Mục lục
Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Tiểu Băng

Mộ quỷ Lâm Hà.

Oán khí trên thân không còn, cơ thể Trương Dã biến thành trắng muốt.

Lệ khí của hắn đã hoàn toàn biến mất, đã được tinh lọc.

"Thế nào, đạo hữu, ta không có lừa ngươi đúng không, có phải là chỉ đau một chút hay không?"

Diệp Bình nhìn Trương Dã, nghiêm túc hỏi.

Trương Dã nghe hỏi, không khỏi có vẻ hơi u oán.

Trong lòng Trương Dã rất phức tạp, tuy đã nhận được độ hóa, trên cơ thể không còn oán khí, nhưng mà cũng bị mất hết tu vi.

"Đạo hữu, có phải ngươi vẫn còn chút oán hận hay không? Có muốn ta đang giúp ngươi độ hóa nữa không?"

Nhìn vẻ mặt của Trương Dã, Diệp Bình liền hỏi ngay, kim quang độ hóa đã chuẩn bị sẵn trong bàn tay.

"Đừng, thượng tiên, ta đã giác ngộ trí tuệ, không cần độ hóa thêm nữa."

"Nếu ngài thật sự muốn độ hóa, thì cứ đi thẳng tới phía trước,ở đó có rất nhiều cô hồn dã quỷ."

Nghe Diệp Bình bảo còn muốn độ hóa bản thân, Trương Dã liền thấy bực, vội nói cho Diệp Bình biết phía trước còn có nhiều cô hồn dã quỷ hơn, đừng độ hóa hắn nữa.

Hắn thật sự không chịu nổi.

"Phía trước có rất nhiều cô hồn dã quỷ?"

Diệp Bình nghe thế, cả người phấn chấn hẳn lên.

"Đúng vậy, phía trước có rất nhiều cô hồn dã quỷ, không dám dối gạt thương tiên, ngài nhất định đừng vào sâu quá, vì Quỷ Vương ở ngay phía trước đó, dù ngài có kim quang độ hóa, nhưng chưa chắc độ hóa được Quỷ Vương đâu."

Trương Dã nhắc nhở với ý tốt.

Hôm nay hắn đã bị độ hóa, đã nhận được ơn của Diệp Bình, hơn nữa trong lòng không còn lệ khí, đương nhiên lòng là hướng thiện, không muốn hại Diệp Bình.

"Ta đã biết."

Diệp Bình khẽ gật đầu, chính hắn cũng hiểu rõ, với thực lực của mình, muốn đi độ hóa Quỷ Vương, thuần túy chính là dâng đồ ăn cho người ta, không độ hóa nổi Quỷ Vương, nhưng độ hóa một chút đám quỷ binh Quỷ Sĩ thì không thành vấn đề.

"Thượng tiên, Quỷ Vương mộ quỷ Lâm Hà rất có thể sẽ sống lại, nơi này không an toàn cho lắm, tuy không biết tu vi của thượng tiên ngài thế nào, nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng, thì cố gắng nên rời đi cho sớm."

Trương Dã nói như vậy, có ý khuyên Diệp Bình nên rời đi cho sớm, để khỏi gặp phải nguy hiểm.

"Đa tạ đạo hữu."

Diệp Bình cảm kích nói.

"Thượng tiên khách khí, từ khi ta hóa thành lệ quỷ, đã làm nhiều việc ác, chịu rất nhiều dày vò thống khổ, nay được thượng tiên độ hóa hết lệ khí trên người, đây chính là đại ân, tại hạ Trương Dã, nếu có cơ hội, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa cho thượng tiên."

Trương Dã nói với giọng thành kính.

Hắn thật sự muốn cảm tạ Diệp Bình.

"Đạo hữu có thể dừng cương trước bờ vực, đây là thiện quả, không cần đa tạ."

"Nhưng mà, Trương đạo hữu, ngươi chắc chắn ngươi đã độ hóa hết lệ khí rồi chứ?"

Diệp Bình không hề cảm thấy Trương Dã thiếu nợ nhân tình gì của hắn, ngược lại còn có cảm giác hình như đối phương vẫn còn có một chút lệ khí chưa được độ hóa sạch sẽ.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bình, cả người Trương Dã run rẩy, vẻ mặt như đưa đám nói.

"Thượng tiên, ta đi trước, kiếp sau nếu có duyên, lại liên hệ."

Nói xong, hắn biến mất ngay tại chỗ, đi đầu thai luân hồi.

Đưa mắt nhìn theo Trương Dã rời đi, trong lòng Diệp Bình thoáng có chút quyến luyến, đó là một con quỷ tốt nha.

Nhưng mà nếu đã đi đầu thai chuyển thế, vậy xem ra cũng chỉ có thể gặp lại ở kiếp sau thôi.

Chờ Trương Dã đi rồi.

Diệp Bình không đi tiếp, hắn bắt đầu tiêu hóa lực công đức.

Diệp Bình ngồi xếp bằng xuống đất,kiểm tra lực công đức trong người.

Tổng cộng có ba mươi mốt đạo lực công đức.

Đa phần lực công đức, đều rất nhỏ, nhưng lực công đức do độ hóa Trương Dã, thì thô to như chiếc đũa.

Một khắc sau, Diệp Bình liền vận chuyển lực công đức trong cơ thể, bắt đầu khai thông.

Không sai, chính là dùng để khai thông.

Tạm thời chưa cần tăng cảnh giới tu vi hiện giờ, mà Chúc Long tiên khiếu là căn bản tu hành, dù sao mình sắp sẽ phải tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện.

Chúc Long tiên khiếu càng nhiều, tốc độ tu luyện của mình sẽ càng nhanh.

Cho nên Diệp Bình có ý muốn đả thông mười cái Chúc Long tiên khiếu trước, sau đó mới tính tới vấn đề tu hành và Thần Ma thân.

Trong chốc lát, từng đạo lực công đức được chuyển thành linh khí bàng bạc.

Diệp Bình lập tức vận chuyển phương pháp tu hành Chúc Long tiên khiếu.

Một khắc sau.

Ba tiếng động vang lên, Diệp Bình thế như chẻ tre đả thông cái Chúc Long tiên khiếu thứ ba.

Quan trọng là, chỉ tốn có năm đạo lực công đức, đủ thấy lực công đức mạnh tới cỡ nào.

Trên thực tế, đối với tất cả tu sĩ, lực công đức đều là cực kỳ trân quý.

Bởi vì lực công đức là chất liệu vạn năng, có thể dùng để luyện đan, có thể dùng để Luyện Khí, có thể dùng tới tu luyện, cũng có thể dùng để gia tăng số mệnh, thậm chí còn có thể dùng lực công đức để tế tự trời xanh, đổi lấy bảo vật.

Nói tóm lại, tất cả những gì ngươi có thể nghĩ ra, thì lực công đức đều có thể làm được.

Vì vậy lực công đức cực kỳ trân quý, nhưng hầu như chẳng có mấy người, dám lấy lực công đức đi tu luyện.

Bởi vì muốn có được một đạo lực công đức, là việc cực kỳ khó khăn.

Ngươi muốn độ hóa oan hồn, để cho hắn bỏ đi chấp niệm, đi chuyển thế đầu thai, nhưng Quỷ tu tu vi càng cao, thì càng khó có khả năng bị độ hóa thành công.

Nhưng kim quang độ hóa lại có thể, bởi vì kim quang độ hóa còn là ánh sáng của giác ngộ trí tuệ.

Có thể tưởng tượng muốn tu luyện ra kim quang độ hóa rất rất rất khó, không tu luyện từ trăm đến cả ngàn năm, căn bản là không thể nào ngưng tụ ra được kim quang độ hóa.

Đợi đến khi uẩn dưỡng ra ra được kim quang độ hóa, thì tu vi bản thân cũng đã suýt xoát đạt tới Kim Đan cảnh luôn rồi!

Mà chân nhân Kim Đan, có ai lại ăn no không có việc làm rảnh rỗi chạy tới những chỗ như thế này độ hóa tiểu quỷ!?

Nhưng Diệp Bình không phải. Hắn tính toán đâu ra đấy. Hắn mới chỉ là tu sĩ Luyện Khí mà thôi. Đối với hắn, chuyển đổi những lực công đức thành linh khí, quả thực chính là lời to.

Cho nên, khi thời gian dần dần trôi qua.

Ước chừng sau hai canh giờ.

Diệp Bình mở mắt.

Ba mươi đạo lực công đức, chuyển đổi thành cực nhiều linh khí, đã mạnh mẽ đả thông ba cái Chúc Long tiên khiếu.

Tốc độ tu hành hiện giờ đã tăng lên ước chừng gấp năm lần.

Diệp Bình không dùng lực công đức của Trương Dã để mở ra Chúc Long tiên khiếu, mà dùng nó để tăng cao tu vi.

Nơi này là mộ quỷ Lâm Hà, bất kì nơi nào lúc nào cũng là nguy hiểm, không tăng tu vi lên, hắn không có cảm giác an toàn.

Cho nên, lại một lúc lâu sau.

Khi Diệp Bình sử dụng xong đạo lực công đức cuối cùng, lúc này tu vi của hắn đã tăng vùn vụt tới Luyện Khí tầng bảy.

Không sai, một hơi tăng liền bốn cấp.

Cảm nhận được pháp lực cực kì dồi dào trong thân thể, Diệp Bình có một cảm giác vô cùng phong phú nhưng khó mà tả được thành lời.

Hắn cảm thấy với tu vi bây giờ, mà gặp phải Quỷ Sĩ như Trương Dã, hắn hoàn toàn có thể đuổi theo.

Tu vi tăng lên, Chúc Long tiên khiếu cũng mở, Diệp Bình đứng dậy, đi về phía trước.

Khó khăn lắm mới tìm được một nơi để tìm công đức, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua mà rời đi.

Về phần Đại sư huynh, Diệp Bình ngược lại chẳng hề lo chút nào. Thực lực Đại sư huynh mạnh như thế, hiển nhiên không cần hắn phải lo cho, ngược lại mình mới là kẻ phải nhân cơ hội này, tận dụng cho thật tốt để kiếm lực công đức, tăng tốc độ tu luyện.

Bóng người Diệp Bình dần dần biến mất.

Mà ở một chỗ khác, lại không ngừng vang lên những giọng nói.

"Cô nương, nơi này là mộ quỷ Lâm Hà, ngươi đừng có đi lung tung, cẩn thận gặp quỷ đó."

"Vị công tử này, hình như ta nghe thấy tiếng người nhà của mình, giờ ta đi qua tập hợp với bọn họ, chúng ta hữu duyên gặp lại."

"Cô nương, coi chừng ngươi nghe nhầm, ta không nghe thấy ai gọi ngươi hết, coi chừng là có oan hồn ở gần đây, muốn dụ ngươi qua đó. Ngươi ở lại đây đi, chỗ này của ta có một vị pháp sư, có tu vi cực cao, có thể bảo vệ cho ngươi an toàn."

Cách đó không xa.

Tô Trường Ngự kéo tay áo của cô gái áo lam, nghiêm túc nói.

Tuy hắn là một phế vật, nhưng hắn vẫn có tinh thần trọng nghĩa, nơi này là mộ quỷ Lâm Hà, nếu cô gái mặc áo lam này rời đi, lỡ mà gặp phải oan hồn, chết ở chỗ này, hắn sẽ hổ thẹn trong lòng.

"Thượng tiên, ta thật sự nghe thấy tiếng cha ta đang gọi ta mà, người để cho ta đi đi."

Cô gái áo lam nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Ả thực là bực bội.

Vốn muốn dụ dỗ Tô Trường Ngự, nhưng sau đó nhận ra tên gia hỏa này quả thực quá khó chơi, nhất định không đi là không đi, mà lại còn muốn không cho mình đi nữa.

Nhưng mà đợi tới khi sương mù tiêu tán, Không Hải mà tới, ả sẽ chết ngay khỏi nghi ngờ.

"Cô nương, tuyệt đối không được giở tính trẻ con, nơi đây rất nguy hiểm, dù có là tu sĩ chính đạo, ta nhất định không thể để cho ngươi mạo hiểm."

"Tới rồi, bằng hữu của ta tới rồi."

Tô Trường Ngự giữ chặt cô gái áo lam, vừa mới nói xong, liền phát hiện sương mù đang bị tản đi rất nhanh, bóng dáng Không Hải ở cách đó không xa đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Ngươi buông tay ra cho ta!"

Cô gái áo lam hét, sau đó hóa thành một luồng khói đen, muốn chạy trốn.

Nhưng chỉ trong tích tắc, một luồng hào quang màu xanh lục đã lóe sáng, một chuỗi tràng hạt quấn chặt lấy cô gái áo lam, sau đó những tiếng niệm phật vang lên.

Nữ tử thét lên chói tai, toàn thân tràn ngập khói đen, nhưng không được độ hóa như Diệp Bình, mà ả ta bị hồn phi phách tán ngay tại chỗ, không có cả cơ hội đi đầu thai.

Hai tay ả đã nhiễm nhiều máu tươi, đã từng giết rất nhiều người, pháp môn độ hóa cơ bản chỉ có thể khiến ả ta hồn phi phách tán, chứ không đủ sức để độ hóa.

Nhưng không có ai thấy đáng thương cho ả, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, đây là kiếp của ả.

"A Di Đà Phật."

Cách đó không xa, Không Hải nhanh chóng đi tới, vung tay lên, chuỗi tràng hạt quay trở lại tay hắn, lên tiếng niệm phật.

Tô Trường Ngự đứng ngay đó không khỏi ngây người.

Hắn không ngờ nữ nhân này lại là một Quỷ tu!

Tô Trường Ngự có chút nghĩ mà sợ.

Cũng may mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nếu không thì tiêu rồi.

"Lời Tiêu tỷ nói quả nhiên không sai, đi ra bên ngoài, không được ham mê sắc đẹp."

Tô Trường Ngự thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng chỉ sau một khắc, hắn đã nhận ra có điều không đúng.

Diệp Bình đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK