rồi xoay người bỏ chạy.
Khi Quý Lương Xuyên phản ứng kịp, thì người đã chạy mất dạng.
Quý Lương Xuyên giận xanh mặt, đá vào chiếc Xe sang trọng.
Muốn dùng cách này để trút giận, nào ngờ lại đá phải tấm sắt và làm nứt đầu ngón chân!
Quý Lương Xuyên vô cùng xui xẻo đã được đưa vào phòng cấp cứu dưới sự giúp đỡ của bác sĩ và trợ lý...
Nghe y tá nói Thư Vãn đã tỉnh, A Lan lập tức cầm ống nghe đi nhanh đến phòng bệnh VỊP.
Cô ấy đi lên kiểm tra tình trạng sức khỏe của Thư Vẫn, sau khi thấy sau đầu không có dấu hiệu nhiễm trùng thì A Lan thở phào.
“Thư tiểu thư, phần sau đầu đã làm phẫu thuật ấy sau này chỉ cần quan sát có nhiễm trùng hay không thôi, sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mà...”
A Lan dừng lại, nhìn Thư Vấn có chút tiếc nuối: “Tốc độ suy kiệt của tim cô càng lúc càng nhanh, chỉ sợ không thể chống đỡ được bao lâu.”
'Thư Vẫn đã biết tình trạng cơ thể của mình nên cũng không quan tâm: “Còn... chống đỡ được bao lâu nữa?”
A Lan đút hai tay vào túi áo blouse, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trầm giọng nói: “Khoảng một tuần”
Nếu cô không bị thương nặng như vậy thì vẫn có thể chống đỡ được thêm hai tháng nữa nhờ vào các loại thuốc đặc trị.
Nhưng phía sau đầu từng bị đóng đinh khiến cho tim suy kiệt nhanh chóng, có thể chống đỡ thêm một tuần đã là kỳ tích của y học rồi.
Nghĩ đến hình ảnh phía sau đầu Thư Vẫn bị đóng đinh, A Lan không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thư tiểu thư, rốt cuộc là ai đã đóng đỉnh vào phía sau đầu của cô vậy?”
Quý Tư Hàn chỉ gửi tin nhắn nói với cô ấy rằng, Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển và hắn đã ra tay với Thư Vấn, bảo cô ấy nhanh đi cứu người.
Nhưng lại không nói cho cô ấy biết, vết thương trên người Thư Vấn là do ai gây ra.
A Lan đoán có lễ là bị đánh hội đồng, nhưng cô ấy không tin Quý Tư Hàn sẽ tham gia đánh hội đồng.
Cô ấy không biết tình hình cụ thể lúc đó nên chỉ có thể hỏi Thư Vấn.
Đáy mắt Thư Vẫn hiện lên sự văng vẻ, hàng mi dài rất nhanh cụp xuống che giấu đi sự hiu quạnh đó.
Cô im lặng, dường như không muốn nói chuyện, A Lan cũng không nhắc đến nữa mà quay người lại xách lên một túi giấy đưa cho cô.
“Đây là đồ cô làm rơi ở trung tâm thương mại, có một y tá đã mang về giúp cô, tôi để ở đây cho cô nhé”
Sau khi để túi giấy lên tủ đầu giường, A Lan nhẹ nhàng nói với cô: “Cô cố gắng nghỉ ngơi, khó chịu ở đâu thì nhấn chuông.”
Nói xong cô ấy xoay người định đi, Thư Vấn lại gọi cô ấy: “Bác sĩ Chu...”
A Lan quay đầu nhìn cô: “Hả? Có phải còn có chỗ nào khó chịu không?”
Thư Vấn khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn túi giấy trên tủ đầu giường: “Bên trong có một chai nước hoa... là mua cho cô.”
A Lan sửng sốt, nhìn vào túi giấy theo tầm mắt của cô sau đó dời đến trên người cô: “Cô... đi trung tâm thương mại, là để mua nước hoa cho tôi?”
Thư Vẫn gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng: “Cô cho tôi nhiều thuốc như vậy, tôi muốn cảm ơn cô...”
Vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt A Lan dần biến thành cảm động, có một lớp sương mù nhàn nhạt dâng lên khóe mắt khiến cho cô ấy không biết phải làm Sao.
Sau khi ngây người đứng im tại chỗ vài phút, cô ấy lại đi đến trước mặt Thư Vấn, đưa bàn tay trắng nõn lên sờ vào gương mặt không có huyết sắc của Thư Vẫn.
“Thư tiểu thư, xin lỗi, nếu không phải vì tôi cô cũng sẽ không gặp Liên Tinh Nhược, là tôi đã hại cô.
Thư Vẫn không nhìn rõ vẻ mặt của A Lan, nhưng lại cảm nhận được sự áy náy của cô ấy, khẽ nhếch khóe miệng: “Không liên quan đến cô...”
Là cô tự đánh giá mình quá cao, còn muốn dùng phương pháp của người để đáp trả lại chính người ta.
Nhưng lại quên rằng mình quá nhỏ bé, hoàn toàn không trêu chọc nổi những người quyền thế này.
Đổi lấy kết cục như bây giờ cũng là cô đáng đời.
Đáng đời bị xúc phạm, đáng đời yêu một người không nên yêu...