"Cảm ơn ông." Tống Ngạo Thiên rất lễ phép gật đầu cảm ơn. Đợi đến khi quản gia Trương đi rồi mới giơ tay gõ cửa.
"Tử Du, tôi đến rồi, em mở cửa cho tôi đi."
" . . . "
Tống Ngạo Thiên có cảm giác không ổn, vội gõ cửa thêm mấy cái nữa, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
"Tử Du, tôi biết em đang ở trong phòng, mau trả lời tôi đi."
" . . . " Vẫn là im lặng đến đáng sợ.
Tống Ngạo Thiên cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh, rất mạnh, đến nổi hắn hít thở cũng không thông, cảm giác lo lắng, mất mát này dần dần lan tràn, khuếch tán trong tim hắn, giống như hắn sẽ mất cô mãi mãi.
Ý thức này vừa lóe lên đã dọa hắn đến trắng bệch cả tuấn nhan bất phàm, không cho phép chần chừ thêm giây phút nào nữa, hắn giơ chân dùng lực đạp mạnh vào cửa. Cánh cửa lập tức bung ra, hắn nhanh chóng vọt vào tìm kiếm bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt của cô.
Cô ngồi trên giường, mặc kệ gió mạnh từ ngoài cửa sổ quét vào, cô mặc nhiên không hề chớp mắt một cái mà cứ nhìn ra bên ngoài, đôi mắt sâu thẳm khó nắm bắt, vẻ mặt cô thản nhiên cười, trông cô thật thanh thản, thoải mái. Nhưng chính những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt xinh đẹp đã bán đứng cô, hoàn toàn tố cáo nỗi đau đớn sâu sắc trong lòng cô bây giờ.
Nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự, Tống Ngạo Thiên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn cất bước tiến lại gần, đến khi hắn cách cô hai, ba bước thì ngừng lại, lẳng lặng ngắm nhìn con gái mềm yếu trước mặt. Hắn rất muốn tiến lên thêm nữa, ôm chặt cô vào lòng để hắn lau đi nước mắt của cô, yêu thương, che chở cô.
"Thật xin lỗi, tôi không biết tại sao mình lại gọi anh đến đây . . . " Thật lâu sau đó cô mới quay lại nhìn hắn, thản nhiên cười nhẹ.
Chính cô cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nghĩ ngay đến cái tên của Tống Ngạo Thiên, trong đầu cũng vô thức hiện lên gương mặt tuấn mỹ vô trù của hắn ? Cô cười khẽ trong lòng, cô quên mất, hắn là thiên sứ của cô, có lúc nào cô yếu đuối nhất mà không có hắn xuất hiện an ủi, chở che ?
"Tôi rất vui khi em gọi cho tôi." Khó có ai có thể biết được khi nhìn thấy tên cô hiện lên trong điện thoại hắn đã vui mừng đến mức nào, trái tim hắn đã chết đi thì giống như có một liều thuốc thần kì cứu sống lại.
Nhìn nụ cười ấm áp của hắn, cô vô thức ngây ngốc đến nửa ngày, tim đang bình ổn đập cũng bất giác đập lệch một nhịp. Cô cúi mặt xuống không dám nhìn hắn nữa, sợ rằng bản thân sẽ sa ngã mà yêu hắn mất.
Mà nụ cười kia cũng là một tác động rất mạnh mẽ đến nỗi đau khổ của Hàn Tử Du, nó phá vỡ đi bộ mặt đang cố tỏ ra bình thản của cô. Nước mắt như trân châu lần nữa ồ ạt rơi xuống, muốn kìm nén lại cũng không được.
Cô như đánh mất lí trí, đứng dậy lảo đảo chạy ào đến bên Tống Ngạo Thiên, hiện tại cô rất muốn được hắn che chở trong vòng tay ấm áp, muốn được hắn nhỏ giọng an ủi. Tống Ngạo Thiên phút đầu còn bỡ ngỡ, nhưng rất nhanh sau đó phối hợp với cô, dan tay đón cô rơi vào lòng mình.
"Em có thể khóc thỏa thích, một chút tôi cũng không thấy em khóc." Hắn biết cô rất mạnh mẽ, cũng thật yếu đuối. Cô không mong muốn và cũng không cho phép bất kì ai nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, khóc lóc khổ sở của mình.
"Gia đình của tôi đã từng rất hạnh phúc. Nhưng đến năm tôi hai tuổi, mọi chuyện đều thay đổi, đến mức tôi không thể nào tiếp nhận nổi.
