“Ta rất ổn…” Nàng nhẹ giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng, không có cảm xúc khác thường nào.
Cố Tứ Gia không hiểu câu nói này là thật sự hay chỉ đang an ủi mình, nhưng hắn biết, dưới tình huống như vậy, nàng sao có thể ổn được?
“Nàng muốn hù chết ta hay sao? Nếu như vậy thì nàng thành công rồi đó.” Hắn nói rất nhẹ nhàng, cảm thấy bất đắc dĩ thở dài.
Biết Lục Nghiên gặp chuyện, nháy mắt, tim của hắn như ngừng đập trong chốc lát.
Lục Nghiên sửng sốt, ngón tay vô thức xoay xoay dây vô tuyến, ngắc ngứ nói: “Ta chỉ không muốn khiến mọi người lo lắng…”
“Sao có thể không lo lắng?” Cố Tứ Gia hỏi lại.
Lục Nghiên không nói gì, nàng biết mình đã sai.
Cố Tứ Gia xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt lại, nghe thấy tiếng nói của Lục Nghiên đã thả lỏng một chút.
“Chỗ của nàng hiện tại thế nào?” Cố Tứ Gia hỏi
Nghe vậy, Lục Nghiên giống như chuộc lỗi, một chút cũng không giấu nói ra hết. Cuối cùng nàng nói: “Ta không biết bên ngoài như thế nào nhưng chắc là không ổn. Người của phòng tuần bộ đã rút hết khỏi đây, toàn bộ khu bị phong tỏa. Nhiều người còn chưa bị bệnh nhưng loại không khí này bức sắp điên rồi.”
Cố Tứ Gia tưởng tượng ra tình cảnh đó là thế nào. Hắn không yên tâm để một mình Lục Nghiên trong đó, hắn nói: “Ta đến tìm nàng…”
Trong lòng Lục Nghiên kinh ngạc, cự tuyệt nói: “Không, chàng đừng đến.”
Nói xong, nàng hiểu ra Cố Tứ Gia nói gì, siết chặt tay, nói: “Chàng biết tình trạng ở đây, viêm loét tràn lan, chàng muốn tìm chết sao?"
Nàng càng nói càng thấy tức giận.
“Nhưng ta không yên tâm để mình nàng ở đó…”
“Ta không sao!”
Lục Nghiên ngắt lời hắn, trong mắt giận dữ, nói: “Ta không có việc gì, ta sẽ bảo vệ mình cho tốt, chàng ngàn vạn đừng đến.”
“…”
“Z Quốc chết một Lục Nghiên bé nhỏ không đáng kể. Nhưng nếu chết đi một Cố Tử An lại không được…” Lục Nghiên nhìn ngón tay mình, lẩm bẩm nói: “Chàng từng nói, muốn đem đến một thời đại thái bình thịnh thế cho ta. Giờ đây lời hứa chưa được thực hiện, chàng lại khiến mình gặp nguy hiểm sao?”
“Nhưng đối với ta, chuyện kia không thể chấp nhận được.” Bên tai trở nên yên lặng, một lúc lâu sau Lục Nghiên nghe thấy âm thanh khàn khàn của Cố Tứ Gia, hắn nói: “Đối với cả thế giới, Lục Nghiên nhỏ bé không đáng kể. Nhưng với ta, nàng không thể thay thế được, là người quan trọng nhất với ta. Cho nên ta nhất định không để cho nàng chết!”
Lục Nghiên chấn động, hốc mắt đỏ lên, nàng lẩm bẩm nói: “Chàng không nên đối tốt với ra như vậy, nếu không ta sẽ thật sự ăn vạ chàng cả đời, làm cho chàng muốn thoát cũng không thoát được.”
Cố Tứ Gia cười khẽ một tiếng, nói: "Ta muốn còn không được..."
Lục Nghiên: "..."
“Nàng yên tâm đi, ta nhận được tin, nghiên cứu ở bên trên đối với bệnh viêm loét đã có tiến triển. Căn bệnh này lây qua đường mồ hôi, máu và nước bọt. Chỉ cần nàng cùng người bệnh duy trì khoảng cách nhất định thì sẽ không bị lây nhiễm.”
Lần này, Cố Tứ Gua mang theo một vị là Tôn tiên sinh. Hắn là giáo sư y học ở nước K, được người khác gọi là thiên tài. Có hắn giúp đỡ trong việc nghiên cứu, nhất định sẽ tìm ra cách trị bệnh rất nhanh thôi.
"... Nàng chờ ta, ta sẽ đến chỗ của nàng."
"Được!"
Cúp máy, trong lòng Lục Nghiên trống rỗng, đôi mắt lại như phát sáng, rạng rỡ vô cùng.
Tâm tình nàng rất tốt cho nên khi nhìn thấy Hà Tùng Bách đỡ Hà Nhị gia ra cũng không tức giận.
Bộ dáng Hà Nhị gia thật sự chật vật. Hai chân hắn bị thương, miệng vết thương lại không được xử lý nên máu đã đông lại, đôi chân này chắc là bị hủy rồi. Bởi vì mất máu quá nhiều, hơn nữa trời lạnh, nằm trên sàn nhà cả đêm, hàn khí đi vào phổi nên kiền sốt cao, hiện tại dường như sắp ngất.
Hà Tùng Bách tuy rằng giận hắn nhưng nhìn thấy bộ dáng này cũng có chút sốt ruột. Giờ đây toàn bộ Hà gia chỉ còn hai huynh đệ họ, trước kia còn có một tỷ tỷ nhưng đã sớm gả đi.
Lục Nghiên dựa vào ghế sô pha, cười híp mắt nói: “Chắc Hà Nhị gia không biết, vị hôn phu của ta là Cố Thiếu tướng ở tỉnh S. Kĩ năng bắn súng của ta là do vị hôn phu dạy, bách phát bách trúng.”
Cố gia tỉnh S, Hà Tùng Bách có nghe nói. Nhưng hắn không ngờ vị Lục tiểu thư này lại là vị hôn thê của Cố Thiếu tướng, hèn chi có súng trong tay.
Sợ là nhị ca cũng không ngờ, cho là tiểu bạch hoa mảnh mai, trêu vào mới phát hiện là một đóa hoa ăn thịt người, hung tàn vô cùng.
Bên phía Cố Tứ Gia, tỉnh trưởng nơi này đối với hắn là nhiệt liệt hoan nghênh. Vị Cố Thiếu tướng này, mỹ danh bên ngoài là một vị thiên chi kiêu tử. Lần này hắn đến còn có thêm một vị Tôn tiên sinh, giáo sư y học của K Quốc, học thức phong phú. Hắn đến làm cho nghiên cứu của bọn họ với bệnh viêm loét cũng trở nên nhanh hơn.
Cố Tứ Gia cự tuyệt bữa tiệc tẩy trần của tỉnh trường, hỏi: “Hiện tại tình huống bên trong là như thế nào?”
Vẻ mặt tỉnh trưởng lộ ra khí xử, thở dài: “Không tốt lắm. Khu đó hiện tại bác sĩ đều bỏ chạy, chỉ còn vài người giữ vững cương vị.”
Bệnh viêm loét tơi như thác đổ, đây là một chứng bệnh mới, mọi người không có bất kì khả năng chống cự nào, điều này khiến căn bệnh lây lan với tốc độ cực nhanh. Bọn họ chỉ có thể phong tỏa khu Thạch Liên, không cho ai ra vào.
“Bệnh tật hiện tại đã được khống chế. Chúng ta đã nghiên cứu được cách thuyên giảm bệnh. Tuy không thể trị tận gốc nhưng có thể khống chế tình hình coi như đã là một đột phá.”
Căn bệnh đến quá nhanh, khả năng truyền nhiễm cao, gần như là trăm phần trăm, khiến người ta trở tay không kịp mới khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cố Tứ Gia ưu tư. Hắn không biết Lục Nghiên có bị lây nhiễm hay không. Trong điện thoại nàng nói không có nhưng hắn sợ rằng nàng vì không muốn hắn lo lắng mà nói vậy để gạt mình.
“Có thể…” Cố Tứ Gia mở miệng, đang định nói “cho ta vào” thì lại nghĩ đến lời nói của Lục Nghiên.
Tỉnh trưởng kỳ quái nhìn hắn, nói: “Nếu Cố Thiếu tướng có yêu cầu gì, cứ việc nói ra. Nếu ta làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ."
Cố Tứ Gia lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn đã đồng ý với Lục Nghiên sẽ không mạo hiểm, không đi tìm nàng.
“Tôn tiên sinh, làm phiền ngươi rồi.” Cố Tứ Gia trịnh trọng nói gới Tôn tiên sinh. Tất cả hi vọng hiện tại đều đặt trên người ông.
Tôn tiên sinh khẽ vuốt càm.
*
Lại có người bị nhiễm bệnh, điều này làm cho người trong Hà trạch tinh thần càng thêm lo lắng, sợ tiếp theo sẽ là mình.
Có điều không phải tất cả đều là tin xấu. Bên ngoài truyền đến tin tức đã nghiên cứu ra thuốc khống chế bệnh. Điều này làm cho người đang tuyệt vọng trở nên có niềm tin. Chỉ cần có thể nghiên cứu ra thuốc thì bọn họ sẽ được ra ngoài.
"Không chỉ như thế, nghe nói gần đây có một vị bác sĩ rất lợi hại đến. Hình như là giáo sư đại học ở nước K, dù sao cũng rất lợi hại. Có hắn ở đây, rất nhanh sẽ nghiên cứu được cách chữa trị thôi.” Tiểu Cúc thập phần hưng phấn nói. Hai má gầy gò của nàng đã căng tròn, trở thành gương mặt trái xoan, đôi mắt phát sáng hi vọng.
Tun tức này do bên ngoài cố ý truyền vào, việc này cũng là để người ta sinh ra ý chí. Có hi vọng, tốt hơn vô vọng rất nhiều.
Tiểu Cúc ngồi trên băng ghế nhỏ, dựa vào người Lục Nghiên nói: “Ngày hôm qua bên ngoài có người chết, có người bị lây phát điên, cầm súng giết rất nhiều người…”
Nói đến đây, cả người nàng run lên.
Lục Nghiên vỗ về nàng, nói: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ngươi bảo mọi người để ý một chút, đừng để ai chạy vào nhà.”
May mà Hà trạch được vây quanh bởi tường cao, chỉ có một cửa sắt lớn để ra vào nên có thể bảo vệ an toàn của bọn họ.
Tiểu Cúc gật đầu nhìn Lục Nghiên một cách sùng bái. Nàng cảm thấy Lục Nghiên rất lợi hại, bộ dạng xinh đẹp, nấu ăn ngon, còn thông minh và đáng tin nữa. Nhìn nàng, cho dù lo sợ không yên cũng bình tâm lại. Đây chính là lí do cho dù bên ngoài loạn lạc nhưng bên trong Hà trạch vẫn thâph phần yên ổn.
Chỉ cần Lục Nghiên ở đây, những người khác cũng cảm thấy kiên định và có dũng khí. Bọn họ chính là dựa vào Lục Nghiên mà làm việc, tuy rằng nhìn nàng nhỏ nhắn lại mềm mại.
“Tiết Trung thu… đã qua rồi.”
Lục Nghiên tính thời gian. Trong lúc nàng không chú ý thì Trung thu đã trôi qua.
Tiểu Cúc nói: “Qua tám ngày rồi.”
“Trung thu thì phải ăn bánh trung thu. Tuy đã qua nhưng bánh vẫn phải ăn.”
Lục Nghiên xuống bếp, kêu Tiểu Cúc nhào bột cho mình, nàng bắt đầu làm nhân bánh.
Nguyên liệu nấu ăn trong bếp không nhiều, mỗi tuần đều có ngưởi đưa thực phẩm đến, không đến nỗi thiếu thốn.
Biết Lục Nghiên làm bánh trung thu, mọi người đều xúm lại giúp đỡ. Lục Nghiên không khách khí, kêu người lấy đậu phộng, hạt dưa hạt đào ra rang lên làm nhân bánh.
Nhân bánh trung thu có rất nhiều loại hạt, mấy loại này được rang chín trước nên ăn thơm giòn ngon miệng, vỏ bánh mềm mại thơm ngọt, cắn một cái, vỏ bánh liền tan ra, ngon vô cùng.
Trừ nhân hạt, còn có nhân đậu đỏ. Đậu đỏ nấu chín để làm nhân bánh, ăn vào ngọt mà không ngán. Nhân đậu đỏ ngọt vừa phải, không quá ngọt hay quá nhạt đều nhờ vào tay ngờ của Lục Nghiên.
Lục Nghiên còn thử cho lòng đỏ trứng muối vào trong nhân bánh trung thu, hương vị rất tuyệt. Trứng vịt thơm ngon, bánh trung thu mềm mại, hai thứ kết hợp lại thật khiến người ta phải giật mình.
Nếu có thể cho Cố Tử An ăn thử thì tốt biết mấy!