Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện.
Cả Tấn quốc Học Phủ vắng tanh, mọi người đều đã chạy ra ngoài thành xem đại chiến.
Diệp Bình và Hoàng Phủ Thiên Long về rồi, nhưng bọn họ còn chưa về.
"Hoàng Phủ sư đệ, ngươi bị thương trên người, đi chữa thương trước đi, tới khi khôi phục rồi, chúng ta sẽ trò chuyện.
Diệp Bình khá là quan tâm thương thế của Hoàng Phủ Thiên Long.
Hồi nãy đánh nhau, hai người đã đánh ra chân hỏa, Hoàng Phủ Thiên Long nhìn như không có vấn đề gì lớn, nhưng thực chất đã bị thương khá nặng, cần phải được điều trị kỹ lưỡng.
"Được."
Hoàng Phủ Thiên Long gật đầu.
"Chờ chút."
Diệp Bình chợt gọi Hoàng Phủ Thiên Long lại, khẽ phất tay, linh khí tụ lại, ngưng tụ trong tay hắn.
Một viên thuốc nhanh chóng xuất hiện trong tay Diệp Bình.
Hoàng Phủ Thiên Long bối rối.
Hắn nhìn Diệp Bình không tin nổi.
Đây là ý gì?
Luyện đan sao?
Hoàng Phủ Thiên Long cũng có chút hiểu biết về thuật luyện đan, chưa từng thấy thuật luyện đan như này bao giờ.
Giơ tay lên luyện đan.
Dược liệu đâu?
Lò luyện đan đâu?
Đại ca, ngươi khoa trương quá lắm.
Hoàng Phủ Thiên Long biết Diệp Bình rất mạnh, nhưng không ngờ, Diệp Bình lại luyện đan như vậy, điều này đã làm thay đổi hiểu biết của Hoàng Phủ Thiên Long về Diệp Bình.
"Hoàng Phủ sư đệ, đây là khí huyết đan, giúp ngươi khôi phục thương thế nhanh chóng, ngươi cầm đi."
Diệp Bình không có gì để cho Hoàng Phủ Thiên Long, nên quyết định luyện một viên thuốc cho hắn, giúp hắn mau hồi phục.
"Cái này..."
Hoàng Phủ Thiên Long sửng sốt.
Hắn không ngờ, cái này đúng là đan dược thật?
"Cất đi, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, không cần khách khí."
Diệp Bình mở miệng, hắn lầm tưởng Hoàng Phủ Thiên Long không dám nhận.
"Đã như vậy, đa tạ Diệp sư huynh."
Hoàng Phủ Thiên Long không còn gì để nói, đưa tay nhận viên khí huyết đan, tìm đại một chỗ dùng đan dược, bắt đầu chữa thương.
Còn Diệp Bình, thì trở lại chỗ ở, xử lý đan phương không độc đan.
Hắn phải sửa lại đan phương không độc đan một chút, để còn đưa cho Từ Thường trưởng lão.
Đưa đồ nguyên bản nhất định là không được, nhất định phải sửa.
Bên trong phòng.
Diệp Bình lấy giấy bút, nghĩ nghĩ một lúc, bắt đầu viết.
Hắn viết phương pháp luyện chế, nhưng đã có một chút sửa đổi.
Phương pháp Nhị sư huynh luyện đan, là dẫn dắt thiên địa linh khí, dùng chúng để luyện chế không độc đan.
Vấn đề nằm ở chỗ, luyện chế đan dược gì?
Đúng vậy, thuật luyện đan vô thượng của Nhị sư huynh, có một vấn đề rất lớn, chính là ngươi muốn luyện chế đan dược gì?
Đan có ba ngàn loại, ngươi muốn luyện loại nào?
Lúc đầu Diệp Bình không biết, muốn luyện chế những đan dược khác thì phải làm gì.
Sau đó qua mấy lần thí nghiệm, hắn mới biết, thuật luyện đan Nhị sư huynh dạy mình, chỉ cần trong lòng suy nghĩ kiểu đan dược nào, là sẽ luyện ra được loại đan dược đó.
Chính là cái gọi là, tâm tưởng sự thành.
Nhưng bí quyết này, Diệp Bình không muốn viết ra trên đan phương, hắn biết Đại Hạ vương triều cần đan dược gì, nên Diệp Bình viết ra ba đan phương.
Đan phương tăng cường thể chất, đan phương tăng cường khí huyết và đan chữa thương.
Nhiều hơn nữa, Diệp Bình tạm thời không cho, hơn nữa chừa lại chút lá bài tẩy đối với Nhị sư huynh, hay với mình cũng đều là chuyện tốt.
Ba đan phương, Diệp Bình viết chưa tới nửa giờ đã xong.
Tinh giản hơn trước đó rất nhiều, có chỗ tốt có chỗ xấu, chỗ xấu là không thể nào nắm được thủ đoạn luyện đan chủ chốt.
Chỉ có thể làm theo đan phương để luyện chế mà thôi.
Chỗ tốt là phương pháp luyện chế đơn giản hơn, không khó khăn lắm.
Viết đan phương xong, Diệp Bình cẩn thận đọc lại một hồi, chắc chắn không có sai sót gì, mới cất vào người, chờ tới mai giao cho Từ Thường trưởng lão.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
"Diệp sư huynh."
Là tiếng của Lý Nguyệt.
"Chuyện gì?"
Diệp Bình đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Lý Nguyệt trang phục lộng lẫy đứng ngoài cửa, thấy Diệp Bình, thì hơi bối rối, nhanh chóng nói.
"Diệp sư huynh, các sư huynh Nhất Đại đã sắp xếp thịnh yến, mời ngài qua đó, Hoàng Phủ sư huynh đã ở bên ngoài chờ ngươi."
Lý Nguyệt nói.
Dù gì lần này, Diệp Bình chiến thắng Hoàng Phủ Thiên Long, đã được truyền ra khắp mười nước.
Hoàng Phủ Thiên Long còn được Diệp Bình mời vào trong Tấn quốc Học Phủ.
Là chủ nhà, Tấn quốc Học Phủ không thể không bày tỏ gì.
Chuyện này, vốn phải là do trưởng lão thiết yến, nhưng không biết vì sao, trưởng lão của Tấn quốc Học Phủ đều không có mặt trong học phủ, nên đệ tử Nhất Đại phải chủ trì.
" Được, ta đi ngay."
Diệp Bình gật đầu, nhanh chóng dọn dẹp, đi theo Lý Nguyệt ra ngoài.
"Diệp sư huynh, hôm nay ngài dũng mãnh như thần vậy, ngài biết không, bây giờ tên của ngài, đã được truyền khắp mười nước, e là không lâu nữa, người của Đại Hạ vương triều sẽ biết tới tên của ngài."
Lý Nguyệt dẫn Diệp Bình đi dự tiệc, vừa đi vừa không nhịn được mà khen.
"Tất cả chỉ là hư danh mà thôi."
Diệp Bình hờ hững đáp lại. Hắn không quan tâm lắm thứ hư danh này, từ trước khi tu tiên, đã dưỡng ra cái tính này rồi.
"Diệp sư huynh, thi đấu mười nước lần này, xem ra đã thắng mười phần chắc chín."
Lý Nguyệt nói không ngừng, nàng biết Diệp Bình không quan tâm danh lợi, Lý Ngọc đã từng nói chuyện này rồi.
"Thi đấu mười nước? Chắc ta không tham gia đâu."
Diệp Bình lắc đầu, hắn không muốn tham gia cái gọi là thi đấu mười nước.
Khoảng thời gian này, hắn chỉ muốn ở trong Tấn quốc Học Phủ, hắn muốn lĩnh ngộ kiếm ý tuyệt thế, đợi lĩnh ngộ ra rồi, mới nghĩ tới những chuyện khác.
"Không tham gia? Diệp sư huynh, ngài không tham gia thi đấu mười nước? Vậy ngài không muốn đi Thập Quốc Học Phủ sao?"
Lý Nguyệt kinh ngạc.
Nàng không ngờ, Diệp Bình lại không muốn tham gia thi đấu mười nước.
Trên căn bản, các đại học phủ mười nước, thậm chí không chỉ các đại Học Phủ, mà các học phủ nhỏ hơn của mười nước, cũng rất cố gắng vì trận thi đấu mười nước này.
Đệ tử học phủ nào cũng mơ thông qua thi đấu mười nước, được nhận vào Thập Quốc Học Phủ.
Nơi này mới chính là thế giới chúa tể của vương triều, tông môn dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể sánh bằng quốc gia, không thể sánh bằng một vương triều.
Học phủ, là đại diện cho trí tuệ vô tận, vô số tâm pháp bí tịch, đều bị học phủ thu tóm.
Khác với tông môn ở chỗ, dù bái nhập tông môn, có được phương pháp tu tiên, nhưng tông môn cũng lấy lợi từ đệ tử của mình.
Nhưng học phủ thì khác. Học phủ chỉ thụ nghiệp truyền đạo, không cần đệ tử làm gì cho mình, nhưng nếu học sinh có thành tựu, hoặc có được kinh nghiệm độc đáo, nhất định phải dâng hiến cho học phủ.
Dĩ nhiên là chỉ dâng hiến những thứ mình học được từ học phủ.
Nên học phủ đại diện cho trí tuệ, cho tự do và vô thúc.
Chính vì vậy, nên tu sĩ nào cũng muốn được vào học phủ.
Học phủ của một nước.
Thập Quốc Học Phủ (học phủ của mười nước).
Đại Hạ học cung.
Đây là chuỗi tiến lên hoàn chỉnh, giống như quá trình thi cử của nho sinh.
Nhưng muốn đi vào những học phủ này, không hề dễ.
Dù chỉ là học phủ của một quốc gia nhỏ, cũng phải qua rất nhiều tầng chọn lựa.
Giống như Tấn quốc Học Phủ, trừ Quốc vương Tấn quốc hoặc Tấn quốc phủ chủ, không ai có quyền đưa người vào đây.
Thậm chí nếu học sinh Tấn quốc không đồng ý, Quốc vương Tấn quốc cũng không đưa người vào được.
Càng đi lên cao thì càng thêm nghiêm khắc.
Muốn vào Thập Quốc Học Phủ chỉ có một cách, chính là thi đấu mười nước.
Nếu ngươi có biểu hiện ưu việt trong thi đấu mười nước, sẽ được trúng tuyển vào Thập Quốc Học Phủ, biểu hiện ưu việt này, không nhất định phải là về cảnh giới thực lực.
Nhưng nếu không đi theo con đường thi đấu mười nước, cơ bản là ngươi không thể vào Thập Quốc Học Phủ.
"Ừ, đúng là không muốn đi lắm."
Diệp Bình gật đầu, thật ra, lúc đầu ngay cả Tấn quốc Học Phủ hắn cũng còn không muốn vào.
Hắn không có thói quen học trong học phủ, hắn chỉ thích một mình yên lặng tu tiên trong tông môn thôi.
Vì Diệp Bình biết, nhiều người sẽ rất nhiều chuyện.
"Diệp sư huynh, ngài thật là khác người."
Lý Nguyệt khổ sở, nàng không biết giải thích cho Diệp Bình làm sao.
Thập Quốc Học Phủ, bao nhiêu tu sĩ hận không được vào đấy, còn Diệp Bình lại không muốn vào.
"Đúng rồi, Lý sư muội, ta hỏi ngươi chuyện này."
Đang đi, Diệp Bình chợt nghĩ đến một chuyện.
"Diệp sư huynh, ngài nói."
Lý Nguyệt tò mò.
"Ngươi biết làm sao kiếm linh thạch không? Kiếm tốc hành ấy."
Diệp Bình nói.
"Hả?"
"Linh thạch?"
Lý Nguyệt sửng sốt.
Nàng quả thật không hiểu nổi mạch suy nghĩ của Diệp Bình.
Mới một giây trước, đề tài vẫn còn là Thập Quốc Học Phủ, một giây sao đã chuyển sang làm sao kiếm linh thạch?
Linh thạch mà cần kiếm hả?
"Diệp sư huynh, ngài nghiêm túc đó ư?"
Lý Nguyệt quả thực không biết nói gì.
"Khó lắm à?"
Diệp Bình nhíu mày, hắn không hiểu rành lắm về linh thạch, nhưng dù kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng biết một chân lý, tiền khó kiếm.
"Không khó lắm, nhưng tới trình độ này của ngài, hẳn không phải lo về linh thạch mới phải chứ?"
"Diệp sư huynh, nếu thật ngươi cần linh thạch, đi tìm ca ta đi, ca ấy có tiền muôn bạc biển, chỉ có linh thạch thôi."
Thật ra thì Lý Nguyệt cũng không biết cách kiếm linh thạch, vì chỉ cần nàng muốn, hoàng thất sẽ đưa cho nàng.
" Ừm."
Diệp Bình gật đầu, không nói gì nữa.
Tìm người khác hỏi, Diệp Bình không làm được, lần trước tìm Lý Nguyệt mượn mấy trăm linh thạch thượng phẩm, đã là phá lệ rồi.
Giờ còn bảo đi tìm Lý Ngọc để hỏi, không được tí nào, chưa kể mình còn định lấy khá nhiều, có khi mấy chục ngàn cũng còn chưa đủ.
Hai người đi tới Lễ điện.
Trong Lễ điện, sư huynh Nhất Đại và sư huynh Nhị Đại đều đã đến đông đủ.
Và một số trưởng lão còn ở lại, cũng đều có mặt.
Ngoài những người này, những đệ tử khác đều chờ ở bên ngoài, họ không có tư cách vào bên trong.
Dù Lý Nguyệt là công chúa Tấn quốc, cũng không được.
Nhưng dù gì đây cũng là chuyện vui lớn, trong Lễ điện thiết yến, bên ngoài điện cũng có thiết yến, để các đệ tử chúc mừng.
Diệp Bình xuất hiện, ai nấy đều vội vàng đứng dậy, xá hắn một xá.
"Ra mắt Diệp sư huynh."
Trong số này, có cả đệ tử Tam Đại, Tứ Đại, họ cũng đều gọi Diệp Bình là sư huynh.
Diệp Bình đã dùng thực lực của mình, giành được tiếng xưng hô này.
Ở trong học phủ, tiếng gọi sư huynh không phụ thuộc vào bối phận tuổi tác, những ai có thực lực mạnh đều được gọi là sư huynh.
Diệp Bình không đáp lại, chỉ chắp tay đáp lễ, rồi đi vào Lễ điện.
Nét mặt hắn rất bình tĩnh.
Lễ điện của Tấn quốc Học Phủ, xa hoa rộng rãi.
Bên trong Lễ điện, hai bên mỗi bên có một dãy hai mươi bốn cái bàn ngọc, trên bàn bày đầy món ngon rượu thơm.
Tất cả mọi người trong điện đều nhìn Diệp Bình.
Cũng có vài người né tránh không dám nhìn hắn, thậm chí còn hơi cúi đầu.
Diệp Bình đi vào Lễ điện, liền thấy mấy người quen.
Phải, người quen.
"Là các ngươi?"
Thấy mấy người kia, Diệp Bình không khỏi kinh ngạc.
Ai nấy tò mò theo hướng mắt hắn, nhìn qua đám Phương Lỗi, Mạc Tiếu Bình, Đoan Mộc Vân.
Đám Phương Lỗi và Đoan Mộc Vân càng thêm xấu hổ.
Thật ra hồi nãy khi nhìn thấy Diệp Bình, bọn họ không dám xác định Diệp Bình chính là Nguyên Ma vương ở trong Nguyên Ma bí cảnh.
Chỉ có Đoan Mộc Vân chắc chắn mà thôi.
"Các ngươi quen biết nhau?"
Có trưởng lão không nhịn được mở miệng, nhìn Phương Lỗi, rồi nhìn Diệp Bình, ánh mắt đầy tò mò.
Mấy người Đoan Mộc Vân còn chưa kịp trả lời.
Diệp Bình đã nhìn Đoan Mộc Vân.
