Diệp Bình lại nghiêm túc đọc sách.
Ánh mắt của hắn hết sức nghiêm túc.
Quyển sách trên tay, số chữ không nhiều, nhưng Diệp Bình gần như đọc kĩ từng chữ, cẩn thận thể ngộ tìm hiểu nghĩa từng chữ một.
Rất sợ mình bỏ sót chữ.
Quyển này tên là “Thượng cổ Phù Lục Đại Toàn”
Cái gọi là phù lục, chính là phù pháp.
Phù pháp nhất mạch, rất ít khi nhìn thấy trong giới tu sĩ tầng thấp, nhưng đối với tu sĩ cường đại, phù pháp có tác dụng rất lớn.
Bao nhiêu tuyệt chiêu như vãi đậu thành binh, dẫn lôi sát địch, thậm chí phong tỏa thiên cơ vân vân đều có trong phù pháp.
“Thượng cổ Phù Lục Đại Toàn” này, chia làm hai quyển thượng hạ, quyển thượng là giải thích về phù lục và truyền thừa.
Quyển hạ là về phù văn phù lục. Nói cách khác, quyển thượng là kiến thức lý luận, quyển hạ quý giá hơn, ghi lại ba trăm sáu mươi lăm loại phù lục chí cao vô thượng.
Có điều mặc dù quyển thượng là về kiến thức lý luận, nhưng mấy tờ cuối cùng lại có ba hình vẽ phù lục cổ.
“Thượng cổ thiên binh thiên tướng phù”
“Thượng cổ tỏa linh phù”
“Thượng cổ canh kim cổ lôi phù”
Quyển thượng có ba loại này, ba trăm sáu mươi hai loại còn lại, đều ở trong quyển hạ.
Diệp Bình hiểu, Tứ sư huynh không đưa quyển hạ cho mình, hẳn là vì lo mình ham nhiều không thấm nhuần kỹ được.
Nên, Diệp Bình nghiêm túc đọc sách, định học ba loại phù pháp này trước rồi nói sau.
Theo ghi chép trong tâm đắc của Tứ sư huynh, cảnh giới phù lục phân ra ba cấp.
Cảnh giới cấp một, lấy phù hóa lục.
Cảnh giới cấp hai, lấy linh hóa lục.
Cảnh giới cấp ba, lấy thần hóa lục.
Cái gọi là lấy phù hóa lục, là gia trì linh lực, rưới tinh khí thần vào hoàng phù, dùng phù bút vẽ theo phù đồ, biến hoàng phù thành phù lục.
Lấy linh hóa lục đơn giản hơn, ngưng tụ ra linh khí, không cần dùng hoàng phù, phù bút gì cả, cứ thế tạo thành phù lục.
Lấy thần hóa lục còn đơn giản hơn nữa, dùng tâm thần ý niệm để ngưng tụ ra phù lục.
Diệp Bình học rất nghiêm túc.
Một hồi lâu sau, hắn tìm một ít hoàng phù từ trong học phủ, hoàng phù không phải vật gì trân quý, Tấn quốc học phủ cũng có học đường về phù lục.
Trải hoàng phù, cầm phù bút, Diệp Bình khoát tay, một luồng linh khí nhàn nhạt xuất hiện trên phù bút.
Thật ra, bình thường khi luyện phù, cần rất nhiều vật thông linh, như mực đỏ, máu thú, vân vân.
Nhưng nếu đã có đủ linh khí thì không cần những thứ đồ này.
Diệp Bình nhắm mắt lại.
Sau đó hạ bút, chỉ trong phút chốc, trên hoàng phù đã lóe lên một ánh sáng màu vàng.
Đây là “thượng cổ canh kim cổ lôi phù”.
Tấm bùa này, đã tiêu hao hết một phần trăm linh khí của Diệp Bình, rất là hao tốn.
Vì một phần trăm linh khí của Diệp Bình còn nhiều hơn cả toàn bộ lượng linh khí trong người một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn.
Một tấm phù lục xuất hiện trước mặt Diệp Bình.
Hoàng phù vốn mềm mại, nhưng sau khi được rót linh khí vào, vẽ phù đồ lên xong, thì trở nên rất cứng, như một tấm lệnh bài.
Vẽ xong tấm phù, Diệp Bình định đi kiểm tra thành quả. Hắn đi ra ngọn núi lớn đằng sau học phủ.
Diệp Bình cầm lá bùa trong tay.
Hắn ném nó ra cách cả ngàn thước.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Từ trên bầu trời, có một tia chớp màu vàng đánh xuống.
Đây là thiên lôi, to như thùng nước, một phát san bằng luôn một ngọn núi nhỏ.
Tiếng sấm khổng lồ cũng tức khắc khiến người trong Tấn quốc học phủ chú ý.
"Chuyện gì thế?"
"Động đất hở?"
"Ai quấy nhiễu ta thanh tu? Là Diệp sư huynh à, thế thì không sao."
"Chuyện gì thế, chuyện gì thế?"
Mọi người xôn xao, học sinh Tấn quốc học phủ đua nhau chạy ra, kẻ thì nghi ngờ, người thì đầy tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy là Diệp Bình thì đều ngậm miệng lại, ngoan ngoãn trở về tu hành.
Phát hiện đó là Diệp Bình, không ai dám nói gì.
Sau núi.
Diệp Bình nhìn uy lực của cổ phù, không khỏi chậc lưỡi.
Uy lực tia sét này đúng là không tồi, ít nhất tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng chưa chắc đỡ nổi.
Rất tốt, cực kì tốt.
Diệp Bình rút ra một chồng cổ phù, lập tức bắt đầu luyện phù. Thứ đồ chơi này tới những lúc quan trọng có thể tạo ra hiệu quả vô cùng kì diệu.
Chỉ trong hai giờ, Diệp Bình đã luyện chế xong mấy trăm tấm Thượng Cổ Canh Kim Cổ Phù.
Vẽ xong mấy trăm tấm cổ phù xong, Diệp Bình nhét hết chúng vào trong hồ lô phỉ thúy.
Tiếp theo, hắn lôi tâm đắc của Ngũ sư huynh ra, bắt đầu quy trình nghiên cứu mới.
Phương pháp phù lục, cần phải từ từ nghiên cứu, cái này không gấp, từ từ coi cũng được.
Thượng cổ Phù Lục Đại Toàn tạm thời xem như đã coi xong, phần còn lại giữ lại sau này từ từ nghiên cứu tiếp.
Diệp Bình chuyển sang lĩnh ngộ "Đại Đạo Tam Thiên Bảo Giám".
Tứ sư huynh Tiết Triện là theo con đường phù pháp.
Còn ngũ sư huynh Lâm Bắc, lại đi theo một con đường khác.
Con đường giám định bảo vật.
Quyển Đại Đạo Tam Thiên Bảo Giám này, là tâm đắc sau khi nghiên cứu rất nhiều bảo vật mà viết ra.
Số chữ không nhiều, ít hơn hẳn so với Phù Lục Đại Toàn.
Mỗi chữ đều như châu như ngọc.
Thiên lý mã thì thường có, nhưng Bá Nhạc thì không.
Bảo vật trên thế gian cực nhiều, nhưng người giám bảo thì cực ít.
Giám bảo là gì? Là giám định những bảo vật mà người khác không biết.
Bảo vật thật sự, có ba đặc tính lớn.
Đặc tính thứ nhất, phổ thông. Đồ nhìn càng thông thường, thì càng có khả năng ẩn giấu huyền cơ, nên đồ nhìn càng phổ thông, thì càng có khả năng là trân bảo. Năm đó, sư huynh từng nhìn thấy một tấm lệnh bài rất bình thường trong chợ, ai cũng cho rằng nó chỉ là một tấm cổ lệnh có niên đại lâu đời, nhưng chỉ có một mình sư huynh với con mắt tinh tường như đuốc, một phát đã nhìn ra vật này bất phàm
Bỏ bạc ra mua về, quả nhiên phát hiện, lệnh bài kia là lệnh bài để mở bảo khố của thiên đế thượng cổ, giá trị vô lượng, có thể khiến một nước trở nên giàu có, nên sư đệ, đệ phải nhớ kỹ, trong cuộc đời, đứng đầu định sẽ gặp được bảo vật, nhất định phải giữ con mắt mình tinh tường như đuốc, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào những thứ nhìn giống như bảo vật, mà phải để mắt vào những vật nhìn cơ bản chẳng có gì là bảo vật, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhưng nhất định phải nhớ, quy tắc giám bảo, là dùng giá tiền thấp nhất, mua được bảo vật tốt nhất, nếu không, bỏ ra cả đống tiền mua về, chẳng những tiêu tốn, mà ngươi bỏ ra nhiều tiền như vậy, sẽ khiến người khác nghi ngờ!