Một ngày ba tôi nhận được một cuộc gọi lạ đến từ một người phụ nữ. Bà ta nói mẹ tôi đã ngoại tình và muốn gặp ba tôi để đưa chứng cứ cho ông xem.
Ba tôi rất tin tưởng mẹ, nhưng ông ấy vẫn không thể nào bỏ qua được. Cho nên ông ấy đã đến gặp người phụ nữ kia. Bà ta đưa cho ba tôi những tấm ảnh thân mật của mẹ tôi và một người đàn ông khác, cơn ghen của ba tôi bộc phát mạnh mẽ khi phát hiện người đàn ông trong hình chính là bạn trai cũ của mẹ tôi.
Người đàn bà kia không chỉ dừng ở đó, bà ta còn nói nếu như ba tôi chưa tin thì có thể cùng bà ta đến một nơi. Ba tôi tất nhiên đi theo, đến nơi lại bàng hoàng phát hiện mẹ tôi quần áo xốc xếch đang giằng co với người đàn ông trong bức hình.
Tình cảm của ba mẹ tôi rạn nứt từ đó. Ba không hề nghe lời biện mình của mẹ tôi, đối xử mẹ con tôi rất tệ bạc và tàn nhẫn, thậm chí ông ta còn mang người phụ nữ khác về nhà để tổn thương mẹ tôi. Và kết quả là mẹ tôi không chịu nỗi nữa mà phải thắt cổ tự tử.
Bà ấy chết ngay trước mặt tôi, chính là trước mặt tôi đó! Nhưng tôi không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết . . . "
Cô bần thần kể lại nỗi ám ảnh cô chôn giấu thật sâu trong lòng mình trong suốt ngần ấy năm qua, cô không thể ngờ sẽ có một ngày cô kể nó cho một người khác nghe, mà đó lại là Tống Ngạo Thiên! Cô tin tưởng hắn như vậy sao ?
Cô nhịn không được mà nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy. Mẹ cô gầy gò yếu ớt vuốt má cô, hôn cô rất nhiều, bà nói cô hãy sống tốt khi không có bà ở bên cạnh. Bà vỗ cô ngủ, nhưng cô nhất quyết không chịu, bà bất lực khóc khan, khó khăn rỉ ra hai giọt nước mắt. Bởi vì bà khóc quá nhiều rồi, không thể khóc thêm được nữa. Cuối cùng . . .
"A!!" Cô hét to một tiếng, hai tay ôm chặt đầu mình giày vò, cô đau đầu quá!
"Tử Du, đừng sợ, có anh ở đây." Tống Ngạo Thiên hoảng hốt ôm chầm lấy cô, không cho cô tự tổn thương mình. Hắn nhè nhẹ vỗ lưng cô, thấp giọng trấn an.
Cô vùi vào lồng ngực hắn khóc rống, tay giãy nãy nện từng đấm vào hắn.
Phượng mâu của Tống Ngạo Thiên vô thức rơi một giọt nước mắt trong suốt, chạy dọc theo gò má trắng nõn tuấn mỹ, từ từ đi xuống chiếc cằm rồi rơi vào má của cô.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngân ngấn lệ nhìn vào phượng mâu ấm áp của hắn. Môi hồng mấp máy nói không nên lời.
"Đừng sợ, có anh bảo vệ cho em." Tống Ngạo Thiên cúi đầu, chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ mọng vừa nãy bị cô cắn đến bật máu. Hắn âu yếm liếm vành môi đang chảy máu tươi, ôn nhu quấn quít chiếc lưỡi thơm tho thơm tho của cô, giúp cô phần nào dịu bớt nỗi đau đớn, sợ hãi trong lòng.
Cô chớp nhẹ mắt, nước mắt ứ đọng trong vành mắt đỏ hoe từ từ rơi xuống. Cô nhẹ nhàng đáp lại Tống Ngạo Thiên, đáp lại cái hôn nồng đậm yêu thương ngọt ngào của hắn, hai tay thon dài trắng nõn vươn ra ôm lấy cổ hắn.
Bạn ấn thanks cho Pisces đi
Xin lỗi mọi người nhiều nhiều *cúi đầu tạ lỗi*
Kì thực dạo này ta bị tắt mạch cảm xúc cho truyện này nên mới lằng nhằng, chậm trễ như thế! Mong mọi người bỏ qua cho ta :thanks: