"Cố Cảnh Thâm giải trừ hôn ước, không có nghĩa là Cố thị giải trừ hôn nhân, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ là con rể Quý gia, cô đừng vọng tưởng bản thân nói vài câu thì có thể làm cho cậu ta vì cô mà phản bội lại toàn bộ gia tộc."
Sau khi bỏ lại những lời này, xoay người đi về phía nhà vệ sinh nam đối diện.
Nhìn bóng lưng cao ngạo xa cách kia, Thư Vấn thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi lần đối mặt với Quý Tư Hàn, cô đều có loại cảm giác khẩn trương nói không nên lời.
Không biết là sợ hắn, hay là sợ mình không khống chế được biểu lộ tâm ý với hắn.
Cũng may vừa rồi còn bình tĩnh, trái lương tâm nói chưa từng có gì với hắn.
Bằng không chút tâm tư này của cô bị Quý Tư Hàn phát hiện, còn không biết sẽ bị hẳn cười nhạo như thế nào, hiểu lầm như thế nào đây.
Thư Vẫn thu hồi tâm tư hỗn loạn, xoay người đi tới trước bồn rửa tay, làm bộ rửa tay sau đó đi ra ngoài.
Trên đường đi tìm Thư Vãn, Cố Cảnh Thâm bị Ôn Lam quấn lấy làm phiền.
Nhìn thấy Thư Vãn một bên vung tay dính đầy nước, một bên từ toilet đi ra, vội vàng đẩy Ôn Lam ra, đi tới.
“Thư tiểu thư, chúng ta về trước đi."
Thư gật đầu, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, liếc mắt nhìn Ôn Lam.
Ôn Lam nghĩ đến mình vừa mới xúc động tát cô một cái, sợ cô sẽ tìm Cố Cảnh Thâm cáo trạng, đáy mắt liền lóe lên ý cảnh cáo.
Thư Vấn cảm thấy có chút buồn cười, đánh cô một cái, còn sợ cô sẽ nói ra, Ôn Lam này cũng không khỏi khinh người quá đáng.
Cô quả thật rất muốn tát Ôn Lam một cái, nhưng đây là địa bàn của Ôn gia.
Cô động thủ trước mặt mọi người, người không biết chuyện chắc chắn cho rằng cô đang khi dễ người khác.
Cô không muốn trở thành tiêu điểm khiến người ta chỉ trích, cũng không muốn bị người Ôn gia ghi hận.
Nghĩ như vậy Thư Vấn cũng liền đem cục tức này nhịn xuống, suy nghĩ chờ lần sau tìm một cơ hội rồi trả lại cho cô ta.
“Đi thôi.”
Cô từ trên bậc thang đi xuống, Cố Cảnh Thâm thuận thế đỡ lấy tay cô.
Vốn là muốn dắt cô xuống bậc thang liền buông tay, nhưng khi cúi đầu, không cẩn thận nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt cô.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt ôn hòa của Cố Cảnh Thâm đột nhiên trầm xuống.
Anh ta giơ tay vuốt ve khuôn mặt hơi sưng của Thư Vẫn, đáy mắt vô thức hiện lên vẻ đau lòng.
Nhìn thấy cảm xúc anh ta toát ra, Thư Vấn hơi ngơ ngẩn, Cố Cảnh Thâm lại đau lòng vì cô?
Cố Cảnh thâm trầm hỏi: "Ai đánh?”
Thư Vấn thấy anh vặn hỏi, dường như là muốn ra mặt vì cô.
Cô do dự trong chớp mắt, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Cô cảm thấy Cố Cảnh Thâm không nhất định sẽ vì mình mà đi tìm em gái của bạn tốt tính sổ.
Cô ngậm miệng không nói, ngược lại làm cho. Ôn Lam thở phào nhẹ nhõm.
Cố Cảnh Thâm từ trước đến nay am hiểu nhìn nét mặt người khác, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng Ôn Lam thở phào nhẹ nhõm, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Khó trách vừa rồi hẳn muốn đi tìm Thư Vấn, Ôn Lam vẫn quấn quít không cho, hóa ra là thừa dịp anh ta không có ở đây, ra tay đánh người của mình!
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Cảnh Thâm quét về phía Ôn Lam: "Ôn tiểu thư, tôi mang theo bạn gái đến nhà cô làm khách, cô lại công khai đánh người của tôi, đây là giáo dưỡng của Ôn gia?"
Ôn Lam thấy Cố Cảnh Thâm nhanh như vậy đã phát hiện là mình đánh, trong lòng sợ tới mức lộp bộp.
Hắn ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp bảo vệ Thư Vẫn, cái này cũng quá khi dễ người rồi!
Ôn tiểu thư nhất thời giấu không được tức giận bộc phát ra: "Anh Cảnh Thâm, anh cũng không hỏi là ai đánh, liền trực tiếp tới trách em, tại sao có thể như vậy!"
Vẻ mặt Cố Cảnh Thâm vẫn không thay đổi: "Nói như vậy không phải cô đánh?”
Ôn Lam bị anh ta nhìn có chút chột dạ, sửa miệng nói: "Thì, cho dù là như thế nào đi nữa thì anh cũng phải hỏi nguyên do, cứ nói tôi như vậy, không khỏi cũng quá bừa bãi.”
Cố Cảnh Thâm hừ lạnh một tiếng: "Thư tiểu thư làm người, tôi rất rõ ràng, còn cần phải hỏi sao.”
Ôn Lam không nghĩ tới anh ta sẽ vì bạn gái mà nói mình như vậy, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Cảnh Thâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy..."
Cố Cảnh Thâm lười nhìn cô diễn trò, trực tiếp lạnh lùng nói: "Xin lỗi Thư tiểu thư!”
Tuy rằng Ôn Hằng là bạn tốt của hắn, nhưng anh ta không quen Ôn Lam, chỉ gặp qua vài lần đương nhiên sẽ không để cô vào trong mắt.
Ôn Lam thấy Cố Cảnh Thâm bày ra khí thế không xin lỗi sẽ không buông tha cô, tức giận đến nước mắt chảy ròng, "Anh Cảnh Thâm, anh đừng bắt nạt người quá đáng!”
Tiếng khóc của cô ta rất nhanh làm mọi người chú ý đến, tất cả mọi người bưng rượu đỏ, đứng ở bên cạnh xem kịch, lại không ai tiến lên giúp Ôn Lam.
Ôn Lam thấy không đúng, vội vàng chỉ vào Thư Vấn, nói xấu: "Là cô ta mắng em trước, em nhất thời tức giận, mới mất đi lý trí tát cô ta một cái, nếu không phải do cô ta khơi mào em cũng sẽ không làm như vậy, em không có sail"