Đây là những câu mở đầu của trang thứ nhất, Diệp Bình xem xong, không khỏi liên tục khen.
Là một người thích đồ tốt, Diệp Bình hoàn toàn hiểu được ý của Lâm sư huynh.
Đúng vậy, bảo vật thật sự nào mà không phải trải qua năm tháng? Nếu trải qua năm tháng, đương nhiên sẽ trở nên xỉn màu, trông cực kì bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn.
Nếu chỉ liếc mắt đã nhìn ra được, nó là bảo vật, vậy thì còn cần giám bảo để làm gì? Con người đâu có ai ngu.
Giám bảo giám bảo, là giám định bảo vật mà người ta bỏ sót, nên đồ càng thông thường, giá trị càng cao.
Tê!
Diệp Bình chợt nhớ tới bốn chữ.
Đại đạo chí giản. =))
Không sai, chính là “đại đạo chí giản”, không ngờ một thuật giám bảo nho nhỏ, lại hàm chứa được cái ý này, Ngũ sư huynh thật không hổ là cao nhân tuyệt thế.
Nghĩ vậy, Diệp Bình lập tức mở sang trang tiếp theo, xem đặc tính thứ hai.
Đặc tính thứ hai, là không lành lặn. Trải qua nhiều năm tháng, thời gian tuế nguyệt, vương triều tranh giành, thánh địa hủy diệt, thiên tai nhân họa, đại chiến không ngừng, thời trước kia, có rất nhiều bảo vật, qua nhiều năm tháng bị quên lãng, làm bảo vật ấy càng thêm trân quý. Đương nhiên, qua những trận đại chiến, cường giả tiên nhân tranh giành với nhau, sểnh ra là thân vẫn đạo tiêu, rồi thì sinh tử đại chiến, sao bảo vật còn hoàn hảo nổi?
Nói tới chỗ này, sư huynh còn lấy một thí dụ. Năm đó sư huynh cũng ở trong chợ, nhìn thấy một mảnh đồng xanh. Lúc ấy, tất cả tu sĩ ở đó đều thấy mảnh đồng kia chẳng có giá trị, chỉ có một mình sư huynh nhìn ra, mảnh đồng này có giá trị bất phàm.
Cuối cùng sư huynh trả một giá khá cao mua về, các giám bảo đồng hành ai cũng cười nhạo sư huynh, nhưng sư huynh vẫn rất bình tĩnh, mang về nhà nghiên cứu một phen, phát hiện mảnh đồng xanh này là mảnh vỡ của tiên khí thượng cổ, là lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân. Chỉ cần gộp đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín mảnh vụn, là sẽ đúc lại được lò bát quái ấy.
Nên tiểu sư đệ, nếu đệ nhìn thấy những mảnh vỡ, phải quan sát cho kỹ, nói không chừng chúng là từ một món bảo vật tuyệt thế nào đó. Từ xưa tới nay, toàn bộ tu tiên giới, theo số liệu thống kê chưa đầy đủ, ít nhất có ba trăm sáu mươi lăm món tiên khí, cuộc đời của người làm giám bảo là đi tìm hạt châu trong biển cả, tìm được một món tiên khí, thì tiểu sư đệ, thế là đã đủ.
Đây là đoạn thứ hai.
Diệp Bình xem xong, càng khâm phục Lâm sư huynh hơn.
Những câu này càng thêm phần tinh túy.
Suy nghĩ kỹ một chút, từng chữ của Lâm sư huynh đều là châu ngọc.
Cổ kim tới nay, có không ít bảo vật, những bảo vật ấy đa phần đều nằm trong tay cường giả, nhưng những cường giả này, trong bao năm ấy, cũng không biết đánh nhau bao nhiêu trận, hở ra là đánh tới sống chết.
Trong tình huống đánh nhau sống chết như thế, ai còn đi quan tâm tới chuyện bảo vật có bị hư hại hay không! Chỉ lo quan tâm đánh chết đối thủ mà thôi.
Thế nên, khi người chết rồi, bảo vật cũng trở nên tàn tật, hóa thành những mảnh vỡ, cuối cùng không còn ai để ý tới.
Nên những vật không lành lặn, thật sự có khi lại có lai lịch bất phàm.
Diệp Bình ghi nhớ hết vào trong lòng.
Mở tiếp trang tiếp theo.
Xem đặc tính thứ ba.
