"Thiếu phu nhân, tiểu công tử. Tiểu nhân cần bẩm báo một chuyện liên quan đến người với Tam lão phu nhân và các gia chủ."
Chu Lam đưa mắt nhìn xa xa, quả nhiên nam nô kia đã tỉnh, mặt mày trắng bệt được hai gia đinh dẫn tới.
"Được thôi. Ngọc Quan, chúng ta ở lại dùng trà. Bồi bồi các vị trưởng bối lão rảnh rỗi thêm một lát."
Nàng thấy, Trương gia công tử tự nhiên cũng thấy, y rũ mi mắt, chẳng lẽ bọn họ muốn nhân lúc mẫu thân không có ở đây, ép buộc y đồng ý nạp nam nô này cho nương tử. Một cảm giác khó chịu trào dâng, y đưa tay nắm vạt tay áo của Chu Lam, chậm rãi đi theo nàng trở lại.
Quản gia để nam nô đi vào, quỳ xuống thuật lại quá trình bản thân làm sao lại ngất xỉu trong sương phòng thay đồ của thiếu phu nhân.
Nam nô lệ nóng quanh tròng, thấp giọng nói.
"Sau khi nô có lỗi làm đổ trà cho thiếu phu nhân, nô được sai đi làm việc ngang qua đó, không ngờ lại gặp thiếu phu nhân."
Nói đến đây, nam nô còn dùng ánh mắt lo sợ nhìn nàng.
Chu Lam vẫn cười cười, một bên nghe, một bên gật gù. Nàng muốn xem kịch bản của họ sẽ sâu bao nhiêu, thành ra lực chú ý hoàn toàn đặt trên sắc mặt và lời nói của bọn họ, lơ đãng không biết vẻ mặt của Trương gia công tử càng lúc càng tái nhợt, ngón tay khẽ run. Lời nói của nam nô, khác nào cảnh tượng lần đầu tiên y gặp Diệp Khê.
"Nàng ta có phải muốn lôi ngươi vào phòng cưỡng hiếp ngươi." Hồng Giang cảm thấy nếu là nàng ta, gặp nam nô xinh đẹp như vậy, xung quanh còn không có ai, không làm trò dâm tà thật có lỗi với mình. Dù sao hắn cũng chỉ là một nam nô, được bản thân sủng hạnh, đó là phúc phận của hắn. Ở phủ nàng ta, nam nô muốn bò lên giường nàng ta đếm không xuể đây. Suy bụng ta ra bụng người, Hồng Giang ngước mắt khinh thường nhìn về phía Chu Lam. Thứ lưu manh cóc ghẻ như nàng ta, chưa thấy qua sự đời mới chỉ thấy nam nô xinh đẹp là động dục, lại không có sức quyến rũ như nàng, chỉ có thể cưỡng hiếp nam nô.
Tam lão phu nhân trợn mắt trừng Chu Lam, giọng nói uy nghiêm hỏi.
"Có phải như lời Giang nhi nói."
Nam nô bị lời nói trắng ra của Hồng Giang làm đỏ mặt tía tai, chỉ có thể lí rí nói.
"Thiếu phu nhân quả thật kêu nô vào phòng, sau đó ý đồ động tay động chân với nô...chỉ là nô không biết nàng làm gì, nô liền ngất xỉu."
Chu Lam cong khoé môi.
"Không nói là ngươi có bệnh thầm kín mà giấu giếm chủ tử đi. Bệnh nặng phải đi khám đại phu nha."
Quản gia giống như đã biết cái chiêu thoái thác này của Chu Lam, tiến lên bẩm.
"Tiểu nhân đã đi mời đại phu nổi tiếng nhất trong trấn. Xin Tam lão phu nhân và các phu nhân chờ đợi một lát."
Đậu moé. Chu Lam liếm liếm môi, lại đưa tay gải gải mũi, xem ra trong sạch của nàng khó giữ được rồi.
Tam lão phu nhân ngực phập phồng ra vẻ giận dữ.
"Ngươi đã là thiếu phu nhân của Trương gia, thói lưu manh lại không thay đổi, ngươi không dám ăn cỏ gần hang, lại dám đến chỗ ta cường hiếp nam nô..."
"Khoan."
Chu Lam nhe răng cười ngắt lời.
"Diệp Khê và hắn, quần áo chỉnh chỉnh tề tề. Người nói ta cách quần áo lại cường hiếp được hắn? Xin hỏi các vị trưởng bối ở đây, ai có thể làm được?"
Tam lão phu nhân nghẹn lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đinh quản gia.
Đinh quản gia co rúm mặt, vội vàng giải thích.
"Là tiểu công tử thấy thiếu phu nhân thay đồ hơi lâu, nên muốn tiểu nhân dẫn đường kiếm người. Chắc thiếu phu nhân nghe thấy động tĩnh, trả không dám làm gì thêm với nam nô. Ngồi xổm ở trước cửa chờ đợi tiểu công tử đến. Sau đó miệng mồm lừa gạt tiểu công tử là nam nô có bệnh nên mới ngất xỉu."
Chu Lam giờ có mười cái miệng cũng chặt không đứt dính líu đến nam nô. Ngàn phòng vạn phòng, không ngờ quân địch chơi ỷ đông hiếp yếu chưa đủ, còn rất biết trợn mắt nói dối. Tiền khoa của chính chủ ngay trước mắt không lâu, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu Trương viên ngoại ở đây, cho dù cảm thấy vài điểm đáng nghi cũng sẽ tin tưởng Diệp Khê muốn cường nam nô.
Thôi cũng không sao, chuyện này cùng lắm là thêm một chuyện phong lưu. Không sao. Chu Lam lúc này mới nhớ đến Trương gia công tử còn đang ngồi bên cạnh, nàng đưa tay muốn nắm lấy bàn tay y trấn an, không ngờ Trương gia công tử lại trốn tránh bàn tay của nàng. Chu Lam vội quay đầu nhìn y, chỉ thấy Trương gia công tử rũ mắt cúi đầu, không hề nhìn nàng.
Đúng lúc này, đại phu tới, nữ đại phu đã hơn năm mươi tuổi, xách theo hộp thuốc đi vào, bà chào Tam lão phu và các gia chủ xong, mới đưa mắt nhìn quản gia.
"Không biết là ai muốn bắt mạch?"
Đinh quản gia không tin nam nô có bệnh, nhưng muốn Chu Lam hết đường chống đẩy, bà đưa mắt chỉ vào nam nô đang quỳ trên sàn.
"Xin mời đại phu xem xét nam nô có phải có bệnh nặng trong người không?"
Chu Lam đưa tay chống cằm nhìn lão đại phu, khoé môi vẫn cười, nhưng trong mắt đen tối không một chút ý cười.
Đại phu bảo nam nô đặt cổ tay lên túi mềm, sau đó ngưng thần tĩnh tâm bắt mạch. Càng xem, sắc mặt lão đại phu càng thêm nghiêm trọng, bà hỏi nam nô vài triệu chứng, nam nô đều lo lắng gật gật đầu. Lúc này đại phu mới hít sâu, thu tay lại, sau đó lấy lọ thuốc ra sát sát tay bắt mạch cho nam nô. Ôm hòm thuốc đứng xa xa nam nô.
"Nam nô quả thật có bệnh nặng. Bệnh này còn có khả năng truyền nhiễm."
Lúc này ai nấy ở đây mặt mày đều xoát thay đổi.
Trương gia công tử cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Nam nô bị mấy câu hỏi của đại phu nghiệm chứng. Hoàn toàn tin tưởng bản thân có bệnh, nhưng biết là một chuyện, ai lại muốn tin tưởng bản thân có chuyện. Nam nô lắc đầu thều thào.
"Sao có thể."
Tam lão phu nhân và các gia chủ đều há miệng chất vấn quản gia.
"Ngươi làm cái gì?! Nam nô có bệnh nguy hiểm như vậy lại không biết!"
Sau lưng Đinh quản gia đã mướt mồ hôi, bà lắp bắp nói.
"Là...là nam nô cố ý che giấu tiểu nhân. Tiểu nhân không phải đại phu, thật nhìn không ra nam nô sắc mặt khoẻ mạnh như vậy lại có bệnh. Xin phu nhân tha thứ."
Chu Lam lúc này mới lên tiếng.
"Ta đã nói nam nô có bệnh. May là ta phát hiện nhắc nhở ngươi cho đại phu khám xét. Không thì không chỉ có ta và Ngọc Quan có nguy cơ bị nhiễm bệnh, các khách quý tới thăm và các vị trưởng bối hay tiểu thư công tử sẽ bị nguy hiểm sao?"
Tam lão phu nhân và các gia chủ đều nhăn nhó mặt mày, lửa giận đốt đốt chuyển đến trên người quản gia.
- ---
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Vì sao chồng không cho ta nắm?(._.)