Quý Tư Hàn vội vã nói với cô: “Vãn Vấn, cách gọi này từ trước tới giờ vẫn luôn là em, chưa bao giờ là người khác.”
Ba năm đã qua mọi lời hích đều là muộn màng, không thể gợi lên được chút cảm xúc nào chỉ còn đọng lại sự khó tin. Trong đôi mắt của Thư Vấn không có chút cảm xúc thậm chí chỉ có sự thờ ơ.
Vẻ thờ ơ của cô làm cho con tim của Quý Tư Hàn lại thêm lần nữa đau đớn, hắn không khỏi siết cánh tay cô càng thêm chặt hơn. Giống như là nếu không giữ chặt lấy thì cô sẽ biến mất. Hắn không chịu được sự chia ly, hắn không muốn chịu sự ly biệt đó.
Hắn dùng hết sức ôm lấy cô: “Thư Vẫn, anh sai rồi, có thể...cho anh thêm cơ hội nữa không?”
Hắn thậm chí còn không biết nên giải thích hiểu nhầm mấy năm nay như thế nào, cũng không biết làm cách nào biểu đạt được nỗi nhớ nhung của hắn. Hắn cúi đầu, dùng giọng điệu cầu xin van xin cô cho hắn thêm một cơ hội, một cơ hội được trân trọng cô...
Hàng lông mi của Thư Vãn run lên, nhưng thần thái lại lạnh băng: “Tôi không phải Thư Vãn..”
Quý Tư Hàn cứng đơ người nhưng vẫn đưa tay lên nắm chặt lấy cằm cô rồi đặt một nụ hôn xuống. Thư Vãn bị hành động đột ngột này làm cho giận run cả người, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của hắn nhưng làm cách nào cũng không thoát được.
Lúc đầu hắn chỉ muốn thử một chút không ngờ một khi đụng vào cô Quý Tư Hàn cứ như phát điên. Hắn nhớ cô, muốn gần cô, hắn sợ cảm giác cô không tồn tại. Hắn chỉ có thể giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hẳn không quan tâm điều gì hết chỉ chăm chú hôn cô.
Hắn hôn cho tới khi cả khuôn mặt cô bỏ bừng lên, lúc này hắn mới đành bỏ cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô như cũ. Còn chưa đợi cô mở miệng hắn đã đưa tay miết lấy đôi môi đỏ mọng của cô: “Em xem, mỗi lần anh hôn em, em đều có phản ứng như vậy, tại sao em không thừa nhận?”
Thư Vãn tức đến mức mặt từ đỏ chuyển qua xanh, toàn thân cô phát run: “Anh là đồ điên!”
“Đúng, anh điên rồi!”
Quý Tư Hàn đột nhiên mất khống chế hai mắt hắn như phát hỏa: “Anh đúng là phát điên rồi cho nên buổi đêm nhớ về em sẽ mất ngủ, anh điên đến mức yêu em hết thuốc chữa, anh đã điên rồi, từ khi yêu em anh đã điên rồi!”
Thật vô lý, khi bắt đầu ở bên nhau hắn đối xử lạnh nhạt với cô, vậy mà bây giờ hắn gào lên nói yêu cô? Thư Văn vẫn liều mình giấy giụa khỏi đôi bàn tay đang ôm cứng lấy cô.
Chiếc nhẫn kim cương cứa vào tay hắn đến chảy cả máu vậy mà hắn vẫn nhất quyết không buông ra, hắn thật sự đã phát điên rồi!
“Quý Tư Hàn!”
Cô tức tới mức hét lên, cô xé bỏ lớp mặt nạ mang tên Sơ Nghi, dùng thân phận Thư Văn lạnh lùng nhìn hắn.
Nghe thấy cô gọi tên mình hai mắt Quý Tư Hàn càng đỏ hơn: “Cuối cùng em cũng thừa nhận...”
Thư Vẫn lạnh giọng: “Thừa nhận thì sao?”
Quý Tư Hàn ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ ngầu của hắn từ từ cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt của cô lạnh nhạt không chút cảm xúc, trong đôi mắt chỉ có sự khinh thường. Nhìn thấy bộ dạng này của Thư Vấn hắn đột nhiên không biết nên làm gì với cô.
Hắn muốn nói cái gì đó thì Thư Vấn ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt của hắn in vào trong đôi mắt cô.
“Anh vừa mới nói anh yêu tôi, là thật sao?” “Đúng...”
Quý Tư Hàn thấy cô nói chuyện với mình thì nhẹ nhàng gật đầu một cái “10 năm trước ở đại học A...”
Hắn muốn nói với cô rằng bản thân đã động lòng với cô từ rất lâu rồi, nhưng lại bị âm thanh lạnh lùng của cô cắt ngang: “Vậy tôi hỏi anh, nếu anh yêu tôi tại sao năm đó anh bắt tôi chờ đợi, chờ hợp đồng kết thúc, rồi lại tách ra, anh không bằng lòng sao?”