Mấy nam nô thu dọn chén đĩa, khoé môi đều giật giật. Trương phủ giàu có, mỗi bữa nhà bếp đều chuẩn bị rất nhiều món ăn, chủ tử đều để thừa, từ khi có thiếu phu nhân ăn chung, chén đĩa lúc nào cũng sạch sẽ, cho dù là một cọng rau củ tỉa hoa để trang trí cũng không bỏ sót. Quả thật là ăn như heo.
Chu Lam xoa xoa bụng, cảm thấy thân thể đói vài ngày thật có thể ăn, huống chi nữ tử của thế giới này cao to khỏe mạnh, nguồn dinh dưỡng cần thiết bổ sung quá thật không ít, nếu không phải đói lâu không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, nàng khẳng định muốn gọi thêm một con gà luộc chấm muối ăn đỡ rồi.
Trương gia công tử bình thường không thấy ai ăn nhiều như vậy, y có chút lo lắng.
"Nương tử, nàng ăn nhiều vậy có sao không?"
Chu Lam khoát tay, hứng thú kể cho Trương gia công tử về vài thường thức ở quê.
"Không sao. Chàng không phải lo. Bình thường ở nhà ta đều ăn như vậy. Ở trong thôn phải làm việc nặng, bình thường nữ nhân đều có thể ăn một nồi cơm to như vầy."
Trương gia công tử mở to mắt nhìn hai bàn tay ước lượng của nàng. Mấy nam nô xuất thân không tốt đều rõ ràng những lời Chu Lam nói là thật, nhưng những nữ nhân đó là nông dân, ăn bao nhiêu cũng có thể. Diệp Khê đã là thiếu phu nhân của Trương phủ, ăn uống tự nhiên phải thay đổi. Có điều bọn họ là hạ nhân, công tử và phu nhân không ý kiến, họ chỉ có thể khinh bỉ trong lòng.
Biết rõ, Trương gia công tử cũng thả tâm, nhẹ giọng nói.
"Đợi sau này nàng khỏe mạnh. Ta sẽ dặn dò đầu bếp làm thêm vài món cho nàng."
Dừng một chút, Trương Ngọc Quan tiếp tục nói.
"Còn có một chuyện quan trọng, bây giờ chúng ta phải đi qua chủ trạch. Thỉnh an Tam lão thái phu nhân và vài vị thẩm thẩm."
Chu Lam nhớ đến lão bà tử ngồi ở trên ghế bữa đó, thái độ của Trương mẫu và các gia chủ khác, trong lòng có sổ. Nàng nhe răng gật gật đầu.
Là tiểu bối, bọn họ chỉ cần ăn mặc chỉnh chu, ngồi xe ngựa đi qua đó. Trước khi hai phu thê chuẩn bị đi lấy hồng bao, Trương viên ngoại liền xuất hiện, dặn đi dặn lại chỉ cần Trương gia công tử lên tiếng đáp lời trưởng bối được rồi, Diệp Khê chỉ cần im lặng làm theo, cười tươi đáp lại là được.
Chu Lam:"..." Hảo đi. Chính chủ là lưu manh, nàng còn có thể nở rộ ra đoá hoa thanh cao sao?
Khoảng cách từ Trương phủ đến chủ trạch cách vài con đường, đi xe ngựa tầm mười năm phút đã đến. Xe ngựa dừng lại, Chu Lam đưa tay vén màn bước ra, chân dài nhẹ nhàng nhảy xuống, vạt áo lụa bay phất lên rồi hạ xuống, thoạt nhìn từ xa vẫn rất tuấn. Nàng không để gia đinh bên chủ trạch đánh giá, vươn tay đỡ Trương gia công tử. Nữ gia đinh đánh ngựa cầm được bệ gỗ để công tử và thiếu phu nhân bước xuống ra, đã thấy thiếu phu hai tay đỡ tay và hông công tử đứng đó rồi. Nàng ta nhìn nhìn giá đỡ, có chút ngu ngốc.
"Mau cất lại đi. Lát nữa leo lên rồi lôi ra." Chu Lam nhướn mày buồn cười nói.
Nữ đánh xe vội vàng bê bệ gỗ cất đi, sau đó đánh xe vào một bên chờ đợi.
Chu Lam buông hai tay đỡ Trương gia công tử ra, không nhanh không chậm, đi song song với y vào chủ trạch.
Chủ trạch đông chủ tử, gia đinh và nam nô đi qua đi lại tấp nập. Không khí nơi này tuy nhiều sinh hoạt khí, nhưng không khí lại cách biệt một trời với Trương phủ. Ở Trương phủ, Chu Lam cảm giác rất thoải mái an tâm, cho dù gia đinh hay nam nô, nàng đều thấy trong mắt họ có nhiệt độ, nói chuyện cũng có tình cảm sắc thái bản nhân, hoạ chăng có người thích sính miệng lưỡi, chiếm món hời nhỏ,... kiểu người tội ác tày trời hay trải qua nhân mạng thì nàng còn chưa thấy.
Nơi này đây, Chu Lam lăn lộn bao năm trong tầng dưới chót, nhìn thấy qua bảo kê đường phố, ánh mắt và biểu cảm của những người đó, nàng rất mẫn cảm ghi nhớ, để tránh chọc phải phiền phức không cần thiết. Vốn chỉ coi thương nhân có tiền có của không làm sao phức tạp như thế gia quan lại. Không ngờ, nhìn ánh mắt của lão bà tử quản gia trước mắt, Chu Lam lập tức đánh chuông cảnh báo, trên mặt lại vẫn nở nụ cười lưu manh.
"Tiểu công tử, thiếu phu nhân. Tam lão phu nhân đang nghỉ ngơi. Tiểu công tử và thiếu phu nhân xin mời đến đại sảnh chờ một lát."
Biểu cảm của Trương gia công tử cũng trầm tĩnh đoan trang hơn mọi khi, y nhẹ nhàng gật đầu. Chu Lam thì chỉ tiếp tục nhe răng cười.
Lão bà quản gia cũng cười hí mắt với nàng, thật sự không có một chút nguy hiểm.
Đại sảnh có niên đại, cũ kỹ mà trầm trọng, đồ đạc quý giá được đặt rất nghệ thuật, Chu Lam tuy thích thưởng thức đồ cổ, nhưng không khí không thoải mái, nàng thật không đề nổi hứng thú. Yên tĩnh làm một bình hoa ngồi bên cạnh Trương gia công tử.
Nam nô bên chủ trạch lập tức bưng trà đưa đến, Chu Lam quy cũ ngồi chờ, không ngờ nàng không làm sao. Nam nô lại trượt tay làm ướt y phục của nàng. Cũng may nước trà không nóng, Chu Lam chỉ đứng lên rũ rũ vạt áo. Không có ý kiến.
Trương gia công tử lo lắng hỏi một câu, nàng cũng lắc đầu nói không sao. Chu Lam là người bị hại không muốn truy cứu, bà lão quản gia lại nghiêm mặt trách cứ nam nô một trận.
Nhìn sắc mặt sợ hãi nhưng vẫn không nén được vẻ xinh đẹp của nam nô, Chu Lam chỉ cười không nói. Dù chuyện này là thật hay giả, nàng không có dư thừa đồng tình tâm hay thương hoa tiếc ngọc với nam tử xa lạ.
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Ta chỉ là một bình hoa. Ta không nói. Ta không biết chi hết. (*-*)