"Ngươi trúng thuốc nặng như vậy, không làm chuyện đó có chết không?"
Không trách nàng, trên phim đều là như vậy diễn, tuy nói lần trước sơ xẩy lật xe, nhưng mấy thứ như hạ dược này, nàng vẫn cảm thấy trên phim cũng là dựa theo căn cứ để viết kịch bản. Ở hiện đại cũng có tin tức chết vì chơi mấy thứ này quá liều đó thôi.
Nam tử mặt càng đỏ như sung huyết, ánh mắt nhìn nàng bao hàm quá nhiều sắc thái.
"Ngươi..."
Chu Lam nhìn thái độ của nam tử, cảm giác quái dị trong lòng càng nhiều. Nhưng tay đưa hạt dưa lên miệng gặm vẫn không hề dừng lại. Nhai nhai, nàng còn phân tâm nghĩ, hạt dưa của nữ gác cổng không biết có bí quyết gì không, rang vừa giòn vừa không quá mặn. Trở về phủ nhất định phải kiếm thêm vài bao để dành mới được.
"Tiểu công tử, thiếu phu nhân chỉ đi thay y phục, người gấp như vậy làm gì. Thiếu phu nhân ở trong phủ còn có thể xảy ra chuyện sao."
Quản gia bất đắc dĩ nói, trong lòng lại cảm thấy xảy ra chuyện mới tốt. Như vậy, phu nhân mới có thể... Ánh mắt bà quản gia xẹt qua tia âm u, vẻ mặt mập mạp vô hại cũng trở đáng sợ, nhưng nhìn lại, quản gia vẫn là dáng vẻ thật thà phúc hậu.
Trương gia công tử tư thái nhẹ nhàng đoan trang, nhưng bước chân lại không chậm. Y đưa mắt nhìn viện tử không xa trước mắt, trong đầu lại nhớ đến câu nói nhỏ của Chu Lam trước khi đi.
"Thay y phục chỉ cần một hai khắc. Ta với nương tử đi thỉnh an Tam lão phu nhân, giờ nàng muộn như vậy chưa quay lại, ta không cần lo lắng?"
Quản gia hơi nhíu mày, theo bà biết, thiếu phu nhân chỉ là một nữ lưu manh đầu trộm đuôi cướp, sở dĩ nàng có thể gả cho tiểu công tử, đều là do nàng ta cả gan phi lễ tiểu công tử, sau đó đến chủ trạch làm lớn chuyện. Nguyên nhân như vậy, Diệp Khê làm sao cũng không thể khiến tiểu công tử thật lòng mới đúng? Cho dù lâu dài sinh tình, cũng là chuyện của rất nhiều năm sau, bây giờ chỉ qua mấy ngày?
"Tiểu nhân không phải ý tứ đó. Tiểu công tử và thiếu phu nhân tình cảm thật tốt."
Trương gia công tử liếc mắt nhìn quản gia một cái, đoàn người đã đi đến viện tử, y không tiếp lời quản gia, trong lòng không hiểu sao có chút hồi hộp. Khi bước chân đến trước cửa phòng, đập vào mắt Trương gia công tử là cảnh nương tử đang ngồi xổm trên đất, dưới trên tán loạn vỏ hạt dưa.
Chu Lam cũng thấy y, nàng lập tức vỗ vỗ sạch tay, lại dùng ống tay áo xoa xoa mép rồi bật người đứng dậy.
"Ngọc Quan. Ta hảo mỏi chân. Gia đinh kia nói đi lấy y phục để ta thay mãi vẫn không thấy quay trở lại. Ta chờ đến chân đã tê cứng, chàng nhìn xem, đi cũng không được. Muốn té."
Trương gia công tử có chút lo lắng lại cảm thấy mới lạ, nương tử làm sao làm nũng với y. Nàng thật giống như rất dựa vào mình. Mình phải hảo hảo che chở cho nàng. Nghĩ vậy, Trương Ngọc Quan đưa tay cẩn thận đỡ lấy nàng, sau đó mặt mày lạnh lùng nhìn quản gia.
"Ngươi nói, đây là ý tứ tiếp đãi tiểu bối của Tam lão thái phu nhân và các thẩm thẩm?"
Quản gia tự biết đuối lý, bởi vì chính bà muốn để không gian cho nam nô hành động. Nếu chuyện thành, ai còn quan tâm đến chuyện y phục có được đưa đến hay không. Diệp Khê háo sắc, có nam nô xinh đẹp chủ động, làm sao có thể nhịn? Hiện nay tình hình phát triển không đúng, quản gia chỉ có thể đánh mắt cho gia đinh. Gia đinh đi theo đều là tâm phúc của bà, lập tức đi vào bên trong xem xét.
"Đinh quản gia. Sao A Hà lại nằm ngất xỉu ở trong phòng?"
Đinh quản gia lập tức bắt này điểm này, ánh mắt hồ nghi nhìn Chu Lam.
"Thiếu phu nhân người nói vì sao trong phòng lại có nam nô ngất xỉu."
Chu Lam nhớ đến nam tử kia đi trở vào trong liền im lặng, nàng sợ xảy ra án mạng thì không tốt thoát thân, bất đắc dĩ phải đi vào trong xem xét. Nam tử đó đã không còn, trên mặt đất lại nằm một người. Là nam nô làm đổ trà trên người nàng.
"Nam nô vì sao ngất xỉu ở trong phòng các ngươi chuẩn bị cho ta. Các ngươi không rõ, chắc ta biết?!"
Đinh quản gia không ngờ Chu Lam lại miệng mồm như vậy, bà hơi sửng lại, sau đó tiếp tục dồn ép.
"Nếu thiếu phu nhân không làm gì nam nô. Người làm sao đang yên lành có thể bất tỉnh?"
"Không chắc người bị bệnh nan y truyền nhiễm gì đó. Không phải thì sao bưng một ly trà cho khách cũng không xong? Nam nô trong phủ có bệnh, các ngươi cũng dám dùng, thật sự là không sợ đắc tội đến khách nhân."
Chu Lam như con lười, hạ người dựa vào bờ vai Trương gia công tử đáp.
"Đã nam nô có bệnh. Các ngươi còn không mau đưa đi xem bệnh. Nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm. Ta và nương tử cũng phải đi xông lửa uống thuốc phòng trách."
Diệp Khê không theo kịch bản cũng thôi, tiểu công tử cũng nói nam nô có bệnh, Đinh quản gia thật sự không biết bắt chẹt ở đâu, cả hai cách xa, trên người đều mặc y phục chỉnh tề, muốn nói lời dẫn đều bị đẩy sang hướng khác, lần đầu bà thấy một nữ lưu manh khó chơi đến vậy. Nói háo sắc ham tài đâu?
"Còn không mau đưa người đi đến sài phòng." Đinh quản gia hầm mặt quát gia đinh.
Trương gia công tử nhìn sắc trời, lạnh nhạt nói.
"Giờ này Tam lão thái phu nhân cũng đã tỉnh đi."
"À, vâng. Để tiểu nhân dẫn tiểu công tử và thiếu phu nhân qua đó."
Quản gia cười híp mắt, công phu trở mặt đã luyện đến lô hoả thuần thanh.
Khi gia đinh khiêng nam nô rời đi, Chu Lam còn lo lắng nhìn theo.
"Nhớ gọi đại phu đến xem bệnh cho hắn. Nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm, nhớ qua Trương phủ thông báo cho ta và Ngọc Quan."
Nói xong, Chu Lam còn than thở.
"Khi nãy nam nô còn đánh đổ trà trên người ta. Ta cách hắn gần như vậy, nếu hắn mang bệnh còn cố gắng giấu giếm làm việc, ta còn không phải sẽ bị lây nhiễm, sau đó ốm đau liệt giường, phải uống nhân sâm mới có thể khỏe lại?"
Cơ mặt Đinh quản gia giật giật, chuyện này nếu bị Diệp Khê lan truyền bậy bạ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phu nhân. Diệp Khê này rõ ràng ý chỉ, còn mở miệng là uống nhân sâm. Là nhân sâm giá trị thấp nhất cũng ngàn lượng bạc, không phải củ cải một lượng cả mấy sọt. Gọi nàng ta là thiếu phu nhân, nàng ta cũng thật xem mình là hữu danh hữu thực thiếu phu nhân sao? Gả cho nam tử còn lên mặt tự cho mình thật sự.
"Nam nô rõ ràng khỏe mạnh như vậy. Chắc hẳn là không có bệnh. Thiếu phu nhân cứ nói vậy. Sẽ ảnh hưởng danh dự của Tam thái phu nhân."
"Dù là hạ nhân, hắn cũng là nam tử, mong thiếu phu nhân thương xót."