Phỉ Nhi uốn éo cái eo nhỏ đi đến cạnh anh: “Ngôn, chúng ta về nhà đi.”
Cả tuần nay Mạc Ngôn đều ở chỗ Phỉ Nhi, nên cô tin chắc Mạc Ngôn có tình cảm với mình rồi.
“Cút.” Mạc Ngôn không hề lưu tình đẩy Phỉ Nhi ra, một mình đi về phía cửa.
Phỉ Nhi hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Ngôn đang bỏ đi, rồi sẽ có một ngày người đàn ông này thuộc về mình.
Mạc Ngôn không thể nào khiến mình trở nên vô tình như người kia được, anh nhớ cô, anh muốn gặp cô.
Nhưng khi mở cửa ra, cả nhà tối đen. Bật đèn lên cũng không thấy ai. Mạc Ngôn tự cười giễu, quả nhiên không chờ mình, chắc cô ta đến chỗ thằng đàn ông kia rồi.
Người trong công ty trông thấy Mạc Ngôn đột nhiên thấy rùng mình. Mạc Ngôn liền một tuần không đến làm, giờ xuất hiện lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Mạc Ngôn đi thẳng đến chỗ thư ký hỏi: “Dư An Nhiên đâu?”
“Cô ấy chưa đến.” Thư ký cẩn thận trả lời.
Mạc Ngôn giận dữ nghiến răng ra lệnh: “Gọi điện thoại, bảo cô ta lập tức vác xác đến đây.”
Ở nhà đợi suốt một đêm, Mạc Ngôn trong lòng vô cùng tức giận đến công ty, không ngờ người đàn bà chết tiệt này còn chưa tới.
“Tổng giám đốc.” thư ký đi vào phòng tổng giám đốc.
“Nói.”
“Dư tiểu thư nói mấy ngày nữa sẽ đến nộp đơn xin nghỉ việc.”
“Cái gì?” Mạc Ngôn gầm lên giận dữ khiến cô thư ký sợ run.
“Cô ra ngoài trước đi.” Không ngờ cô ta mau chóng tìm cách rời khỏi mình như vậy. Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong anh.
Nghĩ đến đó, Mạc Ngôn vội rút di động ra, thuần thục nhấn số.
Nhìn di động không ngừng kêu, An Nhiên chậm chạp không dám nhận. Cô không biết phải nói gì với anh nữa.
“Nghe đi, chẳng lẽ cô định trốn cả đời.” Tina cầm điện thoại di động đưa tới chỗ cô.
Cả đời, nếu thật sự còn có cả đời, cho dù là trốn đi, vụng trộm nhìn anh, cô cũng nguyện ý.
Ý thức được mình nói sai, Tina an ủi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều được không? Cô phải an tâm chữa bệnh, sẽ khỏe lại thôi.” Vì sao người tốt đều không có kết cục tốt đẹp vậy.
Điện thoại ngừng lại vang, vang lại ngừng, An Nhiên chậm rãi cầm lấy: “Alô.