“Thư Vãn, gửi địa chỉ nhà hàng cho Quý tổng.”
Ông ta vừa phân phó xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Thư Vẫn cơ hội nói chuyện.
Cô buông điện thoại xuống, mở wechat ra, gửi địa chỉ cho trợ lý phụ trách hành trình của Quý Tư Hàn.
Kết quả đối phương trả lời một câu, "Chị Thư, tạm thời em không liên lạc được với Quý tổng, chị gửi wechat cho anh ấy đi”
Thư Vẫn: “...” Cô chỉ có thể cắn răng, kéo số của Quý Tư Hàn từ trong danh sách block trở về, nhanh chóng gửi địa chỉ qua, sau đó lại ấn blok.
Sau khi làm xong những thứ này, cô cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe công ty lấy xe.
Cô vừa từ thang máy đi ra, liền nhìn thấy thang máy chuyên dụng bên cạnh mở ra.
Quý Tư Hàn khoác áo khoác màu đen, bước ra.
Trái tim Thư Vấn trật lên một nhịp, nhanh chóng xoay người, làm như không nhìn thấy.
Cô cho rằng hản sẽ không để ý đến cô mà trực tiếp rời đi, không ngờ hắn lại đi về phía cô.
Thư Vấn nhất thời căng thẳng đến mức nắm chặt lòng bàn tay lại, cô muốn di chuyển thật nhanh chạy trốn khỏi nơi này, nhưng chân lại không nghe cô sai khiến.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được tiếng bước ở phía sau mình, chậm rãi ngừng lại.
Hắn tựa hồ như đang nhìn theo bóng lưng cô.
'Thư Vấn không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn cô như thế nào.
Khinh bỉ, khinh thường, chán ghét, lạnh nhạt... đại khái là dùng mấy từ này để miêu tả ánh mắt của hản khi nhìn cô.
Cô nắm chặt lấy lòng bàn tay, không dám thở mạnh thì chiếc Bugatti Ultra bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Quý Tư Hàn vòng qua cô, mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào.
Hắn cụp mắt, khởi động xe, một tay đánh tay lái, lái xe ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hẳn không nhìn cô một cái, cứ như vậy nhanh chóng rời khỏi đây.
Đến lúc hẳn rời khỏi đây, thân thể căng thẳng của Thư Văn mới hoàn toàn buông lỏng.
Cô cảm thấy mình có chút buồn cười, lại một lần nữa tự mình đa tình.
Cô đè nén cảm xúc mất mát, đi tới trước mặt chiếc xe của công ty.
Sau khi khởi động xe, trực tiếp đi về phía sân bay.
Mấy ngày gần đây bên ngoài đều đổ mưa to, thời tiết như vậy luôn khiến Thư Vãn nhớ tới đêm năm năm trước.
Đó là một đêm Thư Vấn không muốn nhớ lại nhất, nhưng nghĩ đến người mới gặp, những hồi ức trong quá khứ lại tràn vào trong đầu.
Đêm đó, trời cũng mưa to, trời đất tối tăm, ngay cả đèn đường cũng không chiếu rõ mọi vật trên đường.
Chàng thiếu niên kia cõng cô, bước sâu bước thấp, đi về phía nhà.
Lúc đó cô cũng rất không hiểu chuyện, giấy dụa không chịu để cho thiếu niên đó cõng, thiếu niên chỉ có thể bất đắc dĩ buông cô xuống.
Thư Vấn nhớ ngày đó, cô giận thiếu niên cho nên mới không cho anh cõng.
Khi đó, người thiếu niên đó cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng đi theo phía sau cô.
Cô ghét nhất bộ dạng này của anh, cho dù cô có nói gì anh cũng sẽ không lên tiếng.
Lúc ấy cô tức giận không quan tâm đến anh chạy về phía trước.
Lúc cô chạy đến ngã rẽ, một chiếc xe mất khống chế từ bên cạnh lái tới, lúc đó cô quá sợ hãi mà không kịp tránh đi.
Mắt thấy xe sắp đụng vào mình, thiếu niên phía sau xông lên, dùng sức đẩy cô một cái.
Cô ngã xuống nền đất đối diện, cơ thể cô bị trây da một chút, mà thiếu niên kia lại bị xe đụng máu tươi chảy đầy đất.
Ý thức của thiếu niên đó tiêu tán, nhưng vẫn dốc hết toàn lực, giãy dụa bò về phía cô.
Thư Vấn còn nhớ rõ, câu nói cuối cùng của thiếu niên tên Tống Tư Việt trước khi hôn mê là: "Vấn Vãn, đừng sợ.” Cô đã từng vì hành động này của anh mà cảm động suốt
một thời gian dài, nhưng sau này, cô vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì liên quan đến anh nữa...
Lái xe hơn hai giờ, cô mới tới sân bay, sau khi cô dừng xe ở tầng hầm ngầm, đi thang máy đến cửa đón máy bay.
Đứng ở cửa đợi khoảng nửa giờ, vị tổng giám đốc tên Cố thị kia mới cùng với một đám quản lý cấp cao và vệ sĩ đi ra.