Lục Nghiên không phát hiện ra tuyết đã rơi đầy đầu, vài bông tuyết lọt xuống cổ khiến cô lạnh run một cái. Cô ngửa đầu, chỉ có thể nhìn thấy mấy con chim đen bay qua, đậu trên một ngọn cây cao khác.
Những con vật nhỏ này chịu lạnh thực giỏi!
Lục Nghiên cười một cái, lấy khăn chùi đi vết nước tuyết trên cổ.
"Ai đó?"
Lục Nghiên đột nhiên nhìn thấy bên trong tàng cây có chút động tĩnh, cô đi qua mới phát hiện đó là một con chim bị đông cứng vùi đầu bên trong đống tuyết. Lúc này thân mình nó run run mới khiến cho người ta biết nó còn sống.
Lục Nghiên thò tay đào con chim ra. Con chim cũng không biết bao lớn, cô ôm trong lòng bàn tay, cả người được lớp cánh đen che phủ, rất mập mạp. Không biết là loài chim gì, hiện tại được cô ôm trong tay thân thể nó cũng khẽ run, cả người đông cứng như một tảng băng.
Lục Nghiên lấy khăn bọc nó lại.
"Chị, tại sao lại trốn ở đây? Em tìm chị nửa ngày mới thấy." Lục Thực từ bên trong đi ra đã nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất không biết làm cái gì.
Lục Nghiên đứng lên, nói: "Không có việc gì, chị đi ra hít thở không khí. Ngược lại là em, gấp như vậy tìm chị làm cái gì?"
Cô vừa hỏi, Lục Thực mới nhớ tới chính sự đến, trên mặt hiện ra biểu cảm tức giận, nói: "Là việc gấp..."
Lục Nghiên vừa đi vào vừa nghe Lục Thực nói rõ sự tình.
Thực Mãn Lâu ở ngay trung tâm Lục Thủy Thành, là khu vực phồn hoa nhất. Tụ Tiên Cư nằm ở phía đối diện bọn họ, trên cùng một con đường. Hai nhà trước giờ kinh doanh theo kiểu ngươi cướp ta ta đoạt của ngươi. Thực Mãn Lâu ế ẩm, được lợi nhất chính là Tụ Tiên Cư, cho nên họ không chấp nhận cho Thực Mãn Lâu mở cửa trở lại. Tụ Tiên Cư muốn nắm giữ vị trí độc tôn đương nhiên không có khả năng nhìn Thực Mãn Lâu trở mình nên sẽ lén lút làm chút chuyện tiểu nhân.
"... Chị không biết người của Tụ Tiên Cư quá đáng thế nào đâu. Họ nói là chỉ cần dùng bữa ở Tụ Tiên Cư hôm nay sẽ được giảm nửa giá. Hơn nữa, bọn họ còn cho người đứng ở đầu phố chặn khách, làm cho ai nấy đều qua bên Tụ Tiên Cư bọn họ!"
Lục Thực càng nói càng tức: "Bọn họ làm vậy thì còn có ai chú ý tới việc Thực Mãn Lâu khai trương nữa? Ông chủ Chu kia thế nhưng nghĩ ra cách đả thương địch thủ 1000 cũng tự tổn hại tám trăm! Toàn bộ nửa giá? Chắc chắn lỗ nặng! Bọn hắn đúng là đem tiền quẳng qua cửa sổ."
"Nếu chị là ông chủ Chu, chị cũng sẽ làm như vậy."
Lục Nghiên đem con chim trong lòng bàn tay đặt bên cạnh lò sưởi, biến tấm khăn trở thành chăn đắp lên người nó —— cũng không biết chim này có thể sống tiếp hay không.
Thực Mãn Lâu cùng Tụ Tiên Cư đối mặt với nhau, hai bên có thể nhìn thấy tình hình của đối phương. Hiện tại, bên Thực Mãn Lâu không có khách thế nhưng Tụ Tiên Cư khách cuồn cuộn như mây trôi, vô cùng náo nhiệt. Nhìn ra đúng là Thực Mãn Lâu có vẻ tiêu điều....
Lục Nghiên nói: "Trên con phố Chu Tước này, có thể cạnh tranh với Tụ Tiên Cư cũng chỉ có một mình Thực Mãn Lâu. Nếu chị là ông chủ Chu, chị cũng chấp nhận bỏ qua lợi ích trước mắt, nghĩ mọi cách dìm Thực Mãn Lâu xuống không cho có giây phút ngóc đầu. Một khi Thực Mãn Lâu suy sụp, sau này Tụ Tiên Cư chiếm giữ vị trí đứng đầu tha hồ mà lấy lại, nhiêu đây đâu đáng gì?!"
Lục Thực: "... Chị, chị rốt cuộc theo phe nào a?"
Lục Nghiên cười, "Chị là người Lục gia, đương nhiên là đứng về phe Lục gia... Chị nhớ rõ hôm nay phòng bếp mua về một con nai rừng?"
Cô đổi đề tài quá nhanh, Lục Thực phút chốc chưa kịp phục hồi tinh thần, ngây ra một lúc mới nói: "Đúng là có một con, người thôn ngoại ô săn bắn thường sẽ đưa một ít đồ rừng đến. Ngoại trừ nai rừng còn có vài con gà rừng nữa."
Ngón tay Lục Nghiên gõ gõ lên bàn nói: "Kêu người chuẩn bị sơ chế thịt nai cho tốt, lát nữa chị muốn dùng tới."
Lục Thực không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn dựa theo những gì cô nói phân phó cho hạ nhân.