Đặc tính thứ ba, là không bắt mắt. Bảo vật càng trân quý, càng có thể nằm ở chỗ tầm thường. Trong mỗi gian hàng, mỗi phòng đấu giá cỡ nhỏ, hay đại thương hội đều có người giám bảo, bất kỳ đồ gì, đều cũng sẽ được bọn họ giám định mấy trăm lần, có khi tới cả ngàn lần, cho tới khi chắc chắn chúng không phải là bảo vật, mới đem bán ra. Nến muốn đào được bảo vật từ các đại thương hội là chuyện gần như không có khả năng xảy ra. Mà dù có đào ra được, thì cũng chỉ là gặp may mà thôi, nên đừng nên lãng phí thời gian vào những đại thương hội.
Nói tới chỗ này, sư huynh không thể không nói thêm câu nữa. Hồi đầu, sư huynh từng tham gia một kì thịnh hội lớn, là thịnh hội của mười nước. Trong kì thịnh hội đó, sư huynh nhìn thấy một cục đá chặn vải ở một quầy sạp nhỏ. Ai cũng thấy đó chỉ là một cục đá chặn đồ bình thường, chỉ có sư huynh biết, trong cục đá đó có chứa một món bảo vật vô thượng, quả nhiên tới khi sư huynh mua về, cắt nó ra, phát hiện ra được ảo diệu bên trong.
Nên tiểu sư đệ, đệ phải nhớ kỹ, phổ thông, không lành lặn, không bắt mắt, là ba đầu mối quan trọng đề đào ra bảo vật, phần còn lại thì phải do đệ tự mình mày mò ra. Hy vọng có một ngày, đệ sẽ trở thành người giám bảo vĩ đại nhất trên thế giới này.
Dĩ nhiên, ba đặc điểm mà sư huynh nói ra này, phải là người rất phi thường mới lĩnh ngộ ra nổi. Nếu đệ không lĩnh ngộ ra được, thì cũng đừng cho là sư huynh viết xằng viết bậy, vì những bí tịch vô thượng cũng chỉ có người vô thượng mới ngộ ra được mà thôi, đệ hiểu không?
- ----
Đọc tới chỗ này, trong lòng Diệp Bình không khỏi bật ra câu trả lời.
"Sư huynh, ta hiểu mà."
Diệp Bình là hiểu thật, nếu trước kia thì có khi còn thấy hơi trúc trắc, nhưng bây giờ hắn đã hiểu thật.
Hiểu tới mức đã hoàn toàn ghi khắc chúng vào trong tim mình.
Nói thật, Diệp Bình bây giờ chỉ ước gì chạy tới chợ của tu sĩ, để nghiệm chứng thử thuật giám bảo của mình.
Nhưng hắn vẫn kiềm lại được.
Tiếp tục lật xem nội dung phía sau.
Nội dung phía sau, là nói về một vài cách phân loại bảo vật.
Trong tu tiên giới, tất cả bảo vật, được chia làm năm loại.
Pháp khí: chịu được pháp lực, đa số thích hợp với tu sĩ luyện khí.
Linh khí: Ẩn chứa trận pháp, có linh **, đa số thích hợp tu sĩ Trúc Cơ.
Bảo khí: trân bảo hiếm có, uy lực không tưởng tượng nổi, đa số thích hợp tu sĩ Kim Đan.
Đạo khí: Ẩn chứa đạo pháp, có linh trí độc lập, đa số thích hợp tu sĩ Nguyên Anh trở lên.
Tiên khí: Có quy luật nguyên vẹn, có khả năng hủy thiên diệt địa, không phải là tu sĩ Độ Kiếp thì không thể chạm vào.
Đây là năm phân loại lớn pháp bảo của tu tiên giới.
Tiên khí được chia ra làm hai loại, tiên khí cực phẩm, và tiên khí thượng cổ.
Trong sách Lâm sư huynh ghi lại ba trăm sáu mươi lăm món tiên khí là tiên khí cực phẩm.
Những tiên khí này, là cực phẩm trong tiên khí, có thể trấn giết tiên nhân, nhưng trong những năm tháng lâu dài, hầu như đã biến mất hết, nghe nói năm đại vương triều mỗi nơi có một tiên khí cực phẩm, trong các thánh địa cũng có tiên khí cực phẩm.
Những tiên khí cực phẩm này, một khi hồi phục, có thể đánh chìm một nước, chỉ một ý niệm, là có thể phá hủy cả một quốc gia cỡ như Tấn quốc.
Còn tiên khí thượng cổ, được tin là tiên khí do thiên địa dưỡng dục ra, mang rất nhiều sắc thái truyền thuyết thần thoại, chúng có tồn tại hay không vẫn là một điều nghi vấn.
Trong Đại Đạo Tam Thiên Giám Bảo có ghi chép không ít tiên khí cực phẩm và tiên khí thượng cổ, Diệp Bình nghiêm túc xem cho bằng hết, vì sợ lỡ ngày nào đó nhìn thấy thật mà lại bỏ lỡ tiên vật vì không biết.
Xem xong hết, trời cũng sáng.
Trong lòng Diệp Bình đầy kích động.
Trong đầu hắn bây giờ toàn là tiên khí cực phẩm với tiên khí thượng cổ.
Tiên khí cực phẩm có ba trăm sáu mươi lăm món, tiên khí thượng cổ có mười món.
Nhưng mà tiên khí thượng cổ quá mức xa vời, Diệp Bình không có lòng tham, chỉ cầu có ngày nào đó đào được một món tiên khí cực phẩm là được rồi.
Giờ Mẹo.
Diệp Bình còn đang suy nghĩ.
Lý Ngọc tới.
Y tới tìm Diệp Bình trước một giờ so với giờ hẹn.
"Sư phụ, trận pháp đã bố trí xong, chúng ta lên đường giờ Thìn nhé?"
Lý Ngọc đi tới, trên mặt đầy nụ cười.
"Sao trông ngươi vui thế? Ngươi cũng tham gia thi đấu mười nước à?"
Thấy mặt tươi cười Lý Ngọc, Diệp Bình hiếu kỳ, luôn cảm thấy nụ cười này của đối phương cổ quái.
"Sư phụ người nói gì thế, ta đi tham gia thi đấu mười nước, để bôi đen mặt mũi Tấn quốc à?"
Lý Ngọc hiểu rất rõ bản thân, biết mình nặng bao nhiêu cân lượng.
"Vậy sao mi cười hớn hở như thế?"
Diệp Bình không hiểu.
"Sư phụ, nói ra người đừng trách ta, thi đấu mười nước lần này, không phải ra thi văn à?"
"Cái quyết định này làm thi đấu mười nước lần này trở nên vô cùng náo nhiệt, rất nhiều tài chủ liên kết với nhau làm nhà cái, đánh cuộc coi trong mười nước ai sẽ giành hạng nhất, tỷ số bồi Tấn quốc chúng ta khá là cao, một bồi bốn, nên đồ nhi đã đặt Tấn quốc thắng."
Lý Ngọc đáp.
Diệp Bình kinh ngạc.
"Cái này cũng đánh cuộc được?"
Diệp Bình kinh ngạc thật sự.
"Sư phụ, cái trò cá cược này, đơn giản chỉ là có ai chịu chơi không thôi. Này đã là gì đâu, hai mươi năm trước, có người còn đánh cuộc Trần quốc lập ai làm Thái tử, vương hậu của Trần quốc đẻ tới chín người con trai, người nào cũng có người đánh cược, cược coi sẽ lập hoàng tử thứ mấy làm Thái tử."
Câu nói của Lý Ngọc đã lật đổ nhận thức sống của Diệp Bình.
"Vậy mà cũng được? Ngươi đặt bao nhiêu?"
Diệp Bình kinh ngạc.
"Hồi sư phụ, ta đặt không nhiều, chỉ mấy triệu thôi."
Lý Ngọc ngượng ngùng đáp.
"Mấy triệu? Linh thạch hạ phẩm?"
Lý Ngọc lắc đầu mở miệng nói.
"Thượng phẩm."
Diệp Bình nghe thế, không khỏi đánh giá Lý Ngọc.
"Ngươi rốt cuộc tham ô bao nhiêu vậy? Lý Ngọc, ngươi là Thái tử, tuy nói chỗ nào cũng phải tốn linh thạch tiền tài để đút lót trên dưới, nhưng mà cả triệu linh thạch thượng phẩm, chính là tiền thu thuế mấy năm của cả một tỉnh thành."
"Làm Thái tử, ngươi phải là người mẫu mực, tuyệt đối không được tham ô, có hiểu không?"
Diệp Bình cực kỳ nghiêm túc.
Thường ngày Lý Ngọc nghĩ thế nào quậy thế nào, hắn cũng không nói gì, nhưng chuyện về mặt nguyên tắc như thế này, Diệp Bình nhất định phải lên tiếng cản.
Người trong thiên hạ ai cũng được tham, chỉ có một mình Thái tử là không được tham.
Vẻ mặt Lý Ngọc như đưa đám.
"Sư phụ, người nghĩ lầm rồi, sao đồ nhi là loại người tham ô đó được? Tuy là ngày thường cũng chơi bời lung tung, nhưng mà phẩm cách đạo đức tuyệt đối là phải giữ."
"Sư phụ, những linh thạch này, là tiền đệ tử góp với tất cả đám con cháu quyền quý Tấn quốc cùng đánh cược, chứ nếu chỉ một mình ta, đừng nói mấy triệu linh thạch thượng phẩm, mấy chục ngàn linh thạch thượng phẩm cũng không có mà lấy."
Lý Ngọc giải thích.
Diệp Bình thở phào nhẹ nhõm.
Vì nếu Lý Ngọc thật là loại người kia, hắn sẽ phải nghi ngờ khả năng đuổi người ra khỏi tông môn.
"Vậy ngươi bỏ vào bao nhiêu linh thạch?"
Diệp Bình hỏi.
"Ta? Ta không có bỏ, ta chỉ xúi mấy người biểu ca đặt thôi, sau này có lời, ta sẽ được bốn thành, nhưng mà sư phụ người yên tâm, đệ tử không quên phần của ngài đâu, trong bốn thành đó có của ngài một nửa."
"Tóm lại, ta bỏ công, mọi người đều có ăn."
Lý Ngọc nghiêm túc đáp.
Diệp Bình nghe vậy, cười khổ, nói với Lý Ngọc.
"Ngươi làm như vậy, lỡ vi sư không lấy được hạng nhất, ngươi phải làm sao?"
Diệp Bình hỏi.
"Còn sao nữa, coi như thiếu nhân tình người khác thôi. Bản thân loại chuyện này đã là mạo hiểm, vả lại đám quyền quý này, có linh thạch cũng cầm đi uống rượu, nghe nhạc mà thôi, còn không bằng đưa cho ta cùng đi đánh cuộc một keo, thắng cùng nhau phát tài, thua thì cùng xui xẻo."
Lý Ngọc chả thấy có vấn đề gì.
Diệp Bình không nói gì nữa, dù gì chuyện này cũng là chuyện riêng của Lý Ngọc.
Hắn hỏi.
"Lý Ngọc, vi sư hỏi ngươi chuyện này, thi đấu mười nước, có tổ chức họp chợ gì lơn lớn không?"
Diệp Bình hỏi.
Xem xong Đại Đạo Tam Thiên Bảo Giám, trong lòng Diệp Bình bây giờ rất là ngứa ngáy, nếu không phải không có tiền vốn, hắn cũng chẳng muốn tham gia thi đấu mười nước đâu.
"Họp chợ? Ý ngài là cái thịnh hội đào bảo hả?"
Lý Ngọc nhíu mày, song cũng nhanh chóng hiểu được ý của Diệp Bình.
"Đúng đúng đúng thế, là thịnh hội đào bảo, có không?"
Diệp Bình gật đầu.
"Đương nhiên là có. Thi đấu mười nước là thịnh hội cực lớn, đương nhiên là phải có chứ. Sẽ có rất nhiều tu sĩ phải đi bày sạp bán đủ loại bảo vật ly kỳ cổ quái, thường loại đại hội như thế này, đều có người đào ra được bảo vật, nhưng mà cũng có cái phiền, là loại thịnh hội này, giờ Dần mới mở cửa, buổi trưa là lúc náo nhiệt nhất, tới giờ Mùi là đã có kha khá tu sĩ dẹp quầy rồi."
"Thi đấu khảo hạch khó lắm, không chừng kéo dài cả ba ngày ba đêm, tham dự ba vòng khảo hạch, rất dễ sẽ bị lỡ mất thịnh hội đào bảo."
Lý Ngọc đáp.
Diệp Bình khẽ cau mày.
Một hồi lâu sau.
Lý Ngọc không khỏi nhắc hắn.
"Sư phụ, chúng ta đi được chưa? Sắp tới giờ thìn rồi."
"Được."
Diệp Bình gật đầu, không nói gì nhiều, đi theo Lý Ngọc rời khỏi Tấn quốc học phủ.
Cùng lúc đó.
Ở một nơi tối tăm u ám.
Một giọng nói chậm rãi vang lên.
"Có ai không?"
Là tiếng của Tô Trường Ngự.