***
Đêm khuya.
Vòm trời như mực.
Tô Trường Ngự đứng trên mái hiên, một mình lặng lẽ nhìn chằm chằm lên ánh trăng.
Trên này gió rất to, hắn hối hận vì đã lên đây, nhưng vì để duy trì phong phạm cao nhân, hắn phải làm như vậy.
Ánh trăng nhàn nhạt vung vãi bên người, lên vạn vật.
Cảnh sắc rất đẹp, đẹp tới mức làm cho người ta say mê.
Trên mái hiên, Tô Trường Ngự yên lặng suy nghĩ.
Hắn mãi mà không sao quên được chuyện đã xảy ra hôm nay.
Cảm giác được vạn người chiêm ngưỡng đó đến tận bây giờ vẫn còn chưa tiêu tán.
Cảm giác ấy vô cùng sung sướng, nhưng Tô Trường Ngự biết tất cả những điều ấy đều chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Bởi vì nói thế nào, ngươi cũng chỉ là một phế vật.
Không có khả năng lần nào cũng có tiểu sư đệ cứu đỡ!
Trong đầu Tô Trường Ngự hiển hiện một câu hỏi.
Tại sao mình đẹp trai như vậy, mà tư chất lại bình thường?
Vì sao, Diệp Bình trông rất bình thường, mà tư chất lại nghịch thiên như vậy?
Khốn nó chứ.
Tô Trường Ngự vô cùng khó chịu.
"Chẳng lẽ, mình thật sự không thích hợp luyện kiếm?"
Trong lòng Tô Trường Ngự rất thắc mắc.
"Không! Tô Trường Ngự, ngươi nhất định không được chịu thua, ngươi tuyệt đối là một thiên tài kiếm đạo, chỉ là kiếm thuật ngươi tu luyện không thích hợp với ngươi mà thôi, Thánh Nhân có nói, thứ thích hợp với mình, mới là tốt nhất."
"Tô Trường Ngự, ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình, nhất định không được từ bỏ giấc mộng trở thành kiếm tiên đệ nhất thiên hạ."
Trên mái hiên, Tô Trường Ngự nghiêm túc tự dặn bản thân, rằng mình không phải là phế vật, mà chỉ là do kiếm thuật mình học không thích hợp với bản thân mình mà thôi.
Tuy đã tìm được lý do để tự an ủi mình, nhưng trong lòng Tô Trường Ngự hiểu rất rõ, không có kiếm thuật tồi, chỉ có kiếm tu tồi.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự tự nhiên lại cảm thấy u sầu.
Ngay lúc này.
Thanh Châu Cổ Thành, ở phía tây bắc, bỗng có một luồng gió mát thổi qua, thổi bay một quyển sách cực mỏng của quầy hàng vỉa hè cuối đường.
Sau một khắc.
Trên mái hiên, Tô Trường Ngự đang đi về phòng ngủ, thì một cơn gió thổi tới, còn mang tới một quyển sách rơi xuống trước mặt hắn.
"???"
Tô Trường Ngự ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào quyển sách.
Nhờ ánh trăng, hắn đọc thấy được ba chữ.
【Dưỡng Kiếm Thuật】
"Cái gì?"
Tô Trường Ngự tò mò, nhặt quyển bí tịch kiếm quyết kia lên. Bí tịch rất mỏng, chỉ có chừng vài trang.
Mở ra tờ thứ nhất, những hàng chữ nhanh chóng xuất hiện ở trong mắt.
【 Ngươi muốn làm kiếm tiên tuyệt thế? 】
【 Ngươi muốn được vạn người chiêm ngưỡng? 】
【 Hãy mở ra trang kế tiếp, tất cả những điều ngươi muốn, đều ở bên trong. 】
【 Nhưng trước khi mở ra, ngươi cần phải hiểu cho rõ, phương pháp này có thể giúp ngươi trở thành kiếm tiên tuyệt thế, khiến ngươi được vạn người nhìn chăm chú, nhưng con đường kiếm tiên này có lẽ sẽ vô cùng cô độc và lạnh lẽo. 】
【 Ngươi chuẩn bị xong chưa? 】
Tô Trường Ngự sửng sốt.
Tuy hắn vô thức cảm thấy, quyển bí tịch này hẳn là cái loại viết bậy viết bạ, nhưng chẳng biết tại sao, Tô Trường Ngự lại thật sự động tâm.
Sau một khắc, Tô Trường Ngự mở sang tờ thứ hai, những dòng chữ mới nhanh chóng xuất hiện.
【 Rất tốt, khi ngươi đọc tới trang này, ngươi cũng đã có đủ tư cách để trở thành kiếm tiên tuyệt thế. Giờ hãy mở sang trang kế tiếp, để nắm lấy kiếm thuật mạnh nhất trong trời đất. 】
Cỡ chữ rất to, chiếm hết một tờ.
Không hiểu sao Tô Trường Ngự cảm thấy chỉ số thông minh của mình bỉ sỉ nhục, đây rõ ràng là kiểu bí tịch tu tiên lừa đảo.
Nhưng không biết tại sao, Tô Trường Ngự không nhịn được vẫn muốn mở ra trang kế tiếp.
"Dù sao chung quanh cũng không có ai, xem một cái thôi."
Tô Trường Ngự nghiến răng. Nếu là bình thường, hắn vừa nhìn thấy cái loại bí tịch này là lập tức ném vô lửa đốt liền, nhưng không hiểu sao hôm nay đầu óc của hắn có vấn đề.
Mở ra trang thứ ba.
Những dòng chữ mới xuất hiện.
【 Dưỡng Kiếm thuật, chính là kiếm pháp mạnh nhất thế gian, người học tập phương pháp này, cần phải chiến đấu với các kiếm đạo cường giả khác, sau mỗi lần chiến thắng, sẽ chiếm được kiếm ý của đối phương, niêm phong kiếm ý đó vào trong một thanh kiếm bình thường nhất, đến khi uẩn dưỡng đủ chín nghìn chín trăm chín mươi chín kiếm ý, sẽ tạo ra một Tiên Kiếm tuyệt thế. 】
【 Đến lúc đó, đến khi rút kiếm, chính là long trời lở đất, trảm tiên thí thần, không phải nói dối. 】
【 Chú ý thứ nhất, trước khi tập hợp đủ chín nghìn chín trăm chín mươi chín kiếm ý, thì không thể rút kiếm, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. 】
【 Chú ý thứ hai, chỉ có đánh bại những cao thủ kiếm đạo mạnh hơn mình, mới có thể ngưng tụ được kiếm ý, hơn nữa đối phương ít nhất phải là người lĩnh ngộ được kiếm thế nguyên vẹn, nếu không cũng không ngưng tụ được kiếm ý. 】
【 Chú ý thứ ba, nếu chưa tập hợp đủ đầy kiếm ý mà rút kiếm, tuy rằng thất bại trong gang tấc, nhưng uy lực vẫn là cực lớn, phải cố gắng không được làm ngộ thương người khác. 】
Đọc tới đây, Tô Trường Ngự im lặng.
Hắn cảm thấy nhục quá.
Móa nó, nếu hắn mà thắng được cường giả kiếm đạo trong thiên hạ, thì còn cần luyện cái kiếm thuật sứt sẹo này làm quái gì?
Lại còn không được rút kiếm thì làm sao mà chiến đấu với người ta?
Đấu bằng nắm đấm hả? Hay bằng miệng?
Móa nó, đầu năm nay chế tạo bí tịch cũng bậy bạ quá thể! Ngay cả bí tịch không hợp thói thường như vậy mà cũng ghi ra được!
Hại người hại mình.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự hừ lạnh, sau đó định vứt bí tịch đi.
Thế nhưng nghĩ nghĩ, hắn vẫn mở tiếp trang tiếp theo, muốn xem xem trang này sẽ nói cái gì, dù sao cũng rảnh rỗi quá.
Nhưng không lật còn đỡ, lật rồi Tô Trường Ngự liền ngẩn cả người.
【 Có phải ngươi rất ngạc nhiên, không rút kiếm làm sao mà thắng được địch? 】
【 Nhớ kỹ, cường giả kiếm đạo thật sự, là không bao giờ dựa vào kiếm bằng vật chất, mà là dựa vào kiếm bằng tinh thần. Khi ngươi gặp được cường giả kiếm đạo, ngươi phải tự tưởng tượng ra cảnh tượng chiến đấu, dùng bất kỳ phương pháp nào cũng được, chỉ cần đánh bại đối phương, là sẽ lấy được kiếm ý của đối phương. 】
【 Cho nên, phương pháp dưỡng kiếm thực sự không phải là thực chiến, mà là cách chiến đấu về mặt tinh thần ở một tầng cao hơn, nhưng phương pháp này rất khó, chỉ có thiên tài kiếm đạo tuyệt thế mới có thể lĩnh ngộ, nếu không có được tư chất như vậy, thì nhất quyết không thể học. 】
Nội dung viết trong trang cuối cùng làm Tô Trường Ngự ngây ra.
Phương pháp chiến đấu bằng tinh thần?
Biện pháp này hay.
Phương pháp chiến đấu này hay đó, rất thích hợp với ta.
Không đúng, đây quả thực chính là viết riêng để dành cho mình.
Tô Trường Ngự càng nghĩ càng cảm thấy kiếm pháp này vô cùng thích hợp với hắn.
Đối mặt địch nhân, tưởng tượng ra cảnh đối chiến, sau đó chiến thắng đối phương về mặt tinh thần, không cần phải đánh đánh giết giết, lại không lãng phí thời gian, hơn nữa còn tất thắng.
Biện pháp này tốt.
Biện pháp này hay.
Nhưng mà… Cái này có tác dụng thật không?
Tô Trường Ngự chợt nghĩ.
Hắn không có ý kiến gì với quá trình tu luyện, nhưng kết quả có hữu hiệu hay không lại là chuyện khác.
Nhưng một lát sau, Tô Trường Ngự tự nhủ.
"Cần gì quan tâm nó có hữu dụng hay không, dù sao thử một lần cũng chẳng mất gì, không được cũng chẳng sao, mình vốn chính là phế vật rồi."
"Nếu có hiệu quả, vậy chẳng phải lời to sao?"
"Đúng đúng đúng, từ ngày hôm nay, mình sẽ tu luyện cái kiếm pháp này. Quyển bí tịch này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đây nhất định là ý trời, mà nếu đã là ý trời, vậy chứng minh bí tịch này ít nhất cũng có chút tác dụng."
"Tốt, rất tốt, vô cùng tốt, xem ra Tô Trường Ngự ta sắp thăng nhanh rồi."
"Hà hà ~~~~~~~ "
Tô Trường Ngự vô cùng vui vẻ, cảm thấy đã tìm được kiếm pháp thật sự phù hợp với mình.
Ha ha ha ha ha!
Cùng lúc đó.
Phòng số 2 chữ Thiên, Mãn Giang Lầu.
Diệp Bình ngồi xếp bằng trên giường.
Hắn đang tập trung tư tưởng.
Đi suốt hơn mười ngày, khiến Diệp Bình căn bản không có thời gian tu hành, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, Diệp Bình không chút do dự, lập tức tranh thủ thời gian bắt đầu tiêu hóa lực công đức.
Hắn chuyển rất nhiều lực công đức thành linh khí.
Tất cả lực công đức, đều hóa thành linh khí cuồn cuộn.
Thứ đầu tiên Diệp Bình cân nhắc chính là Chúc Long huyệt.
Hắn đã đả thông năm huyệt đạo, hôm nay hắn định chạy nước rút mười huyệt đạo.
Khí linh mạnh mẽ cuồn cuộn trong người Diệp Bình.
Sau một tiếng vang rất nhỏ, huyệt đạo thứ sáu được đả thông.
Sau đó, cái thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thứ mười cũng lần lượt được đả thông.
Không thể không nói, càng về sau, càng đòi hỏi lượng linh khí càng nhiều.
Tốn hết một phần ba lực công đức, Diệp Bình mới miễn cưỡng đả thông được mười tiên khiếu.
Nhưng kết quả thu được về cũng rất đáng kể.
Mười Chúc Long tiên khiếu cùng vận chuyển, chỉ trong tích tắc, linh khí đã ào ạt tràn vào trong cơ thể, Diệp Bình tu hành một canh giờ, cảnh giới không có đột phá, nhưng đã củng cố tới cảnh giới Luyện Khí tầng mười.
Tính sơ sơ, tốc độ tu luyện của mười Chúc Long tiên khiếu trong một ngày tương đương tốn một đạo lực công đức.
Hơn nữa một khi Chúc Long tiên khiếu được đả thông đến cái thứ ba mươi sáu, còn có thể lĩnh ngộ thần thông, đây mới là điểm mạnh nhất của Chúc Long tiên khiếu.
Sau khi đả thông được mười tiên khiếu, Diệp Bình không hề dừng lại, hắn không lãng phút một giây phút nào, lập tức bắt đầu ngao luyện thân thể.
Một khắc sau, Diệp Bình bắt đầu vận chuyển Thái cổ Thần Ma Luyện Thể thuật.
Ba canh giờ sau, hắn đã hoàn thành ba lượt tôi thể.
Đến lúc này, hắn đã tôi thể tổng cộng được năm lần.
Kết quả của tôi thể năm lần chính là cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, còn chắc cứng hơn cả Tinh Cương thạch, nếu Diệp Bình lúc trước là phi kiếm cực phẩm cũng đâm không thủng, thì Diệp Bình bây giờ, dù có dùng Linh Khí đi chém, cũng khó mà để lại thương tích gì, trừ phi là Linh Khí thượng phẩm.
Không chỉ thân thể trở nên mạnh mẽ, mà sức mạnh cũng tăng lên vùn vụt.
Grào....
Trong cơ thể Diệp Bình vọng ra một âm thanh khe khẽ nghe như tiếng rống, đây là dấu hiệu đạt khí lực đại thành, có thân thể Nguyên Tượng, nếu tiến thêm một bước, sẽ ngưng tụ được khí tức Long Tượng, lực mạnh như rồng, thân thể như voi.
Hơn nữa linh mạch cũng sẽ tăng trưởng nhanh chóng, pháp lực càng hùng hậu hơn, linh mạch sẽ trở nên to hơn, rộng hơn, ẩn chứa được nhiều linh khí hơn.
Tuy hiện giờ Diệp Bình chỉ có tu vi Luyện Khí tầng mười, như dù có là tu sĩ Trúc Cơ cũng không đỡ nổi một quyền của hắn.
Nếu đón đỡ một quyền đó, thì dù không chết cũng tàn phế.
Đã luyện xong tiên khiếu, thân thể.
Kế tiếp chính là cảnh giới.
Diệp Bình dồn hết một phần ba lực công đức còn lại chuyển hết thành linh khí, bắt đầu đột phá cảnh giới.
Cứ như vậy, đến khi sáng sớm.
Diệp Bình mở mắt.
Cảnh giới của hắn đã quay trở về Luyện Khí tầng một.
Suốt một đêm, hắn đã hoàn thành hai lần trùng tu, hiện giờ đang trùng tu lần thứ năm.
Giờ này khắc này, cả tinh – khí – thần của Diệp Bình đều viên mãn, khí lực như voi, huyết khí như rồng, căn cơ hùng hậu.
Lúc trước một quyền có thể đánh chết một tu sĩ Trúc Cơ.
Còn bây giờ, một quyền của hắn hoàn toàn có thể đánh chết một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Nhưng hắn thu lại khí tức rất nhanh, lại trở về bộ dạng nho nhã, vô hại với cả người lẫn vật.
Nhưng cũng ngay ngày hôm nay.
Thanh Châu Cổ Thành đã xảy ra một chuyện lớn.
Nói chính xác là, có một thiên tài kiếm đạo nổi tiếng đã tới Thanh Châu Cổ Thành.
- --o0o---
Trong khi chờ chương mới, mời đọc các bộ truyện khác của nhóm:
[Huyền huyễn, Mạt thế] Nhất Thế Chi Tôn
[Tiên hiệp, Võ hiệp] Thư Kiếm Trường An
[Khoa huyễn, Mạt thế] Đại Vũ Trụ Thời Đại