***
Hôm nay Thực Mãn Lâu của Lục gia khai trương trở lại, Tỉnh S rất nhiều người đều đặc biệt chú ý, muốn biết sau này Lục gia còn có thể đứng trong tầng lớp thượng lưu ở tỉnh hay không, ngoài ra còn nghĩ nên tiếp tục duy trì quan hệ hảo hữu với Lục gia hay không!
"Nghe nói đầu bếp chính của Thực Mãn Lâu bây giờ là Đại tiểu thư Lục gia..."
"Đại tiểu thư Lục gia? Trù nghệ Lục gia không phải truyền nam không truyền nữ sao? Vị đại tiểu thư này thật sự có tay nghề?"
"Ai biết! Có hay không cũng không thể ở đây đoán mò. Chủ yếu nhất là, vị đại tiểu thư này là vị hôn thê của Tôn thiếu gia Cố gia - Cố Thành. Hai nhà từ nhỏ đã đinhgs ước với nhau rồi."
"Nga? Còn có chuyện này? Nhưng mà Cố thiếu gia cùng vị Diệp tiểu thư kia rất thân thiết a."
"Hôn sự này có thành hay không còn chưa chắc. Nhưng mà Tụ Tiên Cư thật đúng là độc ác, nếu Thực Mãn Lâu không chống đỡ được thì Tụ Tiên Cư chắc ccậu đứng đầu rồi."
"Cũng không biết Lục gia xử lý chuyện này thế nào..."
...
Mọi người nghị luận ầm ỉ, thật sự vô cùng chú ý tới Thực Mãn Lâu.
"Nhìn coi Thực Mãn Lâu đang làm cái gì?"
Có người tinh mắt nhìn thấy vài người từ trong Thực Mãn Lâu đi ra, trong tay còn cầm một ít đồ giống như lò lửa, người xem vẻ mặt mờ mịt.
Lò lửa được đem ra, người của Thực Mãn Lâu cũng đem nai rừng đã được sơ chế sạch sẽ ra.
Vẻ mặt mọi người mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người lên tiếng nói: "Thực Mãn Lâu đây là... Định nướng thịt trước cửa?" (cái này có lẽ là tổ tiên khai sinh cho mấy quán cơm tấm VN hiện nay =]]])
Bọn họ coi như là người từng trải nhưng chưa từng thấy tửu lâu nào vào lúc khai trương lại nhóm lửa thổi cơm trước cửa tửu lâu. Điều này khiến cho mọi người nhanh chóng vây lại xung quanh Thực Mãn Lâu xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Lục Nghiên đi ra từ trong tửu lâu. Cô vẫn như thường lệ mặc áo khoác cùng váy dài, tóc toàn bộ vén lên đem chiếc cổ thon dài lộ ra, khuôn mặt thập phầgn động lòng người.
Nhìn thấy người đi ra là một tiểu thư xinh đẹp càng khiến mọi người tò mò hơn.
Nhìn thế nào cô cũng giống như sắp tham dự buổi tiệc của người nhà giàu, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ ưu nhã quý phái. Trong tay cô đáng lẽ nên là giấy bút chứ không phải như bây giờ, thắt lưng đeo tạp dề, mặc một bộ quần áo đầu bếp.
Đối với ánh mắt của mọi người, mi mắt Lục Nghiên bất động, một chút gợn sóng cũng không có. Cô xắn tay áo, bắt đầu trổ tay nghề nướng thịt nai rừng kia.
"Xèo ~ "
Trên vỉ, thịt được nướng với lửa lớn, màu sắc từ từ chuyển vàng, dầu mỡ sôi xèo xèo, nhỏ giọt vào đống lửa, phát ra một thanh âm rất rõ ràng. Giọt mỡ này, rơi xuống bay ra mùi hường thực thơm vào mũi mỗi người.
Con dao sắc bén xoay hai vòng, ánh sáng chợt loé, Lục Nghiên cầm dao khứa thịt thành nhiều phần, như vậy có thể làm cho thịt nướng nhanh thấm gia vị, cũng mau chín hơn.
Cô cầm lẻn một bình gia vị thoa lên trên miếng thịt, trong nháy mắt, mùi vị càng thơm hơn gấp mấy lần làm ai nấy cảm nhận được câu "Thơm bay mười dặm", toàn bộ người ở phố Chu Tước hầu như đều có thể ngửi được mùi hương.
"Đây là mùi vị gì a?"
"Mẹ ơi, nước miếng đều ứa ra."
"Thơm quá..."
"Ọt ọt!"
Trong nháy mắt đó, ai nấy đều rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng vang lên, nhưng không ai truy cứu rốt cuộc là ai làm điều đó bởi vì tất cả bọn họ đều vụng trộm nuốt nước miếng.
"Thơm quá a, chị, có thể ăn chưa?" Lục Thực ăn xong bữa sáng không bao lâu, nhưng khi nghe được mùi thơm này, cậu cảm thấy chính mình còn có thể ăn hết một cái đầu nai.
Lục Nghiên cầm dao cắt vài miếng thịt đưa cho cậu, nói: "Còn chưa nướng xong nhưng ngươi có thể nếm thử trước."
Lục Thực như gà mổ thóc gật đầu. Đang lúc mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn cậu, cậu cũng không có bất cứ áp lực nào cho miếng thịt vào miệng.
Thơm!
Ăn được thịt, Lục Thực cảm động muốn rơi nước mắt.... Thật sự quá ngon!
Lục Nghiên đưa cho cậu chính là miếng thịt ở rìa ngoài, lớp da bên ngoài ánh lên một màu vàng bóng. Thịt nướng phía ngoài khô ráo, bên trong còn hơi ẩm lại mang vị tiêu cực kỳ thơm. Hương vị nồng nàn hoà quyện cùng cảm giác tươi mới của thịt rừng khiế người ta cảm thấy khoan miệng muốn bùng nổ sự phong phú!!