• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay là đêm duy nhất trong suốt 7 năm qua Mạc Ngôn có thể ngủ trọn giấc. Lúc duỗi tay thấy bên cạnh trống trơn, anh lập tức tỉnh dậy. Người đàn bà chết tiệt này, lại tiếp tục bỏ anh mà đi sao. Không buồn mặc lại quần áo, Mạc Ngôn vội vàng chạy đến phòng khách, để rồi ngây ngẩn cả người.An Nhiên bộ dáng thành thục như một người vợ hiền lành đang lau dọn thư phòng, trên bàn bày đồ ăn nghi ngút khói.Rồi như cảm nhận được sự hiện diện của anh, cô ngước lên: “Anh dậy rồi hả, bữa sáng em làm xong để trên bàn, em đi về đây.” Nói xong cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, đi được 2 bước lại dừng: “Hôm nay, em sẽ đón con đi học về chỗ em.”Mạc Ngôn trong lòng căng thẳng, cố gắng kiềm chế: “Ai cho phép cô đi?” Cô ta lại muốn bỏ đi nữa sao? Sẽ không có chuyện đó đâu, cho dù 2 người ở chung không hạnh phúc, không vui vẻ, cũng sẽ không dễ dàng cho phép cô ta bỏ đi như vậy. Phải ở cùng nhau, chậm rãi tra tấn cô ta.An Nhiên ngây ngẩn cả người, anh ấy thực sự hận mình, hiển nhiên sẽ không buông tha cho mình.Mạc Ngôn lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi, cô sẽ ở đây, còn nữa, cô đến làm ở công ty tôi.” Anh sẽ không cho cô ta bất cứ cơ hội nào để bỏ đi, cô ta phải luôn ở trong tầm mắt của anh, anh muốn như vậy.“Anh có cần làm vậy không? Anh hận em như vậy sao? Vậy mà vẫn muốn giữ em ở cạnh sao?” An Nhiên quay đầu lại hỏi.“Cô nói đúng, chính vì tôi hận cô nên mới giữ cô bên cạnh. Cô đáng bị tra tấn, Dư An Nhiên. Cho dù cô có chết, cô chỉ được phép chết lúc ở cạnh tôi.” Rõ ràng muốn giữ cô lại, nhưng lòng tự trọng không cho phép anh thừa nhận sự thật, hơn nữa anh cũng muốn chậm rãi trả thù cô.An Nhiên đột nhiên cảm thấy người đàn ông này bây giờ với cô là một người hoàn toàn xa lạ, khiến cô sợ hãi. Cô một chút cũng không nhìn ra ý đồ của anh: “Không có lí do gì em phải nghe anh cả.”“Cô cho là cô có lựa chọn sao? Nếu cô còn muốn gặp Ân Hữu thì đừng đôi co với tôi.”“Ân Hữu, anh bắt Ân Hữu đi đâu?”“Nó là con tôi, tôi không cho phép cô để nó thiếu thốn tình cảm. Từ nay về sau, con tôi là tiểu thiếu gia nhà họ Đường, không phải họ Dư. Hi vọng cô nhớ kỹ thân phận của mình, tôi không muốn thiên hạ biết con tôi có người mẹ như cô.”Có thể nói lời lạnh lẽo, vô tình đến vậy sao?Anh quay lại phòng thay quần áo, đi đến trước mặt An Nhiên: “Đừng quên có mặt ở công ty đúng giờ.” Nói xong câu nói lạnh lùng này rồi đẩy thẳng cửa bước đi.Không hề ngó ngàng đến bữa sáng cô chuẩn bị cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK