"...Họa tiết sống động xinh đẹp, độ dày vừa phải…”
Lão tiên sinh vừa cầm kính lúp xem xét tỉ mỉ bộ chén sứ lập tức kích động không thôi, ngy cả chòm râu bạc cũng run rẩy thôi. Ông hưng phấn nói: “Tuyệt đối không sai. Đây là triều vật ngàn năm về trước. Khó có thể tin được bộ chén này được bảo tồn hoàn mỹ, phẩm chất còn nguyên vẹn không hề tì vết. Thế gian hiếm thấy a.”
Nghe vậy, Lục Nghiên khẽ gật đầu. Mặc dù nàng biết đây là đồ cổ nhưng không rõ cụ thể là niên đại nào. Quả nhiên cần phải giao cho người chuyên nghiệp làm chuyện này.
“Lục tiểu thư, xin hỏi những thứ này từ đâu ra?” Lão tiên sinh hỏi lại.
Lục Nghiên do dự một chút, đem sự tình của Lục Tử Hi nói ra.
Nghe vậy, lão tiên sinh trầm mặc, rồi thở dài một hơi. Ông đưa tay vuốt ve những cái chén kia, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như vuốt ve người thương vậy.
“Đất nước hiện tại loạn lạc, những quốc bảo này sợ là còn không bằng một cái bánh mì hay một chén cơm…”
Ngay cả sinh mạng của bản thân còn không thể đảm bảo thì ai có thể có tâm tư nghiên cứu những thứ này? Mấy thứ bảo bối vô giá thời thịnh thế giờ đây lại long đong trôi dạt khắp nơi. Cho dù bán đi cũng chưa chắc đã có người muốn mua.
Lão tiên sinh đau lòng nói: "Bọn người nước ngoài kia rất thích mấy thứ này, không biết có bao nhiêu người đã vụng trộm đem những món bảo bối giống như vầy bán cho bọn chúng. Người ngoại quốc biết đây là thứ quý hiếm nhưng chúng ta lại không biết trân trọng. Mấy món này đều là quốc bảo mấy ngàn năm của nước Z chúng ta, mất đi một cái thì trên đời cũng liền ít đi một món.”
Đối với một người dùng hơn nửa cuộc đời nghiên cứu về đồ cổ như lão mà nói, đồ cổ chính là mệnh của ông. Ông không quản được người khác nhưng cũng không thể không đau lòng.
Ông có thể trách ai bây giờ?
Tiễn lão tiên sinh đi rồi, Lục Nghiên còn đưa cho ông cái chén sứ mà ông vô cùng yêu thích. Lão gia tử thật lòng muốn cự tuyệt nhưng Lục Nghiên nói: “Mấy thứ này nằm trong tay ta cũng chỉ là viên minh châu bị biến thành hàng tầm thường, chỉ có nằm tay tay ngài mới có thể phát huy hết giá trị bản thân. Tục ngữ có câu thiên kim khó mua lòng người tốt. Chỉ cần ngài thích mới là điều quan trọng nhất.”
Nghe vậy, lão tiên sinh mới nhận lấy.
Nói về những thứ này, đúng là nếu thiên hạ thái bình, đích xác đáng giá, nhưng bây giờ chẳng khác gì đồ sứ bình thường. Khó mà tin được chỉ cần mười mấy đồng đại dương đã có thể đem về một đống đồ cổ, giá thấp đến mức không chấp nhận được. Nó chỉ cao hơn đồ sứ bình thường một chút mà thôi!
Liễu Ngu nhìn đồ cổ đầy phòng, hỏi: “Tiểu thư, mấy thứ này giải quyết thế nào?”
Lục Nghiên nói: “Khi nào quay về thì đem theo.”
Nàng chỉ có thể mua được một số ít mà thôi. Trên toàn bộ Z Quốc không biết có bao nhiêu người lén lút đem những món quốc bảo bán cho mấy tên nước ngoài kia.
Quốc bảo lênh đênh trôi dath thật sự khiến người ta phải thở dài xót xa.
Ngoại trừ việc này, đám doanh nhân kia vẫn chưa hề liên lạc với Lục Nghiên, Lục Nghiên cũng không nóng vội. Việc làm ăn này thành hay không, đối với nàng mà nói không hề quan trọng, không cần phải gấp gáp hạ thấp thân phận của mình.
Nhà máy bên phía Lục Thủy Thành làm ăn cũng khá ổn, hơn nữa vận may đang đến, mấy đơn hàng liên tục dồn dập. Lục Nghiên cảm thấy việc mình đăng báo quảng cáo đích xác rất có hiệu quả.
Trong khoảng thời gian này, Lục Nghiên pha trà nấu ăn thập phần an nhàn. Hoàn cảnh xung quanh nhà rất tốt, hàng xóm lại thân thiết, Mã Khắc thường xuyên ghé nhà trò chuyện ăn uống.
Công tước nước D là người có tài sản trải rộng toàn thế giới, việc làm ăn rất lớn. Thân phận của Mã Khắc so với tưởng tượng của Lục Nghiên còn kinh khủng hơn.
Nước D theo chế độ quân chủ lập hiến, và Mã Khắc là một quý tộc rất có tiếng nói.
“D Quốc sao…” Trong lòng Lục Nghiên động đậy. Thật là trùng hợp, bọn họ đang buồn rầu không biết làm cách nào để thương lượng với nước D bên kia.
Lý Chí một lòng muốn về nước nhưng nước D lại không có ý định buông tay một người như thế. Vạn bất đắc dĩ chỉ có thể vụng trộm dẫn độ hắn về nước. Có điều muốn lên được máy bay cũng không phải việc dễ dàng, phải tính toán cẩn thận.
Lấy lại tinh thần, Lục Nghiên khe khẽ thở dài, xem ra nàng phải kéo gần mối quan hệ giữa mình và vị Mã Khắc tiên sinh này thật tốt.
Cuối thu, quế hoa (*) vàng rực rỡ lấp ló sau những phiến lá xanh trên cành. Mùi thơm của chúng xông vào mũi, nồng đến mức cách xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy.
Chỗ ở của bọn Lục Nghiên hiện tại trong vườn có một gốc hoa quế không nhỏ, hôm trước chỉ mới là những nụ hoa vậy mà qua một đêm liền bung nở hết, vàng một góc sân, hương thơm ngào ngạt.
Được sự đồng ý của chủ nhà, Lục Nghiên cùng bọn Xuân Hạnh hái hết những đóa hoa quế xuống. Những bông hoa này rất nhỏ nhưng mùi thơm lại rất nồng.
Hoa quế sau khi bỏ đài hoa đi thì chỉ còn lại những đóa nhỏ xíu xinh xắn. Hoa xử lý sạch sẽ xong thì đem đi phơi khô, dùng làm mật quế hoa.
Cứ một lớp hoa lại một lớp đường cho vào lọ thủy tinh. Mật quế hoa sau khi ngâm với đường biến thành một màu vàng kim đẹp mê người. Đường và hoa quế hòa với nhau, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngọt.
Lục Nghiên ngâm đường với quế hoa là vì quế hoa có vị hơi đắng, sau khi ngâm với đường sẽ không còn vị đắng đó nữa mà đường còn có thể khiến mùi thơm của quế hoa bật lên, khiến người khác phải mê mẩn.
Mật quế hoa dùng để làm ra món quế hoa cao. Món này mỗi người đều có cách chế biến khác nhau, điều này cũng khiến cho hương vị của nó khác biệt rất nhiều. Điểm giống nhau duy nhất chính là bên trong phải có mùi hoa quế.
Lục Nghiên làm quế hoa cao đương nhiên không giống người khác, cách làm của nàng khiến miếng bánh chia ra hai màu vàng trắng rõ ràng. Phần trắng thì trắng như ngọc, phần vàng lại trong suốt lóng lánh, có thể nhìn thấy những đóa quế hoa bên trong, thật giống như tuyệt tác nghệ thuật, khiến người ta luyến tiếc ăn vào miệng.
Hương vị món quế hoa cao này chắc chắn rất ngon, bánh mà nhìn như châu báu. Cắn một cái, mùi hương của hoa quế nhất thời lan tỏa khắp miệng. Ăn hết một miếng, tựa hồ cả người đều trở nên thơm, mùi hoa trong miệng thật lâu không bay mất.
Kiếp trước ở trong cung, quế hoa cao nàng làm được rất nhiều người yêu thích. Lúc ngắm trăng mà ăn một miếng vào thì không còn gì có thể sánh bằng.
Quế hoa cao ngay ngắn nằm trong đĩa, nhìn vô cùng đẹp mắt. Lục Nghiên phân phó Sử Phương: “Đem phần điểm tâm này đưa đến cho Mã Khắc tiên sinh. Ta nghĩ hắn sẽ rất thích.”
Sử Phương đáp lại đi ra, Liễu Ngu từ bên ngoài vội vàng chạy đến, có chút cao hứng nói: “Tiểu thư, Hà thương nhân tiên sinh muốn ngài đến chỗ của hắn một chuyến.”
Lục Nghiên hơi nhướn mày, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt như có vẻ miễn cưỡng.
“Đem theo một phần quế hoa cao này. Lần đầu đến nhà người khác làm khách cũng không thể đi tay không.”
Xuân Hạnh khẽ nhíu mày, nói: "Sáng sớm hôm nay lúc ta và Hòa Hương đi mua thức ăn nghe mọi người thảo luận rằng hiện tại ở thành phố H xuất hiện một loại quái bệnh. Người nhiễm bệnh toàn thân sẽ thối rữa, khả năng truyền nhiễm rất cao, không có thuốc chữa trị. Bên ngoài đang vô cùng rối ren."
Nàng nghiêm túc nhìn Lục Nghiên, nói tiếp: “Tiểu thư, chúng ta có bên quay về sớm một chút hay không?”
Lục Nghiên gật đầu nói: "Nếu như có thể ký được hợp đồng này thì chúng ta sẽ lập tức quay về.”
*
Hà gia là một căn dương lâu hai tầng, trong phòng khách trang trí một chiếc sô pha đệm mềm màu hồng, trên bàn đặt một lọ hoa cắm hai nhánh bách hợp, nhìn thập phần mang màu sắc tây dương.
Hà tiên sinh ký tên mình lên bản hợp đồng rồi rít một hơi thuốc, nói: “Lục tiểu thư quen biết Duy Ân tiên sinh?”
Đôi mắt Lục Nghiên lóe lên, suy nghĩ một chút mới nhớ ra là ai, ký tên mình lên xong, cười nói: “Chắc người Hà tiên sinh nhắc đến là Mã Khắc. Ta đúng là có quen hắn, hắn ở cạnh bên nhà của ta.”
Nàng nghĩ, Hà Chi thống khoái ký hợp đồng này với nàng, khả năng rất lớn lả có liên quan đến Mã Khắc.
Mã Khắc là một người rất có uy vọng ở thành phố H, thân phận không hề thấp. Hắn lại là một doanh nhân thành công, nếu hợp tác với hắn cũng có nghĩa là lợi nhuận rất lớn.
"... Hà tiên sinh, hợp tác vui vẻ." Lục Nghiên đứng lên, đưa tay ra với Hà Chi.
Hợp đồng đã ký, nghĩa là việc hợp tác của bọn họ đã thành. Sau này, bên phía mấy doanh nhân này sẽ xây dựng nhà máy, cách chế biến là do Lục gia đưa ra, lợi nhuận chí sáu bốn, Lục gia chiếm sáu phần.
Hà Chi mỉn cười, đứng lên nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Lục Nghiên biến sắc, nhìn thấy cổ tay hắn có chút phồng lên, còn đang nghi ngờ đã thấy nam nhân trứic mặt đột nhiên ngã xuống đất.
"Hà tiên sinh!"
Lục Nghiên kinh hãi, vội vàng đỡ lấy hắn. Lúc này nàng mới ohát hiện chỗ phồng trên cổ tay hắn có vẻ còn thối rữa.
"... Nghe nói gần đây thành phố H lưu truyền một loại quái bệnh. Người nhiễm bệnh toàn thân sẽ thối rữa, khả năng truyền nhiễm rất cao..."
Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới lời nói củ Xuân Hạnh trước khi ra khỏi nhà, trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm bất thường.
"Quản gia, nhanh đi kêu bác sĩ!"
Người ở Hà gia nhìn thấy lão gia mình ngã xuống, cả đám trở nên hoảng loạn. Hoa di nương nắm lấy tay Hà Chi mở miệng gọi người.
Vợ cả của Hà Chi đã sớm qua đời, nội trạch Hà gia hiện nay chỉ có một mình hắn là chủ cùng nàng ta và một vị di nương họ Tô. Hà gia toàn bộ do một mình Hà Chi chống đỡ, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Hà gia cũng xong đời.
Điều này, Lục Nghiên hiểu rõ, người ở Hà gia cũng rõ. Cho nên khi Hà Chi ngã xuống, người Hà gia từng người một chạy đôn chạy đáo vây quanh phòng, không khí vô cùng lo lắng.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, nhưng khi vừa nhìn thấy bọc mủ trên tay hắn, thần sắc ông đại biến, nói: “Viêm loét?!!”
Nói xong, hắn thu dọn đồ đạc rời đi, nửa phần cũng không muốn lưu lại chỗ này.
Lục Nghiên nhìn vào “viêm loét” và mấy người luống cuống ở Hà gia. Nàng hít một hơi thật sâu, đi đến mượn điện thoại của Hà gia điện về Lục Thủy Thành.
Nàng nhớ Xuân Hạnh nói, bệnh này không có thuốc chữa!
(*) Quế hoa này t search từ tiếng Trung ra tên khác là Chi Mộc Tê.
Mật quế hoa
Quế hoa cao phiên bản Lục Nghiên
Mọi người đoán xem, Lục Nghiên chúng ta sẽ ra sao