• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Ngôn lao xe đi, trong đầu cứ vang lên câu nói muốn kết hôn của An Nhiên. Anh không hiểu, lời thề son sắt vĩnh viễn không lìa xa ngày trước rốt cục là gì, chẳng lẽ đều là ảo giác.

Anh muốn hận cô, muốn trả thù An Nhiên, nhưng anh không làm được. Biết rõ cô từng phản bội anh, biết rõ trong lòng cô có hình bóng người đàn ông khác, anh vẫn nhịn. Anh không cần gì cả, chỉ cần An Nhiên có thể ở lại bêna nh là đủ rồi.

Nhưng ngay cả chút ước muốn đó cũng không thực hiện được, cô vẫn muốn mau chóng ra đi đến thế. Nghĩ vậy, Mạc Ngôn đau khổ hét lên một tiếng, chính lúc này đây anh thật sự muốn trả thù, thật sự muốn mình có thể dửng dưng với cô.

An Nhiên sắp xếp mọi thứ xong xuôi, giao chìa khóa cho Phỉ Nhi: “Tôi đã làm đúng ý cô, hi vọng cô cũng tuân thủ đúng lời hứa của mình.”

Phỉ Nhi nhìn chìa khóa trong tay, đắc ý nở nụ cười: “Yên tâm, tôi sẽ làm được.”

An Nhiên lư luyến nhìn lại một lần nữa nơi hai người từng sống với nhau. “Hãy hết lòng yêu Mạc Ngôn, đối xử thật tốt với Ân Hữu. Nếu cô không làm được như vậy, tôi có thành ma cũng không tha cho cô.” Hai người quan trọng nhất cuộc đời tôi, vĩnh biệt.

Những ngày cuối của cuộc đời mình, chẳng còn ai sẽ cùng cô ngắm mặt trời lặn rồi mọc, ngắm mây trôi lững lờ. An Nhiên còn nhớ Tina từng hỏi cô có tin vào số phận không? Cô nói cô tin, nhưng không khuất phục nó. Nhưng sự thật chứng minh, cô sai rồi. Làm sao người ta có thể chống lại cái gọi là vận mệnh chứ.

Người cần gặp phải gặp, người cần ra đi phải đi, có lưu luyến đến mấy cũng chẳng thay đổi được gì. An Nhiên kéo hành lý đi trên phố phường náo nhiệt, trong lòng chua xót. Chỉ cần những người cô yêu thương được hạnh phúc, thì cô có bị người đời chỉ trích, dù cô có chết đi, cô cũng cam lòng.

Nhận được điện thoại của An Nhiên, Tuyên Nguyên lập tức lái xe tới, trông thấy cô đang ngồi bên vệ đường, cả người lạnh run. Bây giờ đang là đêm mùa thu, gió rất lạnh, An Nhiên có vẻ không khoẻ.

“An Nhiên” Tuyên Nguyên đỡ cô dậy, cả người cô đang nóng bừng bừng.

Tuyên Nguyên ôm lấy An Nhiên, vội đưa vào trong xe, lái như bay đến bệnh viện. Mạc Ngôn ngồi ở trong một chiếc xe khác, nhìn thấy tất cả, rốt cục cô cũng đi rồi sao?

Tô Nghệ và Tina nhanh chóng tới bệnh viện, lúc vừa nhìn thấy Tuyên Nguyên, Tina theo bản năng rùng mình: “Là anh?”

Tuyên Nguyên vẻ hối lỗi nhìn Tina, không nói gì.

Tina có vẻ rất kích động: “Anh tới làm gì, bọn tôi đã đến mức này rồi, còn gì đáng để anh hại nữa đâu.”

“Thật xin lỗi.” Năm đó đều là lỗi của anh.

“Xin lỗi có ích gì, một câu xin lỗi thì cô ấy sẽ khỏe lại sao? Sẽ không chết sao?” Tina dùng cả hai tay đánh mạnh vào Tuyên Nguyên.

Tô Nghệ ôm lấy Tina: “Đừng như vậy, bình tĩnh lại đi.”

Tina tựa đầu lên vai Tô Nghệ khóc: “Cô ấy sắp chết, An Nhiên sắp chết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK