“Hôm nay mình và cục cưng lại đánh nhau, vì một xiên kẹo hồ lô. Mình chỉ cắn một miếng, cục cưng liền ồn ào đòi quyết đấu với mình. Nếu mình có một xiên kẹo hồ lô, chỉ cần cục cưng nói cậu ấy muốn ăn, mình sẽ cho hết. Mình không giống cục cưng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”“Hôm nay là ngày kỷ niệm cục cưng của mình lần đầu biết yêu. Cục cưng đuổi tới tận trường học cưa đổ nam sinh khó hạ gục nhất. Tận đáy lòng mình thật cao hứng thay cậu ấy.”“Cục cưng nói hôm nay có tuyết đầu mùa, sẽ mang đến cho cậu ấy vận may, cậu ấy muốn đi tìm Á Phi. Vì chuyện quần áo, chúng mình lại quyết đấu. Nha đầu thối này, mỗi lần đều hạ độc thủ, không thèm lưu tình. Mình cũng định đánh một trận hết mình, nhưng nghĩ cho cùng vẫn không xuống tay được. Kỳ thật chỉ cần cậu ấy năn nỉ một chút, mình sẽ mềm lòng. Nhân dịp hôm nay có tuyết đầu mùa, mình hy vọng cậu ấy và Á Phi có thể ở bên nhau.”Khi An Nhiên đọc đến dòng cuối của cuốn nhật kí, cô đã không còn kìm được tiếng nức nở. Trước khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, cô ấy đã cầu mong cho cô được hạnh phúc. Đó là nguyện vọng cuối cùng vào ngày tuyết đầu mùa của cô ấy.An Nhiên cầm cuốn nhật kí trong tay nghẹn ngào “Không có cậu. mình sao có thể hạnh phúc đây.”Sau khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, Ngô Á Phi cũng như bốc hơi khỏi thế giới này. Đối với người đàn ông đó, An Nhiên cũng không muốn nghĩ đến nữa, cô không đi tìm. Chỉ vờ như chưa từng quen biết. Cô không hận hắn, chỉ hận bản thân, hận bản thân lúc trước bị mù, hận bản thân vô dụng.
“Hôm nay mình và cục cưng lại đánh nhau, vì một xiên kẹo hồ lô. Mình chỉ cắn một miếng, cục cưng liền ồn ào đòi quyết đấu với mình. Nếu mình có một xiên kẹo hồ lô, chỉ cần cục cưng nói cậu ấy muốn ăn, mình sẽ cho hết. Mình không giống cục cưng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”“Hôm nay là ngày kỷ niệm cục cưng của mình lần đầu biết yêu. Cục cưng đuổi tới tận trường học cưa đổ nam sinh khó hạ gục nhất. Tận đáy lòng mình thật cao hứng thay cậu ấy.”“Cục cưng nói hôm nay có tuyết đầu mùa, sẽ mang đến cho cậu ấy vận may, cậu ấy muốn đi tìm Á Phi. Vì chuyện quần áo, chúng mình lại quyết đấu. Nha đầu thối này, mỗi lần đều hạ độc thủ, không thèm lưu tình. Mình cũng định đánh một trận hết mình, nhưng nghĩ cho cùng vẫn không xuống tay được. Kỳ thật chỉ cần cậu ấy năn nỉ một chút, mình sẽ mềm lòng. Nhân dịp hôm nay có tuyết đầu mùa, mình hy vọng cậu ấy và Á Phi có thể ở bên nhau.”Khi An Nhiên đọc đến dòng cuối của cuốn nhật kí, cô đã không còn kìm được tiếng nức nở. Trước khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, cô ấy đã cầu mong cho cô được hạnh phúc. Đó là nguyện vọng cuối cùng vào ngày tuyết đầu mùa của cô ấy.An Nhiên cầm cuốn nhật kí trong tay nghẹn ngào “Không có cậu. mình sao có thể hạnh phúc đây.”Sau khi Tiểu Mễ gặp tai nạn, Ngô Á Phi cũng như bốc hơi khỏi thế giới này. Đối với người đàn ông đó, An Nhiên cũng không muốn nghĩ đến nữa, cô không đi tìm. Chỉ vờ như chưa từng quen biết. Cô không hận hắn, chỉ hận bản thân, hận bản thân lúc trước bị mù, hận bản thân vô dụng.
Danh Sách Chương: