Xương sườn bò chặt ra cho vào nồi nấu canh xương, xương to thì đập nát lấy tủy cho vô canh. Nước canh nổi lên một tầng váng mỡ, vừa mở nắp nồi, mùi thơm bay tỏa bốn phía làm hàng xóm thèm muốn chết. Nhà ai lại làm đồ ăn ngon như vậy?
Nạm bò cắt ra, dùng chày cán bột nện hai phút càng khiến thịt trở nên ngon hơn. Bởi vì bò này hơi già nên Lục Nghiên ướp gia vị đậm một chút để thịt mềm ra.
Thịt hầm một lúc thì cho sốt cà chua vào, nước canh biến thành màu đỏ hồng xinh đẹp, dùng lửa nhỏ hầm thời gian dài, thịt bò dần dần hấp thu hương vị cà chua. Đến lúc nước sôi lại, khí bốc ra đập vào mặt, tư vị chua ngọt mê người nháy mắt câu mất tâm hồn người ta.
Lục Nghiên nếm thử, vị cà chua tan ra, quyện vào thịt bò, ăn vào chua ngọt thơm mềm, mọng nước vô cùng, vừa ngon miệng lại không ngấy.
“Đinh đinh đinh đinh.”
Chuông cửa reo lên, Sử Phương nuốt nước miếng, tích cực nói: “Ta ra mở cửa.”
Đến lúc hắn quay lại, Lục Nghiên thấy một người nhìn rất quen đi sau lưng hắn.
"Mã Khắc?" Nàng kinh ngạc kêu lên.
“Chào Lục!” Mã Khắc vui mừng chạy đến ôm nàng, giọng nói vô cùng ngạc nhiên: “Không ngờ rằng ta có thể gặp lại ngươi ở đây.”
Sau khi hai người trò chuyện với nhau, Mã Khắc biết được Lục Nghiên sẽ ở đây một khoảng thời gian, vì thế càng vui vẻ hơn. Lục Nghiên cũng nghe Mã Khắc nói rằng hắn ở sát vách bọn họ. Quá trùng hợp rồi!
Mã Khắc nói với Lục Nghiên: “Có thể gặp Lục ở đây thật là tốt, ta đã tìm ngươi rất lâu.”
“Tìm ta?” Lục Nghiên khó hiểu hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì không?”
Mã Khắc nói: “Ta muốn hỏi ngươi là sốt cà chua của ngươi còn hay không? Tư vị tuyệt vời kia từ lúc đó đến nay ta vẫn quyến luyến không quên. Thức ăn của nước Z các ngươi thật sự quá thần kỳ, giống như có ma lực vậy.”
Sau đó, hắn cũng từng nếm thử món ăn tương tự, bánh mì nhồi thịt phết sốt cà chua nhưng hương vị kém xa lần trước được ăn. Mã Khắc chắc rằng, nguyên nhân chính là do nước sốt cà chua.
“Ta đã từng nếm rất nhiều loại sốt cà chua nhưng hương vị không hề giống.” Nếu là trước kia, Mã Khắc sẽ cảm thấy mùi vị những thứ đó không tệ. Nhưng khi nếm qua món ngon thì khó mà chấp nhận lại được. Tư vị chua ngọt kia làm cho tuyến nước bọt tuôn ra không ngừng, hợp khẩu vị hắn một cách tuyệt đối.
Nhưng sau lần tại nhà hàng kia, Lục Nghiên lại rời khỏi khách sạn, cho nên Mã Khắc đã phải tìm kiếm rất lâu cũng không thể thấy Lục Nghiên. Cứ tưởng rằng phải bỏ cuộc rồi thì hắn lại gặp được Lục Nghiên.
Mã Khắc nói: "Nhất định là do Chúa đưa đường dẫn lối."
Lục Nghiên mỉm cười, nói với vị khách người nước ngoài nhiệt tình khả ái này: “Cảm ơn ngươi đã thích thức ăn ta làm như vậy. Có điều đáng tiếc là sốt cà chua ta mang theo đã hết rồi, nhưng hôm nay ta có nấu một món khác cũng liên quan đến cà chua, ta tin rằng ngươi nhất định sẽ thích.”
Nàng ngẩng đầu nhìn thời gian, bình thường nàng hay ăn cơm trưa vào giờ này, nàng liền mời hắn: “Cũng đến giờ ăn trưa rồi, ngươi ở lại nếm thử tay nghề của ta đi.”
“Tay nghề của Lục?” Mã Khắc ồ lên, nói: “Thật quá may mắn, ta ở ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Mọi người ngồi vào bàn ăn khá lớn, trên bàn bày nhiều món phong phú, sắc hương hoàn mỹ. Mọi người còn chưa ăn thì mắt và mũi đã hưởng thụ được món ăn, ai nấy cũng nhịn không được mà chờ mong. Đến lúc cho vào miệng, mọi người mới biết được những món ăn này ngon đến mức nào, hương vị tràn ra khắp khoang miệng, ngon đến nỗi tâm tình không tốt cũng vui vẻ hơn.
“Ngon tuyệt!”
Một thìa thức ăn cho vào miệng, Mã Khắc nhịn không được lên tiếng cảm thán. Hắn ở Z Quốc lâu như vậy, thức ăn ngon cũng nếm qua không ít nhưng không gì có thể qua được mỹ vị trong miệng này.
Tôm xào không cho thêm gia vị nên cảm giác khá thanh đạm, tôm được bóc vỏ sẵn, giữ được nguyên vẹn hương vị của tôm còn có chút ngọt, khiến cho người yêu tôm điêu đứng tâm hồn.
Lục Nghiên nói: "Món ăn này chủ yếu nhất là canh lửa. Không chú ý một chút sẽ bị dai, còn không lại còn sống quá. Hiện tại đang mùa tôm, ngoài ra còn có cua, thịt nhiều và chắc nhất."
Mã Khắc gật đầu, là người yêu thích ăn tôm, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Bên cạnh còn có một đĩa tôn rang hoàng kim, bên dưới lót xà lách và cà chua để trang trí, nhìn rất hài hòa, ăn vào lại càng ngon vô cùng.
Mỹ vị...
Mã Khắc giống như đắm chìm vào một bàn ăn đầy những món ngon, quên mất đi việc mình dưỡng sinh mỗi ngày chỉ ăn no tám phần mà ăn đến mức bụng căng tròn, ngửa bụng ra nằm dài trên ghế.
Táo gai ngâm đường, uống vào một hớp bụng liền dễ tiêu hơn.
Mã Khắc thở hắt ra, hai mắt sáng lên nhìn Lục Nghiên: “Lục, ngươi đúng là thần kỳ, có thể làm ra món ngon đến vậy! Ta thích ngươi quá đi.”
Xuân Hạnh có chút tự mãn nói: “Đồ ăn tiểu thư của chúng ta làm ra hương vị đương nhiên không phải bàn cãi. Ở Lục Thủy Thành không biết có bao nhiêu người muốn ăn đồ do tiểu thư nấu. Tiểu thư không chỉ nấu ăn ngon mà nàng ủ rượu lại càng lợi hại. Bách hoa mùa xuân ủ thành rượu hương vị rất ngon.”
Mã Khắc lộ ra biểu cảm sợ hãi nói: “Ồ, Lục, thì ra ngươi lợi hại như vậy.”
“Ta nhớ hình như lần này Lục đến thành phố H vì bàn chuyện làm ăn?” Xuân Hạnh bưng trà vừa pha lên, Mã Khắc đột nhiên mở miệng hỏi.
Lục Nghiên vuốt tóc nói: “Ta định mở một nhà máy ở thành phố H.”
Mã Khắc hỏi: "Như vậy, không biết, vụ làm ăn này ngươi có đồng ý ký kết với ta hay không?”
Lục Nghiên kinh ngạc, Mã Khắc đứng thẳng lưng lên, nói: "Ta còn chưa giới thiệu bản thân rõ ràng. Ta tên Mã Khắc Duy Ân, là doanh nhân đến từ nước D. Ta kinh doanh rất nhiều thứ. Ta thích đồ ăn nước Z, ta muốn đem những món ăn ngon này về nước D, để mọi người có thể nếm thử mỹ vị đồ ăn phương Đông.”
Lục Nghiên khẽ nhíu mày, sau đó mỉm cười nói: "Nhà máy của ta còn chưa mở ra mà Mã Khắc ngươi tin tưởng sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ mua đồ ta về bán không được, cuối cùng bị thua lỗ sao?”
Mã Khắc lắc đầu, nói: "Ta tin khả năng nhìn người của mình, ta rất tin tưởng Lục ngươi. Dựa vào tay nghề của ngươi, ta chắc rằng đồ ăn do nhà máy ngươi sản xuất ra mùi vị cũng sẽ rất ngon.”
Hắn là dân kinh doanh, còn thập phần thành công, tự nhiên có khả năng cao nên sẽ không bao giờ buôn bán lỗ vốn.
“Chắc Lục ngươi không biết, Thực Mãn Lâu gì đó của các ngươi ở Y Quốc rất nổi tiếng.” Mã Khắc nói.
Y Quốc?
Người nước Y duy nhất làm ăn với Lục gia bọn họ, Lục Nghiên chỉ nghĩ đến một người, đó là Kim.
Mã Khắc nói: "Chắc ngươi không biết, thực phẩm của Thực Mãn Lâu các ngươi ở Y Quốc được rất nhiều người thích, buôn bán lúc nào cũng thiếu hàng.”
Lục Nghiên cảm thấy mình cần ổn định để tiêu hóa hết những tin tức này.
Trong đêm đó, nàng nhận được điện thoại từ Lục Thủy Thành. Bên kia đầu dây, thanh âm Kim hưng phấn: “Chúa ơi, Lục, ta vô cùng cao hứng. Ngươi tuyệt đối không tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra đâu.”
Nghĩ đến lời nói của Mã Khắc lúc trưa, Lục Nghiên cũng đại khái biết được “chuyện gì” trong lời Kim nói là gì.
Rượu vang được rót vào một cái ly đế cao, Lục Nghiên một tay cầm ly rượu, đi chân trần, cười nói: “Chắc là tin tốt. Kim, cách một tầng điện thoại mà ta cũng cảm nhận được sự hưng phấn của ngươi.”
Kim cười khục khặc, nói: “Lục, ngươi quả là một cô nương thần kỳ. Ngươi chính là thiên sứ trên trời.”
Lúc trước ký kết hợp đồng bởi vì tin tưởng tay nghề của Lục Nghiên, nhưng những thương phẩm kia ở nước Y được hoan nghênh nhiệt liệt, vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Không đến một tháng, tất cả đã được bán hết, hơn nữa lúc nào cũng trong tình trạng cung không đủ cầu.
Món ăn phương Đông thần kỳ chỉ cần ăn thử sẽ hoàn toàn bị chinh phục!
Đơn hàng này mang đến cho Kim một phần thu nhập khá lớn, vượt một đại dương, hắn ra giá cao hơn gấp mấy lần. Không những vậy, chỉ vì chút thức ăn ngon như thế này mà vị trí của hắn trong quân đội tăng lên một bậc.
Nghe hắn nói xong, Lục Nghiên cười nói: "Đây đúng là việc đáng mừng.”
Trong lòng Kim cảm thấy kỳ quái, hắn thấy nàng không kích động như mình tưởng tượng, nhịn không được nói: “Lục, hình như việc này ngươi đã dự đoán trước được?”
Lục Nghiên cười nói: "Ta đương nhiên là không dự đoán trước được, ta chỉ có sự tự tin với tay nghề của mình.”
Lục Nghiên là người cứ liên quan đến phương điện ăn uống nàng sẽ trở nên tự phụ, đó là do nàng tự tin vào tay nghề của mình.
“Trừ đậu rang thì ta sắp tới dự định làm thêm món mới.” Lục Nghiên nói, nàng cảm thấy sốt cà chua sẽ khiến người nước ngoài thích hơn.
Nghe vậy, Kim lâọ tức nói: “Nếu có món mới, Lục, dựa vào giao tình của chúng ta, ngươi phải nói cho ta biết đầu tiên.” Hắn thấy được rất nhiều tiền từ trên người Lục Nghiên.
“Đương nhiên, Kim, từ trước đến nay ngươi đã giúp ta rất nhiều, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta.” Lục Nghiên mỉm cười.
Trong lòng Kim có chút cảm động, cảm thấy ánh mắt của mình đã đúng.
Từ đầu hắn đã biết, thương phẩm của nhà máy Lục Nghiên nhất định sẽ được hoan nghênh cực kỳ.
Gác điện thoại, Lục Nghiên ngửa đầu hớp một ít rượu nho, sau đó mới lộ ra một tia cười vui sướng. Nàng biết đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Nàng không thể chờ đợi thêm những người hạnh phúc với thức ăn của mình nữa.