Nhưng rất nhanh, cô bình tĩnh lại, phượng mâu phủ sương, tay không nhanh không chậm giơ lên chặn con dao lại.
Song Y giật mình, không nghĩ tới đến lúc cấp bách này, vị tiểu thư đanh đá Hàn Tử Du vẫn có thể chống trả, hơn nữa sức lực cũng không hề nhỏ.
Song Y nghiến răng, dồn hết sức đâm dao nhọn xuống. Cô cũng dùng hết sức chặn lại, giằng co một lúc, người chiến thắng chính là cô. Bẻ ngược tay Song Y lại, khiến cô ta đau đớn phải buông dao. Cô không chút do dự đá văng con dao ra xa.
Song Y thầm mắng chết tiệt, do quá khinh thường mà bất cẩn. Lần này dồn hết sức vào chân, đá vào người cô.
Cô phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời tránh được, hừ lạnh một tiếng, tay thẳng tắp đánh vào mặt Song Y.
Cô ra tay quá nhanh chóng khiến Song Y không kịp phản ứng, lãnh trọn cú đấm nặng nề, mặt đẹp cơ hồ sưng lên. Song Y tức giận tột cùng, khuôn mặt chính là thứ quý giá nhất của cô ta, hiện tại lại bầm tím, nhất định rất khó coi.
Cô không hề chừa đường sống nào cho Song Y, đánh xong một cú lại tiếp tục vung cao chân, đá trúng ngay đầu của cô ta, khiến cô ta ngã đùng xuống nền.
Mặt mày choáng váng, đầu ong ong lên, Song Y nghiến chặt răng, tay giơ lên nắm lấy chân cô kéo xuống. Đúng như mong muốn của cô ta, cô ngã xuống. Tay nhanh chóng lấy ra khẩu súng mini không phát tiếng động, không cần suy nghĩ, liên tục bắn về phía cô.
Cô tuy bị ngã nhưng vẫn cực kì nhạy bén, liên tiếp tránh được những viên đạn rất nhỏ, lòng ngầm rét lạnh, loại súng này tuy nhỏ trông như vô hại, nhưng nếu bắn trúng, có thể xuyên qua cả thân thể.
Cô bây giờ mới thật sự ra tay, thoắt một cái đã bên cạnh Song Y.
Song Y quá giật mình với thân thủ của cô, không kịp bắn tiếp đã thấy tay đau đớn không thôi, súng cũng buông xuống.
Chỉ thấy tay phải xuất hiện một vết cắt cực kì nhỏ, mà lại vô cùng sâu, máu phún ra không ít.
Làm thế nào chứ, sao cô ta có thể làm được ?
Thất kinh nhìn người con gái xinh đẹp mỹ lệ, phong phạm nữ vương, hiện tại mắt hằng tia máu, giống như quỷ Tu La, trong lòng sợ hãi không thôi, là cô đánh giá quá thấp Hàn Tử Du rồi.
Lại đột nhiên nhìn thấy trong tay của cô có một sợi tóc, còn vương cả máu. Đó là hung khí sao ?
Cô ta là nhân vật gì chứ, chỉ với một sợi tóc đã muốn cắt đứt gân tay của cô. Qúa kinh người rồi!
Song Y bây giờ mới phát hiện mình quá ngu ngốc, đã không nghe lời Song Nhi, điều tra rõ ràng trước, rồi ra tay sau.
"Cô là ai ?" Ngữ khí lạnh lùng khiến người ta rét lạnh không thôi.
Song Y hiện tại nhìn cô với con mắt hoàn toàn khác. Ngậm miệng tuyệt không trả lời, mắt liếc nhìn xung quanh. Đột nhiên chụp lấy chiếc gối bên cạnh, quăng vào người cô, nhân lúc cô tránh đi, Song Y liền chật vật bỏ chạy.
"Khốn kiếp!" Cô mắng.
Song Y là một trong hai nữ sát thủ bậc nhất, tuy thua kém chị gái nhưng thân thủ cũng không hề tầm thường, ngày hôm nay lại chật vật như thế, suýt chút nữa mất luôn cả mạng, hận thù trong lòng đối với cô càng bùng cháy lớn hơn.
-------ta là dãy phân cách hận thù---- ---
Mộ Dung Thiên Hàn bực tức rời đi, không nghĩ tới Tống Ngạo Thiên có thể si mê Hàn Tử Du đến thế.
Đi một lúc lâu mới phát hiện trước mặt mình là vườn hoa violet, tâm tư của hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ về nơi đây cùng cô bé kia mà thôi.
Hắn chợt mỉm cười, một nụ cười chân thực, vô cùng chói mắt.
Ngồi xuống, tựa lưng vào gốc cây bên cạnh, lẳng lặng ngắm nhìn từng bông hoa xinh đẹp. Không khỏi nhớ đến chuyện năm đó.
Khi đó là lễ tang mẹ hắn, lúc đó hắn chỉ mới năm tuổi. Hắn bỏ ra ngoài vườn, ngồi xuống giống như bây giờ, ôm chặt đầu gối, đầu cũng vùi vào đầu gối, không dám ngẩng lên.
"Nè!" Bỗng có một giọng nói non nớt vang lên, bàn tay bé xinh khẽ khều hắn.
Hắn ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy một cô bé trạc tuổi hắn, mũm mỉm, gương mặt như búp bê, tóc dài thắt bím hai bên, vận chiếc đầm xòe màu hồng phấn. Đáng yêu vô cùng!
Hắn lúc đó vô cùng buồn bã, cộng thêm từ nhỏ tính tình đã lạnh nhạt, nên không thèm để ý đến cô bé đó, tiếp tục rủ mặt xuống.
"Cậu đang buồn sao ?" Cô bé đáng yêu đó ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn không hề nhúc nhích.
"Mẹ tôi từng nói, có chuyện buồn nên tìm người tâm sự, không nên chịu đựng một mình đâu!" Cô bé kia vẫn kiên trì nói, môi nhỏ hồng hồng chu lên, mắt tròn xoe vẫn không rời khỏi hắn.
Hắn cuối cùng cũng có chút phản ứng.
"Chuyện của tôi, không cần cậu quản." Hắn lạnh lùng nói, mày đẹp nhíu lại một chỗ.
"Tôi cũng không rảnh đâu mà quản chuyện của cậu, tôi chỉ có lòng tốt thôi, nè, nếu không muốn tâm sự với tôi, thì tâm sự với nó đi." Cô không chút hờn giận thái độ lạnh lùng của hắn, chỉ hơi bĩu môi hồng, tay nhỏ bé cầm lấy một bông hoa màu tím thơm ngát đưa cho hắn.
Hắn nhíu mày.
"Là hoa violet đó, nó thơm lắm nha, còn có quý phái vô cùng, nó cũng là bạn tốt của tôi đó." Cô nhe răng cười, mắt tròn xoe tít lại.
Nhìn nụ cười ngây thơ đó của cô, hắn khẽ ngây ngất. Ngại ngùng vươn tay nhận lấy hoa violet.
"Cảm ơn." Cậu lí nhí nói nhỏ, mặt nhỏ trắng nõn phiếm hồng.
"Ha ha không cần khách sáo a!" Cô cười tươi rạng rỡ, tay không hề kiên kị bẹo má hắn.
"Cậu thật suất nha!"
Sau đó lại mỉm cười đứng lên, chân nhỏ lon ton chạy đi, một lúc liền không thấy bóng dáng.
Hắn lần đầu tiên cười, cười vẻ hồn nhiên, ngây thơ của cô, cũng không biết từ khi nào lại khắc ghi bóng dáng đó, cũng từ đó mà vô cùng yêu thích hoa violet.
Sau lại hối hận, lúc đó tại sao không hỏi tên của cô bé đó. Hỏi bác quản gia, bác ấy nói đúng là có một cô bé rất đáng yêu đi cùng Hàn tổng, nghe nói tên là Hàn Tinh!