"Đoan Mộc tiên tử, ngươi cải tà quy chánh rồi?"
Giọng Diệp Bình hết sức nghiêm túc.
Đoan Mộc Vân sửng sốt.
Mọi người sửng sốt.
Cải tà quy chánh?
Tà gì chánh gì?
Đoan Mộc Vân đần ra nhìn Diệp Bình.
Cải tà cái em gái ngươi ấy.
Ta vốn chính là tu sĩ chánh đạo có hiểu không?
Đoan Mộc Vân muốn khóc.
Ngươi đừng nói gì có được không vậy?
Mọi người ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, Mạc Tiếu Bình cười khổ, kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe.
Hắn không quan tâm thứ gọi là da mặt.
Kể rất chi tiết cặn kẽ.
Hắn kể xong, mọi người liền hiểu ra.
Diệp Bình không ngờ, câu chuyện lại là như vậy.
Hắn không khỏi lúng túng.
Trong Lễ điện, mọi người nghe Mạc Tiếu Bình kể xong, đều cười ầm lên.
"Đây tính là không đánh nhau thì không quen biết, nào nào nào, Diệp Bình, mau vào ngồi, mau vào ngồi đi."
Có trưởng lão nào đó vừa cười vừa kêu lên.
"Trưởng lão nói đúng lắm."
"Mong các vị bỏ qua cho."
Diệp Bình cười khổ, nói thật nếu không có Mạc Tiếu Bình giải thích, hắn vẫn còn chưa biết câu chuyện là như vậy.
Có điều nói tới nói lui vẫn là truyền tống trận có vấn đề.
Cái truyền tống trận này có độc.
"Không sao, chuyện nhỏ mà thôi, trưởng lão nói đúng, không đánh nhau thì không quen biết, Diệp Bình, ta đã từng hiểu lầm về ngươi, hôm nay xem ra ta là ếch ngồi đáy giếng, ta tự phạt ba ly."
Phương Lỗi tính tình thẳng thắn, bưng ly rượu lên, nói với giọng áy náy.
Hắn rất hào sảng, uống luôn ba ly.
Nói xong, Phương Lỗi nói tiếp: "Diệp đạo hữu, hai chúng ta mới gặp mà như đã quen, ta lại kính ngươi ba ly."
Ực ực ực!
Ba ly rượu xuống bụng.
Uống xong, Phương Lỗi lại nói thêm: "Hôm nay ngươi đã lấy lại tôn nghiêm cho Tấn quốc Học Phủ ta, ta lại kính ngươi ba ly."
Nhưng còn chưa nói xong, có trưởng lão đã không nhịn được cắt ngang: "Ngươi muốn lừa gạt uống rượu thì nói thẳng, bày ra lắm trò như vậy làm gì?"
Cả sảnh đường lại cười ầm lên.
Diệp Bình cũng bật cười đi vào chỗ ngồi.
Hắn ngồi thứ ba hàng bên trái, đối diện chính là Hoàng Phủ Thiên Long.
"Diệp sư huynh."
Hoàng Phủ Thiên Long bưng ly rượu, chủ động uống trước, bày tỏ sự tôn trọng.
Ai đó lên tiếng, hô hào mọi người mời rượu.
"Nào nào nào, chúng ta cùng kính Diệp Bình một ly."
Mọi người rối rít bưng ly rượu lên, Diệp Bình cũng vậy, cùng uống thỏa thích.
Lúc này.
Đại Hạ hoàng cung.
Trong điện Thái tử.
Thái tử Đại Hạ ngồi ở bàn đọc sách.
Trên bàn sách, để một ít tông thư.
Nét mặt Thái tử Đại Hạ nghiêm túc.
Có hai người đứng trước mặt hắn, cúi đầu yên lặng.
Đại điện vô cùng an tĩnh.
Một lát sau, Thái tử Đại Hạ bỏ trúc giản trên tay xuống, nhắm mắt lại.
"Xem ra chuyện không độc đan, hẳn là sự thật."
Hắn lẩm bẩm, mắt nhắm chặt.
Hắn sợ đối phương nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt mình, nên mới nhắm mắt, kiềm chế sự hưng phấn đó xuống.
"Điện hạ, không độc đan vô cùng quan trọng, Quốc vương Tấn quốc Lý Tấn, đã ra mắt bệ hạ, chúng ta nên làm gì?"
Đối phương vẫn cúi đầu, hỏi.
"Lý Tấn đúng là cáo già, lấy được không độc đan, không nuốt một mình, mà nộp lên cho Đại Hạ ta, công lao này đúng là không tính nổi."
"Hắn ta lựa chọn rất đúng, nhưng điều duy nhất hắn làm sai chính là, để quá nhiều người biết, e là chuyện này khó mà ngăn chặn nổi, đến lúc đó Lý Tấn sẽ gặp phải kết cục thê thảm."
"Nhưng không sao, ngươi đưa kim bài của Bổn cung cho Lý Tấn, xem xem hắn có chịu nhận không. Nếu nhận, thì giúp hắn bình an, nếu hắn không nhận, thì cũng không cần ra tay với hắn."
"Nhưng Diệp Bình này, mới là quan trọng nhất."
"Phụ hoàng lấy được đan phương không độc đan, tất sẽ bí mật luyện chế, hơn nữa bổn cung cho rằng, Diệp Bình sẽ không giao ra đan phương thật, là người thì sẽ giấu nghề, trừ phi hắn là thánh nhân."
"Bổn cung nhất định phải lôi kéo hắn, chỉ cần hắn trở thành người của Bổn cung, Bổn cung sẽ có đan phương không độc đan, không cần sản xuất số lượng lớn, chỉ cần luyện chế ra một ít không độc đan quan trọng, là đã có tác dụng cực lớn cho bổn cung rồi."
"Trúc Cơ Đan, Phá Cảnh đan, Nguyên Anh đan, thậm chí là Nguyên Thần đan, hoặc là Tử Linh Độ Kiếp đan, những loại đan dược này, nếu không độc, ngay cả cường giả độ kiếp cũng phải ngoan ngoãn với Bổn cung."
"Yến Thập, ngươi đi tìm Diệp Bình kia, đưa tử ngọc châu của Bổn cung cho hắn, coi như là lễ ra mắt, đồng thời dò xét ý của hắn cho ta."
Thái tử Đại Hạ vẫn không kiềm chế nổi, nói khá nhiều.
"Vâng."
Nam tử bên trái gật đầu.
Lão giả bên phải lại cau mày.
"Thái tử điện hạ, ta cho là không độc đan rất quan trọng, phái người đi, có vẻ... Không đủ thành ý."
"Sao ngài không tự mình đi một chuyến? Ta mới vừa nghe tin, Diệp Bình này vừa đánh bại yêu nghiệt Nam quốc, Hoàng Phủ Thiên Long, với loại người tâm cao khí ngạo như vậy, nếu ngài tự mình đi, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn."
Lão giả mở miệng.
Thái tử Đại Hạ mở mắt.
Con ngươi của hắn có màu vàng, khác với người thường.
Chỉ ánh mắt, cũng đầy cao ngạo.
"Bổn cung là Thái tử Đại Hạ, là trữ quân Đại Hạ, hắn là thiên tài, thân phận cao quý, thân phận Bổn cung còn cao quý hơn, càng quan tâm hắn, loại thiên tài này sẽ càng kiêu ngạo."
"Lão sư, cứ làm theo ý ta đi."
Thái tử Đại Hạ rất cao ngạo.
Hắn rất muốn có được đan phương, nhưng hắn càng quan tâm thân phận, địa vị của mình hơn.
Người kia yên lặng, không nói gì nữa.
"Được rồi, Yến Thập, ngươi xuất phát ngay đi, đừng chậm trễ nữa, ngày mai Bổn cung phải lấy được câu trả lời."
"Ngươi có thể hứa với hắn mọi thứ, hắn muốn cái gì, Bổn cung sẽ cho hắn cái đó, hắn tha hồ mà ra giá."
Thái tử Đại Hạ vô cùng tự tin nói.
"Tuân mệnh!"
Người kia gật đầu, biến mất tại chỗ.