Mộ Dung Thiên Hàn đứng tựa lưng vào tường, môi mỏng khẽ giương như cười, nhưng trong mắt của hắn ngay cả một ý cười nhỏ bé cũng không có. Trong phượng mâu màu xám tro chính là một mảng mơ hồ phức tạp, có hoài nghi, có đau khổ, có tia cười chế giễu.
Những tiếng rên rỉ, hơi thở gấp gáp, dồn dập từ trong phòng rơi vào tai hắn, rất có phân lượng, làm cho tim hắn đột nhiên bị hung hăng nhéo đau một trận.
Hắn cười khổ, từ khi nào hắn lại để tâm đến cô chứ, nhưng mà cơ hồ là để tâm rất sâu sắc, nếu không tim cũng không đau đến như vậy.
Rõ ràng biết là do âm mưu xấu xa của Hàn Tinh, cô cùng Âu Dương Triệt mới phát sinh quan hệ da thịt thân mật, nhưng mà vì sao hắn cố nói bản thân như thế, tim vẫn một mực rỉ máu.
Chính là bởi vì hình bóng của Âu Dương Triệt vô cùng rõ ràng trong lòng cô, cô yêu hắn nhiều như vậy, nguyện ý dùng thân mình cứu hắn, ha, nếu như thay vào, người trúng mị dược là Mộ Dung Thiên Hàn hắn thì cô có hay không cũng làm giống như vậy ?
Nhất định không! Bởi vì trong tim cô không hề có hắn, mà dường như cô còn căm ghét hắn tận xương tủy!
Ngửa đầu cười thống khổ hai tiếng, bỗng nhiên hắn thấy mình tại sao lại yếu đuối như thế, hắn trước giờ chưa bao giờ để tâm quá nhiều đến cảm xúc, mà người hắn hoàn hảo để tâm chính là cô bé nhỏ xinh năm đó!
Hôm nay vô tình phát hiện tâm địa Hàn Tinh quá mức thâm độc khiến hắn không thể nào chấp nhận, cô ta ngàn vạn lần cũng không phải cô bé violet năm đó, hoài nghi của hắn ngày càng rõ ràng, nhất định là một người khác, mà Hàn Tinh chính là giả mạo muốn tiếp cận hắn!
Lại cảm ấy trời đã sắp sáng, hắn không thể tiếp tục lưu lại, thoắt một cái nhảy xuống đất, sau đó liền biến mất không tiếng động, thân thủ tuyệt không hề thua kém cô!
----ta là phân cách bé nhỏ----
Âu Dương Triệt mỉm cười nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiên hạ trong lòng, hiện tại bộ dáng mệt mỏi, giống như mèo con cọ cọ trong ngực hắn say mê ngủ làm hắn buồn cười cùng thương yêu không thôi.
Lấy tay khẽ vén sợi tóc mai trên mặt cô, áy náy lau đi mồ hôi tấm lấm trên trán ngọc trắng mịn, nặng nệ đặt lên một nụ hôn ôn nhu.
"Ưm . . . " Cảm giác có người quấy rầy làm cô khó chịu vô cùng, buồn bực hừ nhẹ, sau đó cơn đau nhức từ hạ thân làm cho cô thức giấc, u oán mở mắt.
Đập vào mắt chính là gương mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân của Âu Dương Triệt, trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh thân mật của tối hôm qua khiến cô phụt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng yêu chết người.
"Ha ha . . ." Âu Dương Triệt bị bộ dáng ngại ngùng của cô làm cho chọc cười, nhịn không được ấn xuống môi hồng hơi sưng của cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cô ngượng ngùng đáp trả nụ hôn ngọt ngào của hắn, môi mang ý cười nồng đậm câu lên, vươn tay vòng qua cổ hắn, âu yếm hôn.
"Thôi chết, quên mất . . . " Chợt thấy gương mặt tuấn tú của hắn có chút xanh xao, cô chợt hốt hoảng kêu lên, đêm qua chỉ muốn giải dược trong người hắn mà lại quên bén đi vết thương trên đùi.
Vội vàng xốc chăn, nhìn chằm chằm vào vết thương khá sâu, máu đã khô đóng cứng lại, trong có hơi dữ tợn. Lòng cô chợt thắt lại.
"Như thế nào lại ra nông nổi này." Trong mắt tràn đầy hơi nước, nghẹn ngào vuốt ve gương mặt của hắn.
