• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ, được rồi, các em có thể về chỗ." Âu Dương Triệt lên tiếng, phá tan không khí lạnh lẽo cùng căng thẳng ở đây.


"Cảm ơn thầy." Song Y cười mỉm, trước khi về chỗ, cô đối với Âu Dương Triệt lại phóng mị nhãn, mắt cười đầy ẩn ý.


Cô bên dưới đều thấy hết, không biết vì sao lại thấy khó chịu trong lòng, buồn bực gục đầu xuống bàn, ngủ!


Âu Dương Triệt nhíu mày, cùng hành động của Song Y khiến hắn thực không thích. Lo lắng nhìn về phía cô, nhưng chỉ thấy cô nằm gục xuống bàn, một chút cũng không để ý, không để tâm. Hắn là quá đa tâm rồi, cô đều không chú ý đến hắn, như thế nào lại sợ chuyện này làm cô giận ? Hắn đâu có là gì của cô đâu chứ!


Hắn ảo não, mỉm cười đầy tự giễu bản thân, trong lòng chua xót không thôi.


----ta là dãy phân cách đáng yêu----


Giải lao . . .


"Tử Du em giúp thầy mang chồng sách này đến thư viện được không ?" Âu Dương Triệt cầm một chồng sách cao ngất, khó khăn nhờ cô giúp.


"Được." Cô cũng không keo kiệt từ chối, nở nụ cười hiếm thấy, nhận lấy phân nửa sách trong tay hắn.


Hắn ngây ngất nhìn, cô nở nụ cười thật sự rất đẹp, rất đáng yêu, khiến hắn trong lòng, tim đều nhảy loạn xạ cả lên.


"Thầy không sao chứ ?" Cô mở to đôi mắt tròn xoe nhìn, thấy hắn có điểm không thích hợp liền lo lắng hỏi.


"Không, thầy không sao." Hắn đằng hắng một tiếng, không tự nhiên đỏ mặt, càng khiến tuấn nhan thêm yêu nghiệt.


Nhìn mặt hắn, còn có tai đều đã đỏ hồng hết, khiến cô bất chấp hình tượng, bật cười khanh khách, cô chợt nhận ra, cô thực thích bộ dạng của Âu Dương Triệt lúc đỏ mặt.


Trên hành lang, toàn bộ người đang đứng đều nhìn chằm chằm vào đôi trai gái đang cùng nhau ôm chồng sách sánh bước đi. Càng ngạc nhiên hơn phát hiện đó là thầy giáo đẹp trai cùng nhỏ lẳng lơ nhất trường -- Hàn Tử Du!


Nhưng là điều này tạm thời không quan trọng bằng việc Hàn Tử Du đang cười, là cười đó nha! Từ lúc cô ta thay đổi, dung mạo xinh đẹp khiến nam sinh trong trường đều si mê, nhưng chính là trên gương mặt tinh xảo lúc nào cũng phủ băng, con ngươi như viên dạ minh châu luôn ẩn ẩn vài tia lạnh lùng. Khiến cho ai cũng không dám đến gần.


Nhưng thực không ngờ, hiện tại cô lại bật cười sảng khoái như thế, làm cho mọi người ở đây một phen chấn kinh không thôi.


"Em quen biết Song Nhi và Song Y sao ?"


"Không hề quen biết." Cô thành thật trả lời, có chút thắc mắc tại sao hắn lại hỏi như thế.


"Nhưng là thầy thấy em cùng họ có gì đó không ổn, như là kẻ thù với nhau vậy."


"Thầy thấy như vậy sao ? Sẽ không có đâu." mới lạ!


Cô thầm lè lưỡi trong lòng, chuyện này chắc cũng không nhất thiết phải nói cho hắn biết đâu, hiện tại đều chưa có gì, nhưng vẫn không chắc sau này sẽ không có.


"Nhưng mà hình như Song Y kia thích thầy rồi." Cô trêu chọc hắn, nhưng vấn đề là chọc ghẹo bằng chuyện này thực không vui tí nào, trong lòng cô lại càng buồn bực, khó chịu.


"Không có đâu." Âu Dương Triệt cười, nụ cười như tắm gió xuân, đẹp đến chói mắt. Làm sao biết được nội tâm hắn đang vui mừng cỡ nào. Nhất định là cô đã nhìn thấy nên mới biết được, chính là cô có để tâm nên nụ cười mới gượng gạo như thế!


Suốt dọc đường đi cả hai người đều nói chuyện cùng nhau, còn có cười đùa nữa. Mọi người không ai không nhìn, ngầm thấy hai người này đều tuyệt mỹ xuất chúng, thực xứng đôi, đến mức khiến người ta phải ganh tỵ!


Nữ sinh có người ngưỡng mộ, cũng có kẻ đố kỵ, hỏa bốc đến tận trời.


Thư viện . . .


"Xong!" Cô cùng Âu Dương Triệt phủi tay, cuối cùng cũng xếp xong chồng sách to tướng.


"A!" Đột nhiên có người hét lên, khiến cô cùng Âu Dương Triệt giật mình, quay lại. Là Song Y!


Càng hoảng hốt hơn chính là hiện tại cô ta sắp bị kệ sách đang đổ xuống đè bẹp!


Nhìn bộ dáng Song Y giống như là hoảng sợ thật sự, chỉ biết ôm đầu nhắm chặt mắt, chờ đợi kệ sách ngã xuống. Xẹt qua mắt cô là vài tia nghi hoặc. Không thể nào, cô ta không hề đơn giản, lẽ nào không tránh được kệ sách kia.


Lại càng có chuyện khó hiểu hơn, rõ ràng hôm nay thư viện đóng cửa, cô cùng Âu Dương Triệt phải sắp xếp sách nên mới được vào đây, tại sao cô ta có thể vào được ? Ý đồ của cô ta là gì ?


Âu Dương Triệt không suy nghĩ nhiều, lập tức chạy đến ốm lấy Song Y, chịu thay cho cô ta một cú đập. Lưng bị chấn thương nặng khiến hắn ngất xỉu, tuấn nhan trắng bệch suy yếu.


Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh khiến cô không thể nào tiếp thu kịp, chôn chân tại chỗ, cứng đờ người nhìn Âu Dương Triệt nằm bất động, cả người nằm lên Song Y, tuy ngất xỉu nhưng tay ôm Song Y vẫn rất chặt, không hề nới lỏng.


Là lo lắng, nhưng đâu đó trong tim vẫn thực khó chịu.


Cô hoa dung thất sắc, chạy thật nhanh đến đẩy mạnh kệ sách ra, nâng hắn đứng dậy, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Song Y, nóng vội đỡ Âu Dương Triệt đến phòng y tế.


Hiện tại trong thư viện chỉ còn lại Song Y, cô ta từ tốn đứng lên, phủi bụi trên người, mặt hoảng sợ lúc nãy hoàn toàn biến mất, như là người gặp nguy hiểm vừa rồi không phải là cô ta.


"Triệt là của tôi, Hàn Tử Du cô là cái thá gì mà dám giành ? Giành với tôi, chỉ có chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK