên Hóa Nhất ngắm nghía bọn họ một cái, châm chọc nói: "Sao không kéo thêm hai người nữa cho thành đủ bộ cầu vồng bảy sắc?"
— —