Cô biết, là do hắn muốn cứng rắn thoát khỏi mị dược mới dùng biện pháp này. Mà hắn thường ngày thư sinh, nho nhã, không ngờ vì cô có thể ra tay với bản thân quyết tuyệt như thế, tàn nhẫn như thế.
"Anh không sao. Máu đã khô lại rồi, sẽ không tiếp tục chảy." Hắn nâng môi cười nhẹ, xoa xoa hốc mắt có chút đỏ của cô, lại kéo cô trở vào lòng mình.
"Đồ ngốc." Cô áp mặt vào lòng ngực trần trụi trắng nõn của hắn, lặng nghe nhịp tim đập trầm ổn của hắn. Nam nhân này, thật tốt với cô, thật yêu cô mà cô cũng thật sự rất yêu hắn!
-----ta là dãy phân cách tình yêu-----
"A--" Ngay tại phòng cô là tràn ngập ngọt ngào, mà ngay tại phòng của Hàn Tinh thì chính là tiếng thét chói tai, vang vọng cả căn biệt thự.
"Câm miệng, cô ầm ĩ cái gì." Thiết Báo ngoáy ngoáy lỗ tai, hung tợn đẩy ngã Hàn Tinh, trợn mắt đe đọa.
"Ngươi -- " Hàn Tinh vừa sợ vừa tức, thở phì phò, trừng mắt chỉ tay vào mặt đê hèn của Thiết Báo, giận đến mức xanh mặt, không thể nói thành lời.
Kí ức tối qua là một mớ hỗn độn, thật không nhớ được cái gì, chỉ nhớ cô ta đã hạ dược Âu Dương Triệt, phía sau lại đứt quãng, không thể nhớ ra.
Còn có cảm giác được tối qua mình cùng một nam nhân điên cuồng hoan ái, cứ nghĩ đó chính là Âu Dương Triệt, tâm tình sung sướng vô cùng. Không nghĩ tới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một nam nhân xa lạ, thảm hơn là hắn cực kì xấu xí.
Thân người hắn thấp bé, gương mặt dâm tà hốc hác, còn có vài vết sẹo lớn nhỏ trên mặt hắn. Cô ta chính là cùng hắn --
Thật ghê tởm!
"Ngươi là ai, khốn kiếp, sao lại là ngươi ?"
"Tiểu mỹ nhân, được hầu hạ ta chính là phúc khí của cô, sao lại bày ra bộ dáng ủy khuất đó ?" Thiết Báo ngả ngớn cười, tay bẩn thỉu vươn ra vuốt ve thân thể trắng muốt hiện tại lại có nhiều vết xanh xanh tím tím của Hàn Tinh.
"Bỏ tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta." Hàn Tinh ghê tởm muốn buồn nôn, hung hăng hất cánh tay của hắn ra, vội vàng lấy chăn quắn chặt thân thể.
"Hừ, đừng có mà ra vẻ thanh cao, mày cũng không phải xử nữ gì, nhìn kĩ thuật cùng biểu hiện tối qua thì liền biết mày chính là trải qua vô số cuộc hoan ái rồi." Thiết Báo không đùa giỡn nữa, tay hung hăng giơ lên nắm tóc của Hàn Tinh giật mạnh, khinh bỉ nói.
"Chết tiệt, buông tao ra." Hàn Tinh bị ăn đau nước mắt rơi xuống không ngừng, càng vùng vẫy càng đau, tóc cơ hồ muốn bị hắn giật đứt hết.
"Con tiện nhân." Thiết Báo cười lạnh một tiếng, vung tay tát Hàn Tinh một cái vô cùng mạnh, chỉ thấy Hàn Tinh bị đánh ngã xuống đất, má trái nhanh chóng sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu, xem qua vô cùng thê thảm.
"Thật bẩn tay của tao." Thiết Báo không khách khí đạp thêm cho cô ta một cú, sau đó cầm lấy áo rơi trên đất mặc vào, hướng cửa sổ đi tới, sau đó vụt một cái biến mất.
Hàn Tinh đau đến muốn ngất đi, tia câm thù trong mắt vô cùng sâu sắc, tay nắm chặt nắm đấm, môi cắn đến bật máu.
"Hàn Tử Du, là mày, chính là mày, khốn kiếp, tao thề phải giết chết mày!"